Tiêu Dục Hành nhàn nhạt thoáng nhìn theo tầm mắt của nàng, sau đó nhìn nàng với ánh mắt rất ư là ý nghĩa sâu xa.
Cố Linh Quân đang muốn giải thích, khóe mắt lại nhìn thấy đại sứ Mạc Ất Sa của Đột Quyết rời chỗ ngồi, đi đến phía trước.
“Bệ hạ tôn kính.” Mạc Ất Sa tay phải đặt ở trức ngực, cung kính mà hành lễ.
Toàn bộ người ờ hiện trường đều yên lặng.
Lần này triều cống, Đột Quyết không thể nghi ngờ là đất nước chịu chú ý
nhất. Trừ bỏ triều cống, càng quan trọng chính là ký kết minh ước.
Thiên hạ bốn phần, Đại Chu ở giữa, Tây Lương, Đông Tề phân biệt ở vào hai
sườn, phương Bắc bị Đột Quyết độc chiếm. Theo mấy năm nay, Đột Quyết
ngày càng quật khởi, so thực lực, có thể đối đầu vị trí bá chủ cũng chỉ
có Đại Chu và Đột Quyết.
Nhưng Đột Quyết dựa vào du mục mà sống,
tập tục sinh hoạt khác xa với ba nước Trung Nguyên. Cố tướng quân và
quân Đột Quyết chiến một trận, phần thắng thuộc về Đại Chu.
Một
vài đất nước nhỏ bên ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng ngấm ngầm lại trộm duy
trì Đại Chu. Sau khi nghe tin quân đội Đại Chu đại thắng Đột Quyết, mấy
đất nước nhỏ kia mấy năm nay trốn trốn tránh tránh triều cống, né được
thì nè.
Mà lần này lại ngựa xe không ngừng nghỉ chạy như bay tới Đại Chu, đều là ôm lòng xem náo nhiệt.
Tuy là chiến bại, nhưng Mạc Ất Sa lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, bị
cặp mắt sắc bén kia của hắn nhìn chằm chằm, rất ít người có thể nhìn
thẳng không né tránh.
Khóe mắt Mạc Ất Sa quét một vòng, nhìn hai
người ngồi trên phía đài cao: “Đây là lễ vật đất nước chúng ta chuẩn bị, hy vọng bệ hạ có thể thích, cũng nguyện hai nước có thể vĩnh kết bang
giao.”
Không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, nhưng Cố
Linh Quân cảm thấy những lời này của hắn ta khiến cho người khác cảm
giác có chút quái lạ, như là ý muốn ám chỉ điều gì đó.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì nhìn thấy chỗ ngồi phía dưới vang lên xao động.
Sau lưng Mạc Ất Sa là người hầu nâng cống phẩm, số lượng đông đảo, cũng rất là đồ sộ. Cung nhân cao giọng đọc danh mục quà tặng, cũng đọc hơn nửa
ngày. Dù Đại Chu sản vật phì nhiêu, cũng không đủ để tiến cống nhiều đồ
vật đa dạng như vậy.
Người hầu từ phía cuối đường đi đến trước
mặt, trong tay ôm một con mèo, toàn thân màu trắng như tuyết, hai mắt
phân biệt hai màu sắc khác nhau, một vàng một xanh da trời, tròn xoe
lung linh. Bị mọi người nhìn chăm chú vào cũng không có chút nào sợ hãi, ngoan ngoãn mà vùi toàn thân vào trong lòng ngực người hầu, cái đuôi rũ xuống hơi hơi đong đưa qua lại.
Mèo trắng cũng không phải là
hiếm thấy, chỉ là màu lông thuần túy không có một màu sắc xen lẫn nào,
mà còn là hai màu mắt, đúng là không nhiều lắm.
“Con mèo này nhất định thuộc về thần thiếp.” Ánh mắt đầu tiên vừa nhìn thấy con mốn lèo
này, dưới đáy lòng Cố Linh Quân đã nhận định.
Không phải hỏi nàng còn nghĩ muốn cái gì nữa sao?!
Nàng muốn con mốn lèo này!!!
Tiêu Dục Hành chỉ là nhàn nhạt liếc nàng một cái, khóe miệng hơi nhếch, không có đáp lại.
Nhìn mèo bị dẫn đi, Cố Linh Quân cũng ngồi không yên. Hận không thể đi theo
nhìn một cái có đưa vào trong cung của mình hay không.
Mạc Ất Sa
quan sát thấy phản ứng của mọi người, lại nói tiếp:“Lần này triều cống,
công chúa chúng ta cũng đi theo, vì mọi người hiến một điệu múa.”
Thân là công chúa một nước, hiện giờ lại biểu diễn trước mặt mọi người, thấy thế nào cũng là một loại nhục nhã. Lại nhớ đến chuyện xảy ra trong
hoàng thất Đột Quyết, đáy lòng có chút hiểu rõ. Trong lòng Cố Linh Quân
sinh ra một chút thương hại, nhịn không được nhìn công chúa Đột Quyết
với ánh mắt đồng tình.
Công chúa Đột Quyết lụa mỏng che nửa mặt,
nhìn không rõ biểu tình của nàng. Chỉ thấy nàng đứng lên, hơi hơi cúi
chào, đi ra khỏi chỗ ngồi.
Đồng thời, phía sau lại có người nâng
một đồ vật ra tới, hình dạng giống trống cổ, hình thể thật lớn, cao bằng nửa người đàn ông trưởng thành. Công chúa Đột Quyết đến gần, người hầu
vội vàng quỳ xuống, nàng giẫm lên lưng bọn họ nhảy lên.
Trái tim Cố Linh Quân tạm thời bị kéo về, đợi một hồi lại chỉ thấy nàng đứng ở phía trên, cũng không có động tác gì.
Mà lúc này, hai người hầu đứng phía dưới lại đột nhiên cởi ra áo trên, từ
phần lưng quần rút ra hai cây đuốc chưa châm lửa, giơ lên phía trước.
“Không phải nhảy múa hả, làm gì vậy?!”
“Nghe nói điệu múa của Đột Quyết có hơi đặc biệt một chút.”
Mọi người có mặt tại đây trước nay chưa từng gặp qua, sôi nổi nhỏ giọng
nghị luận. Mà Cố Linh Quân lại cảm thấy có một chút quen thuộc, trong
lòng sinh ra chút suy đoán.
Chỉ thấy hai người kia đi đến phía
trước châm lửa, giơ hai cây đuốc lên cao, sau đó xoay mấy vòng, tiếp
theo lại đi đến phía dưới đài cao, đột nhiên thổi vào cây đuốc, ngọn lửa bị thổi ra hơn nửa mét.
Sắc mặt Cố Linh Quân phức tạp nhìn cảnh
diễn ra trước mắt, nàng đoán không sai, quả nhiên là biểu diễn múa lửa.
Chẳng qua so sánh với kiếp trước, hai người này quá kém, không làm nàng
bất ngờ, vì không có trò nuốt ngọn lửa, hay xoay vòng vòng quanh người.
Nhưng chỉ mỗi trò phun lửa thôi cũng đủ để cho đám người đang ngồi dưới kia
kinh ngạc cảm thán không thôi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mà công chúa Đột Quyết vẫn đứng im trên trống cổ to lớn, Cố Linh Quân tò mò, như vậy mà là nhảy múa sao?!
Như là nghe được tiếng lòng nghi hoặc của nàng, hai người kia ngừng lại, đi đến gần trống cổ, chia làm hai bên. Tiếp theo chính là giơ lên cây
đuốc, bỗng nhiên một thẳng vào trống cổ. Ngọn lửa như là thành tinh, lập tức bậc lửa phóng thẳng vào người công chúa Đột Quyết.
Biến cố này cơ hồ làm sắc mặt mọi người thay đổi.
“Bang” một tiếng, công chúa Đột Quyết đột nhiên nhảy lên, lại rơi xuống thật mạnh, đánh vang trống cổ to lớn dưới chân.
Xung quanh vành trống cổ to lớn đều bị châm lửa, hoàn toàn biến thành một
cái hố lửa, kỳ lạ chính là dường như bị cái gì ngăn cản, cũng không có
lan tràn đến trung tâm. Công chúa Đột Quyết đứng ở giữa trống cổ bắt đầu nhảy múa, vòng eo mềm mại, dáng múa nhẹ nhàng.
Nhưng mà tâm
trạng của mọi người cũng không có vui vẻ thả lỏng thưởng thức điệu nhảy, tất cả đều chảy mồ hôi lo sợ giúp nàng công chúa Đột Quyết kia, sợ lửa
sẽ đốt tới trên người nàng.
Mà, hôm nay nàng lại mặc váy mỏng màu đỏ, xa xa nhìn vào, thế nhưng giống như hòa hợp làm một với vòng lửa
phừng phựt đầy nguy hiểm kia.
Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, bị gió thổi đồng loạt hướng về phía trung tâm, khó khăn lắm cọ qua vạt váy công chúa Đột Quyết.
Cố Linh Quân không đành lòng nhìn tiếp, dời ánh mắt, lại nhìn thấy Cố
Tranh đang dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía công chúa Đột
Quyết. Trên mặt là biểu tình nàng chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt quay
cuồng này… Nàng không biết miêu tả cảm xúc đó như thế nào.
Phía
dưới đột nhiên lại truyền đến một trận hoan hô, nàng chỉ mới ngẩn người
một lát, công chúa Đột Quyết đã nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
Cơ hồ là tiếng vỗ tay như sấm cùng vang lên.
Cố Linh Quân quan sát cẩn thận ở trên người nàng ta, xác định nàng ta không có bị lửa đốt đến, mới nhẹ nhàng thở ra.
Đảo mắt liếc sang Tiêu Dục Hành, lại tinh thần sắc mặt của hắn nhàn nhạt, không khác gì ngày thường.
Có lẽ là điệu múa với lửa của công chúa Đột Quyết quá mức chấn động, những màn biểu diễn kế tiếp không làm mọi người khơi nổi hứng thú, đều là
nhàn nhạt cho qua.
Ngay cả Cố Linh Quân, sau khi tiệc triều cống kết thúc, trong đầu cũng đều suy nghĩ đến điệu nhảy kia.
Trên đường trở về, nghẹn hồi lâu Đặng công công mới mở miệng liên tục tán
thưởng: “Thật là quá thần kỳ, nô tài không biết còn sẽ có điệu nhảy đẹp
đến như vậy, bộ không sợ lửa đốt đến trên người hay sao?! Cuộc đời này
nô tài lần đầu tiên thấy điều kỳ diệu đến như vậy!”
Lục Trúc cũng nhịn không được thở dài: “Cũng không phải sao, ta nhìn mà chấn động linh hồn.”
Đặng công công vừa định nói tiếp, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện khác, trên
mặt có chút sầu lo: “Tám trên mười, công chúa Đột Quyết này tới đây là
hòa thân rồi, hôm nay khiến người chú ý như thế… Sợ là…”
Không nói tiếp vế sau, nhưng Cố Linh Quân cũng sáng tỏ.
Trái tim Cố Linh Quân nhảy dựng, theo bản năng muốn tránh né chuyện này, vừa lúc bộ liễn ngưng lại vào ngay giây phút này.
Cố Linh Quân đi xuống, mới vừa bước vào trong điện, bên chân đã xuất hiện một đống lông màu trắng.
Cúi đầu, nhìn thấy còn mèo trắng tinh như tuyết đang tính tới gần, nhẹ nhàng cọ cọ ở chân nàng.