Các nếp nhăn trên mặt Thái hoàng thái hậu giãn ra, bà không giấu nổi vẻ vui mừng trên gương mặt.
"Bùi thái y, cơ thể của Trần Dung hoa thế nào? Thai tượng ổn không?"
Bùi thái y vuốt chòm râu bạc trắng, nói: "Thái hoàng thái hậu nương nương
đừng lo lắng, Trần Dung hoa chỉ là nghỉ ngơi không tốt, cộng với lần đầu mang thai nên không biết chăm sóc thân thể mới bị ngất xỉu, bây giờ chỉ cần chăm lo thỏa đáng là sẽ không có vấn đề gì!"
Thái hoàng thái hậu vô cùng vui vẻ, liên tục nói: "Tốt, tốt quá rồi! Bùi thái y, đây là đứa trẻ đầu tiên của Hoàng đế, ngươi phải chú ý cho thật kỹ, tuyệt đối
không được sơ suất!"
Bùi thái y cung kính cúi đầu: "Vi thần tuân chỉ!"
Bùi thái y vốn là thái y đức cao vọng trọng, chỉ khám bệnh cho một mình
Thái hoàng thái hậu, hiện giờ bà lại mở miệng bảo ông chiếu cố Trần Dung hoa, tức là từ nay về sau sức khỏe của Trần Dung hoa này sẽ do ông phụ
trách.
Hoàng hậu nghe mà âm thầm cắn răng, nước lên thì thuyền
lên, Trần Dung hoa chỉ là một Ngũ giai, lại có thể được Trần thái y đích thân thăm khám, quả nhiên là mang thai có khác.
Nhưng ngoài mặt, nàng ta chỉ có thể mỉm cười, trong lời nói chất chứa sự hiền lành và
rộng lượng của nhất quốc chi mẫu: "Thanh Trúc, mau ban thưởng cho Bùi
thái y, mạch tượng của Trần Dung hoa là do ông nhìn ra, nên dính chút
không khí vui mừng!"
Bùi thái y tạ ơn, sau đó lui ra.
Thái hoàng thái hậu gật đầu, hài lòng nhìn Hoàng hậu. Trung cung hiểu được
đại thế, hào phóng rộng lượng, tin chắc rất nhanh bà có thể có cháu chắt đầy sảnh đường.
"Mau đi thông báo với Thái hậu và Hoàng đế, hỏi Hoàng đế nếu không bận thì tới đây một chuyến!"
Thái hoàng thái hậu nói xong, lại nhịn không được mỉm cười, nhìn ra được, bà đang vô cùng cao hứng.
Hoàng hậu đứng dậy, dẫn đầu chúng phi tần cùng nhau quỳ xuống: "Chúc mừng Thái hoàng thái hậu nương nương sắp được ôm tôn tử!"
Thái hoàng thái hậu lộ ra tươi cười hiếm thấy, ôn hòa bảo: "Đứng lên đi, các ngươi cũng đừng chỉ biết chúc mừng, phải học tập Tường Tiệp dư, sớm
ngày khai chi tán diệp cho Hoàng đế. Được rồi, không có chuyện gì thì đi về đi."
Tất cả mọi người đều đau khổ đến siết chặt khăn tay,
Hoàng đế sắp đến nhưng lại không thể nhìn thấy, trong lòng vô cùng rầu
rĩ, biết rõ nhân vật chính bây giờ là Trần Dung hoa, cho nên cũng chỉ có thể lĩnh mệnh lui ra, tự oán trách bản thân tại sao người mang thai
không phải là mình.
Hoàng hậu thân là chủ lục cung, cũng không có rời đi mà ở lại, thứ nhất vì biểu thị coi trọng với con nối dòng của
Hoàng đế, thứ hai cũng là do Trần Dung hoa đang ở cung của Thái hoàng
thái hậu, việc này không hợp lệ, cho nên chờ một lát vẫn phải do Hoàng
hậu an bài việc đưa Trần Dung hoa về cung điện của mình.
Một lát sau, Hoàng đế tới.
Thái hoàng Thái hậu đích thân cùng hắn và Hoàng hậu đi thăm Trần Dung hoa,
lúc này nàng đã tỉnh lại, đang vừa mừng vừa lo nghe Thái y liệt kê những chuyện phụ nữ mang thai phải chú ý, thấy Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái
hoàng thái hậu đi tới, lập tức muốn đứng dậy xuống giường hành lễ.
Hoàng đế lập tức bước nhanh đến đè nàng xuống giường không cho động, giọng
điệu hòa nhã thân thiết: "Nàng đang mang thai, không cần phải hành lễ."
Lại săn sóc đỡ Thái hoàng Thái hậu ngồi xuống ghế, sau đó mới đến ngồi bên cạnh giường của Trần Dung hoa.
Thái hoàng thái hậu cười nói: "Trần Dung hoa mang thai là việc vui lớn, Hoàng đế nên ban thưởng hậu hĩnh."
Hoàng đế gật đầu, trong ánh mắt chất chứa niềm vui: "Vậy phong Trần Dung hoa
là Tường Tiệp dư, ban thưởng trăm lượng hoàng kim, trăm cuộn gấm vóc."
Thái hoàng thái hậu nghe xong cũng ban thưởng một cặp ngọc như ý, mười cây
nhân sâm, Hoàng hậu sao dám ngồi yên, cũng sai Thanh Trúc về cung Thượng Dương chọn lễ vật ban thưởng.
Một lát sau, Thái hậu cũng tới, bà đi cùng Trưởng công chúa, hai người vừa vào đã nghe bên trong đang bàn
chuyện ban thưởng cho Tường Tiệp dư, cũng lập tức ban thưởng không ít
thứ trân quý.
Khi trong cung có phi tần được chẩn đoán mang thai, theo lệ các cung khác cũng phải đưa hạ lễ đến chúc mừng, cộng với ban
thưởng của bên trên, trong nhất thời, lễ vật như nước chảy vào điện Minh Nguyệt của Tường Tiệp dư. Đối với đứa con đầu tiên của Hoàng đế, biểu
hiện của Hoàng thất đều là vô cùng coi trọng, những phi tần khác đâu dám chậm trễ.
Tường Tiệp dư chỉ là con của một quan viên lục phẩm
nhỏ bé, vào cung ba năm, số lần sủng ái cũng chưa vượt quá hai mươi lần, hai tháng trước chỉ là tình cờ gặp Hoàng đế một lần nên mới được ân
sủng, không nghĩ tới lại có thể mang thai. Lần đầu tiên được ngồi cùng
nhiều nhân vật lớn như vậy, nàng vừa sợ vừa kích động, thậm chí nói
chuyện cũng đều không nói thành lời, mỗi lần được hỏi tới phải lắp bắp
rất lâu mới có thể thành câu.
Nói chuyện một lát, Thái hoàng thái hậu mệt mỏi, Hoàng hậu sai người đưa Tường Tiệp dư về điện Nguyệt Minh, Thái hậu và Trưởng công chúa rời đi, Hoàng đế cũng quay về điện Kính
Thiên xử lý công vụ.
Hoàng hậu quay về cung Thượng Dương, cỗ đau
đớn xen lẫn phẫn nộ đến bây giờ mới có thể phát tiết, nàng ta đuổi hết
thuộc hạ ra ngoài, sau đó đập hết chén trà trên bàn, cuối cùng lại nhịn
không được, gục xuống bàn rơi lệ.
Vì sao lại như vậy? Vì sao nàng là Hoàng hậu lại không có thai, mà một Tiệp dư nho nhỏ lại có thể mang
thai đứa con đầu tiên của Thánh thượng được chứ?
Nhớ tới ánh mắt
ôn nhu của Hoàng đế khi nhìn Tường Tiệp dư, sự hài lòng của Thái hoàng
thái hậu và Thái hậu, sự coi trọng của Trưởng công chúa, trái tim Hoàng
hậu thắt lại.
Rõ ràng điều này nên là của nàng!
Nàng mới là Hoàng hậu của Tuyên Ninh, chính thê của Hoàng đế, nàng phải là người sinh ra con trai trưởng mới đúng chứ!
Hoàng hậu đau đớn nghĩ, khổ sở trong lòng dần bị phẫn nộ thay thế.
Trưởng tử của Thánh thượng, Hoàng tử đầu tiên của Tuyên Ninh, nhất định phải do nàng sinh ra...
Chuyện Tường Tiệp dư mang thai nhanh chóng từ hậu cung lan ra tiền triều,
trong nhất thời nàng ấy trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng, một lần thăng hai cấp, lại mang thai đứa con đầu tiên của Hoàng đế, ngay cả phụ thân của Tường Tiệp dư chỉ là một Công bộ Viên ngoại lang Lục phẩm cũng phá lệ được Hoàng đế coi trọng, khiến phụ thân của những phi tần khác
đều không khỏi viết thư gửi vào cung đốc thúc nữ nhi nhà mình cố gắng
lấy lòng Hoàng đế, sớm ngày sinh được Hoàng tử.
Tô Thái phó cũng
viết thư cho Tô Lam Quỳnh, nhưng ông không hề khuyên nàng nên lấy lòng
Hoàng đế, mà là tận lực không va chạm với Tường Tiệp dư, nhất định phải
an phận thủ thường, tốt nhất là hạn chế ra cửa.
Ý nghĩ này không
mưu mà hợp với Tô Lam Quỳnh, nàng vẫn cứ sống cuộc sống nhàn rỗi trong
cung Nghênh Xuân, rảnh rỗi thì đi thỉnh an Thái hoàng Thái hậu và Thái
hậu hoặc đến tìm Trưởng công chúa chơi, bình thường lại đóng cửa không
ra, ngày cũng trôi qua nhẹ nhàng tự tại.
Sắp tới năm mới, trong
cung dần trở nên bận rộn, đâu đâu cũng là cung nhân phụ trách quét tước
và dọn dẹp lại Hoàng cung, Tô Lam Quỳnh nhưng thật ra lại nhàn nhã,
không có gì làm, nàng sai Như Mộc đến kho lấy ít vải ra thêu.
Thân là con gái của Thái phó, từ nhỏ Tô Lam Quỳnh đã được dạy dỗ cầm kỳ thi
họa thêu thùa may vá, mặc dù tay nghề không được xuất sắc nhưng thành
quả cũng không tệ đến nỗi nào. Buổi trưa nắng ấm, nàng và mấy cung nữ
ngồi ở bên ngoài sân, vừa đón ánh nắng mặt trời vừa tập trung thêu thùa.
Bởi vì chỉ là chơi đùa, Tô Lam Quỳnh cũng không thêu mấy thứ như quần áo
hoặc giày dép, nàng làm một cái túi thơm màu đỏ thêu hoa mai vàng, suy
nghĩ một lát, lại làm một túi thơm màu xanh dương thêu hoa Vân Anh, Vân
Đạm nhìn thấy, mỉm cười: "Tiểu thư thêu cái túi này để tặng Trưởng công
chúa sao?"
Tô Lam Quỳnh
cười: "Đúng vậy, nghĩ đến Cẩn Huyền tỷ tỷ sắp phải xuất giá, tỷ ấy cũng
không thiếu vật quý giá gì, chi bằng tự làm, như vậy sẽ có thành ý hơn."
Vân Đạm là cung nữ do Tô Thái phó tìm cách đưa vào cung để đi đến bên cạnh
nàng, từ sau sự kiện xảy ra trong bãi săn, Tô Thái phó không an tâm nữ
nhi ở trong cung, cho nên từ trong gia phó trong nhà chọn ra một gia
nhân tính tình lanh lẹ lại biết võ công đưa vào cung,
Đúng lúc này, một cung nữ mặc cung trang màu xanh nước biển đi vào bẩm báo: "Tiểu thư, Thánh thượng tới."
Tô Lam Quỳnh đứng dậy, gật gật đầu: "Ta biết rồi, Phong Khinh, em phụ mọi người dọn mấy thứ này cất vào kho đi."
Phong Khinh cũng là cung nữ Tô Thái phó đưa vào cung cùng lúc với Vân Đạm,
mặc dù không có võ công nhưng lại tinh thông dược lý, vì thế Tô Lam
Quỳnh để nàng quản thức ăn và đồ vật trong kho của mình.
Phong Khinh vừa đáp vâng, Hoàng đế đã tới.
Tô Lam Quỳnh bước ra hành lễ, Hoàng đế lại phất tay ý bảo không cần, hắn
đi đến bên cạnh nàng, nhìn thấy trên bàn toàn là đồ thêu, đập vào mắt là túi thơm hình hoa Vân Anh, Hoàng đế cầm lên, thấy đường nét thêu vô
cùng tỉ mỉ tinh xảo, nhớ tới tiểu tử Tô Tri Viễn rất thích hoa Vân Anh,
lúc nào cũng thêu đầy trên áo, trong lòng hắn nghĩ túi thơm này là Tô
Lam Quỳnh thêu để tặng cho Tô Tri Viễn, không hiểu sao trong lòng có
chút không cao hứng.
"Nàng đang thêu gì vậy?" Hắn cố ý hỏi.
Tô Lam Quỳnh cười đáp: "Thiếp thân chỉ là rảnh rỗi nên thêu chơi thôi, để Thánh thượng chê cười rồi."
Hoàng đế làm như vô tình cầm túi thơm màu xanh dương lên, ngắm nghía một hồi, nói: "Đường nét không tệ, có điều trước đây cũng chưa từng thấy nàng
làm, hôm nay lại đột nhiên có hứng thế, là làm để đem đi tặng sao?"
Tô Lam Quỳnh hơi ngạc nhiên, trước đây nàng cũng không yêu thích mấy việc
nữ công gia chánh này, cho nên mặc dù hiểu rõ cách làm cũng chưa từng
động thủ, chuyện này Hoàng đế đã biết từ lâu, sao bây giờ lại hỏi?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nàng vẫn thành thật trả lời: "Hồi bẩm Thánh thượng, hôm nay thiếp thân rảnh rỗi không có gì làm, nên mới lấy kim chỉ ra đùa nghịch, cũng chỉ là làm vài món nữ công, tặng cho Trưởng công chúa làm
đồ chơi nơi khuê phòng."
Nghe được túi thơm này là để tặng Trưởng công chúa, Hoàng đế mới cảm thấy trong lòng cân bằng một chút.
Nhưng mà... hắn không có?
Hoàng đế liếc Hà Văn một cái, hắn ta hiểu ý, lập tức sai người lấy thêm một
cái ghế dựa đến, Hoàng đế ngồi xuống ghế, cũng bảo Tô Lam Quỳnh ngồi
xuống, sau đó cầm mấy xấp vải lên, lật qua lật lại xem xét.
Tô Lam Quỳnh không biết hắn muốn làm gì, an tĩnh ngồi cạnh.
Được một lát, Hoàng đế lấy ra một cuộn vải màu vàng nhạt, đặt nó lên trên đầu xấp vải, sau đó trả về chỗ cũ.
Tô Lam Quỳnh lập tức rót trà cho hắn, sau đó nói: "Mấy xấp vải này là lúc
thiếp thân may quần áo mùa đông còn dư lại, kích thước cũng không to,
may túi thơm hay khăn tay thì được, những cái lớn hơn thì không thể!"
Hoàng đế nhìn cái túi thơm màu xanh lam, nói: "Ừm, Trẫm thấy nàng may túi thơm cũng không tệ, cứ may nhiều một chút!"
Tô Lam Quỳnh tự hỏi sao đột nhiên Hoàng đế lại có hứng quản chuyện thêu
thùa may vá của nàng, lúc đang định đáp lời thì nhìn thấy xấp vải vàng
vốn đang ở dưới cùng bị Hoàng đế để lên trên, trong đầu chợt lóe, suy
nghĩ đến một khả năng, sẽ không phải là Hoàng đế cũng muốn nàng làm túi
thơm cho hắn chứ?
Nàng không chắc chắn lắm, cho nên hỏi dò:
"Thánh thượng nói phải, thiếp thân thấy xấp vải màu vàng này rất đẹp,
nhưng không biết thêu gì lên đó, Thánh thượng có cao kiến gì không?"
Hoàng đế cầm tách trà lên nhấp một ngụm, che giấu ý cười bên môi: "Trẫm thấy
nền vàng khá sáng, cứ thêu một cây tùng bên vách núi đi."
Cây tùng là đồ vật liên quan đến nam tử, quả nhiên Hoàng đế muốn nàng thêu túi thơm cho hắn.
Tô Lam Quỳnh vừa mừng vừa lo, mừng vì Hoàng đế muốn nàng làm gì đó cho
hắn, điều này chứng tỏ trong lòng hắn nàng cũng có một ít phân lượng, lo vì túi thơm là vật tùy thân, nếu lỡ để người khác, đặc biệt là Hoàng
hậu thấy thì nàng sẽ phải rước thêm nhiều thù hận.
Nhưng Hoàng đế là vua một nước, hắn muốn nàng làm gì, nàng chỉ có thể làm đó, hơn nữa còn phải biết ơn, vì đây là vinh sủng.
Tô Lam Quỳnh thở hắt ra một hơi, là phúc không phải họa, là họa không thể
tránh khỏi, Hoàng đế để ý nàng, đối với nàng chỉ có lợi không có hại,
còn về phía Hoàng hậu...
Nếu không thể né tránh, vậy chỉ có thể đối đầu.
Tô Lam Quỳnh mỉm cười: "Ý kiến của Thánh thượng rất cao minh, thiếp thân vừa nghe, đã muốn bắt tay vào làm rồi!"
Hoàng đế nhướng mày: "Hửm, vậy nàng làm luôn đi."
Tô Lam Quỳnh kinh ngạc trong giây lát, cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, nàng hiểu được hắn muốn nhìn nàng làm, vì
vậy cũng không sai bảo cung nữ, mà tự mình se chỉ luồn kim, sau đó bắt
đầu thêu.
Hoàng đế ngồi bên cạnh, nhìn thấy Tô Lam Quỳnh hơi cúi
đầu, lông mi thật dài rũ xuống gò má hơi ửng hồng, bàn tay nhỏ nhắn với
những ngón tay thon dài đặt trên nền vải màu vàng vô cùng đẹp mắt. Những cung nữ và thái giám đều lui ra xa, xung quanh chỉ có hai người, dưới
ánh nắng ấm áp, Hoàng đế có thể nghe rõ tiếng hít thở nhè nhẹ của Tô Lam Quỳnh, xen lẫn tiếng lá cây xào xạc mỗi lần gió thổi qua, một cảm giác
yên bình khó tả dâng lên trong lòng, khiến cả người hắn giãn ra, đôi mắt hắn dần dần trĩu xuống.
Khoảng nửa canh giờ (~1 tiếng đồng hồ) sau, Hoàng đế mới giật mình tỉnh giấc.
Nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, hắn lập tức nhận ra mình đang ở cung Nghênh
Xuân, hắn vậy mà lại ngủ quên, còn ngủ say tận nửa canh giờ?
Nhưng không thể không nói, Hoàng đế đã liên tục mấy ngày không hề nghỉ ngơi
đàng hoàng, bây giờ vừa ngủ một giấc, khiến hắn cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu.
Tô Lam Quỳnh vẫn cúi đầu may vá nên không nhận ra,
Hoàng đế cũng không kinh động nàng, nhìn nàng kết thúc mũi kim cuối
cùng, ngẩng đầu lên, vừa hay mắt đối mắt với hắn.
Hoàng đế mỉm cười: "May xong rồi à?"
Tô Lam Quỳnh cảm thấy Hoàng đế ngủ dậy xong hẳn là nên súc miệng rửa mặt,
nên lúc hắn vừa ngủ được một lát nàng đã sai người chuẩn bị sẵn, bây giờ Hoàng đế đã tỉnh, nàng lập tức quay đầu nhìn Thủy Nguyệt, Thủy Nguyệt
hiểu ý, bưng chậu đồng đã pha sẵn nước ấm và khăn lên.
Tô Lam
Quỳnh đứng dậy, tự mình hầu hạ Hoàng đế súc miệng rửa mặt, nàng cười
đáp: "Vâng, Thánh thượng tỉnh dậy cũng vừa lúc may xong, xem ra cái túi
thơm này rất có duyên với Người."
Hoàng đế súc miệng rửa mặt
xong, cả người thoải mái, hắn vươn tay cầm lấy túi thơm lên xem, túi
thơm nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, được may rất tỉ mỉ, từng đường
kim mũi chỉ vô cùng tinh xảo, mặt trước của túi thơm thêu một cây tùng
cứng cỏi đơn độc trên vách núi, xa xa lại có thêm một chấm đỏ làm mặt
trời, vài con én bay liệng, lập tức làm túi thơm sinh động hơn rất
nhiều, không khác gì một bức tranh, mặc dù thêu vội nhưng lại không có
nửa phần cẩu thả. Hoàng đế rất hài lòng, trên miệng lại đáp: "Chỉ giỏi
dẻo miệng, nhưng xem ở mặt mũi của nàng, Trẫm cũng phải thu giữ một
phen, kẻo làm Di phi mất hứng."
Tô Lam Quỳnh mỉm cười, cũng không vạch trần hắn: "Vậy thiếp thân đa tạ Thánh thượng."
Hoàng đế ngồi thêm một lát rồi quay về điện Kính Thiên, sự vụ quấn thân không cho phép hắn có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy.
Đang ngồi phê duyệt tấu chương, bỗng nhớ tới túi thơm chưa có bỏ hoa vào,
Hoàng đế gọi Hà Văn đến, đưa túi thơm cho hắn ta, bảo: "Tìm ít cánh hoa
cho vào đây, loại nào mùi thơm nhẹ một chút!"
Hà Văn cầm túi
thơm, suy tư thật lâu mới hỏi dò một câu: "Thánh thượng, gần đây hoa mai nở rộ, hay là nô tài hái ít cánh mai cho vào..."
Hoàng đế liếc hắn một cái: "Túi thơm màu vàng lại cho hoa mai vào, tầm mắt của ngươi không khỏi quá hạn hẹp rồi."
Hà Văn cười khổ, lập tức hiểu ý, lĩnh mệnh lui ra.
Cho dù là hoa gì cho vào túi thơm cũng không thể thấy được màu sắc, Hoàng
đế nói như vậy, rõ ràng không muốn cho hoa mai vào, vậy chỉ còn có...
Hà Văn ra ngoài một lát, sau đó mang túi thơm về đưa cho Hoàng đế.
Hoàng đế cầm túi thơm, bên trong được nhét đầy cánh hoa nên hơi phồng lên,
tròn tròn nhìn rất đáng yêu, một mùi thơm nhẹ xộc vào cánh mũi, hắn hài
lòng mỉm cười, nhét túi thơm vào ngực áo.
Hà Văn thở ra một hơi
nhẹ nhõm, hắn ta đã đoán đúng, túi thơm là Di phi may, bên trong cũng
phải cho cánh hoa Di phi thích, xem ra địa vị của Di phi trong lòng
Hoàng đế, lại sâu nặng hơn thêm một tầng.