Tạm cất điện thoại lại, anh bắt đầu ra mở cửa. Đúng là giống như mình
nghĩ, người bên ngoài chính là người giúp việc mới của ông nội. Vu Dịch
hơi cảm thấy khó hiểu khi thấy rằng cô gái này dường như mỗi khi gặp mặt anh là có vẻ lảng tránh, như bây giờ vậy cứ cúi mặt xuống.
- Cô hình như rất ái ngại khi giáp mặt với tôi à. Hay là có chuyện gì muốn giấu tôi phải không?
Lưu Tuệ Yên quả thật bị nói trúng tim đen. Đúng vậy, cô không muốn gặp lại
anh lần nữa. Nhưng tình cảnh trớ trêu thay, lại làm việc ở nơi này. Giờ
đây đeo khẩu trang là giải pháp tạm thời khiến anh không thể biết mặt,
nhưng nếu thời gian dài tiếp xúc thì Đường Vu Dịch chắc chắn sẽ biết cô
chính là Tuệ Yên.
Cô lúc này chỉ cúi mặt chưa không nhìn thẳng
vào mắt anh, bộ dạng này thật khiến người ta tưởng rằng mình đang giấu
diếm một chuyện gì đó. Lần này anh lại tra hỏi, không biết có phải Vu
Dịch đã ngờ ngợ đoán ra việc gì đó hay không, thật khiến cô không biết
nên trả lời thế nào.
- Cậu chủ, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi làm sao có chuyện gì để giấu cậu cơ chứ.
Tuệ Yên khẽ cười ngượng. Điều này làm anh bán tính bán nghi về hành động
này của cô. Tức thì, anh nắm lấy cổ tay Tuệ Yên khiến cô giật thót mà
ngẩng mặt lên đối diện với anh.
- Nói, hôm qua cô lên phòng tôi
để làm gì? Đừng có mà chối cãi, tôi đã xem camera rồi. Rốt cuộc cô có
mục đích gì mà vào căn nhà này?
Càng lúc, Đường Vu Dịch xiết chặt cổ tay cô khiến Tuệ Yên cảm thấy rất đau. Cô hoàn toàn làm gì có mục
đích giống như anh nói, không biết anh nghĩ như thế nào mà lại hiểu lầm
như thế. Cô càng cố gắng vùng vằng bao nhiêu thì Vu Dịch càng tức giận
thêm bấy nhiêu.
- Cậu chủ, xin hãy buông tay tôi ra. Cậu hiểu lầm tôi rồi, đã vậy tôi nói thật cho cậu biết. Đêm qua tôi thức giấc thấy
cửa nhà mở toang, tôi tưởng là trộm cho nên mới nghe theo tiếng động mà
lên tầng hai. Sau đó khi biết là cậu chủ nên tôi xuống ngay chứ hoàn
toàn không có ý gì giống như cậu nói cả. Những lời tôi nói hoàn toàn là
thật chứ không hề dối trá. Truyện Cổ Đại
Nhìn qua thấy hành động của mình khiến cô gái này khẽ rơi nước mắt vì đau.
Anh cũng thấy là mình hơi quá cho nên hất tay cô ra thật mạnh. Thật sự
anh vẫn nửa tin nửa ngờ, nói dối thì có rất nhiều lý do.
- Có
thật như lời cô nói hay là bịa đặt? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ để ý tới cô nếu như cô có bất kì hành động nào đáng ngờ. Tôi không tha thứ cho
kẻ nào có âm mưu mà vào căn nhà này đâu, rõ chưa?
Đường Vu Dịch
nghĩ rằng mình sẽ phải quan sát thường ngày nếu như cô có bất kì hành
động nào khả nghi lần nữa. Một phần khiến anh rất giận đó chính là việc
hôm qua cô lại vào phòng trong lúc mình đang tắm, nếu ngay lúc đó cô bảo cô là phụ nữ thì mọi chuyện sẽ khác. Đằng này lại im lặng, cơ thể của
mình cũng bị người này nhìn qua. Đúng thật là không ra làm sao cả. Thần
thần bí bí, đeo khẩu trang như vậy làm Vu Dịch cũng không biết mặt.
- Tôi biết rồi thưa cậu chủ, ngài cứ theo dõi tôi đi. Tôi không làm sai
chuyện gì nên tôi sẽ không sợ đâu. Có thể là cậu hiểu lầm gì đó nhưng
thời gian sắp tới tôi sẽ chứng minh là mình hoàn toàn không có ý đồ nào
khác khi vào đây làm việc.
Một tay Tuệ Yên khẽ xoa xoa cổ tay bên kia đang bị đau, nhìn vào ánh mắt quả thật cương quyết của cô khiến Vu
Dịch hơi mủi lòng. Thật sự cảm giác khi ở cạnh người này rất quen thuộc, giống như người mà mình đã gặp. Hình dáng này này thật sự rất giống một cô gái mà anh khó có thể quên đi.
- Vu Dịch à, cháu làm gì mà lâu vậy. Hai đứa làm gì trên đó mà lâu xuống vậy hả?
Tiếng bước chân của ông nội càng lúc càng vang lên thật rõ, Đường Sâm sốt
ruột khi thấy rằng cháu của mình mãi không xuống dùng bữa. Ông đã sai
người gọi thế mà vẫn ở trên đó không biết làm gì làm ông phải lên, thật
là khó hiểu mà.
- Cháu xuống ngay đây thưa ông. Mà này, cô cũng xuống đi, đừng để ông nội tôi hiểu lầm khi đứng cạnh cô.
Hiểu lầm gì cơ chứ, Tuệ Yên không cần anh nhắc ngay sau đó cũng đi để lại
một mình anh ở đó nghĩ thế nào thì nghĩ. Tốt nhất, từ giờ cô sẽ yên phận không chạm mặt nhiều để anh tưởng rằng mình là kẻ gian.
___________________________________
Trong bữa ăn, Vu Dịch thỉnh thoảng cũng hay để ý Tuệ Yên khiến cô giật mình.
Đứng ở cạnh đó, cô cảm thấy không ổn cho nên đã bảo với Đường Sâm rằng
mình hơi mệt cho nên muốn vào phòng nghỉ ngơi. Dĩ nhiên ông sẽ đồng ý
ngay nhưng Vu Dịch thì lại không.
- Khoan đã, tôi chưa biết tên của cô. Hãy giới thiệu để tôi còn biết người giúp việc mới trong nhà là ai chứ nhỉ?
Tuệ Yên lại một lần nữa giật mình, vốn dĩ cô cũng không biết nên trả lời ra sao khi đột nhiên anh hỏi như vậy. Ông nội của anh đã biết tên thật của mình, lần này chắc chắn sẽ bị lộ tẩy cho mà xem.
- Con bé ý hả, nó tên là…
- Tôi tên là Sam Sam thưa cậu chủ, ở nhà mọi người hay gọi cháu như vậy.
Từ giờ ông lẫn cậu chủ cứ gọi cháu là Sam Sam cũng được ạ.
Giọng
nói của cô có phần khác lạ khiến Đường Sâm cũng thật bất ngờ, ông nghĩ
chắc cô ốm cho nên mới khàn giọng như vậy. Hóa ra Lưu Tuệ Yên còn có một biệt danh như vậy nữa, ông cũng không truy cứu thêm mà khẽ mỉm cười.
- Ồ, biệt danh rất hay đó cháu à. Vậy từ giờ ông sẽ gọi cháu là Sam Sam
nhé. À mà cháu ốm như vậy thì nghỉ đi, tý nữa dì Dương hãy đi cùng tôi
và Vu Dịch tới mộ được không?
Dì Dương nghe thấy thế liền từ chối, bà quả thật còn có việc phải làm không thể đi được.
- Dạ thưa ông chủ, tý nữa tôi phải đi mua nguyên liệu ở siêu thị ạ. Tôi
mua thực phẩm nên tiện thể mua quà luôn cho đứa nhỏ dưới quê, hôm này là sinh nhật của cháu tôi ạ.
Đường Vu Dịch càng lúc càng cảm thấy
cô gái vừa nãy thật khó hiểu, cô tên thật là gì mà phải gọi theo biệt
danh. Có phải giờ đây mình quá đa nghi rồi không, cũng không nên để ý
nhiều như vậy làm gì.
- Dì Dương nếu đã bận thì cô Sam Sam đi cùng chúng tôi đi. Hít thở không khí ngoài kia sẽ giúp cô mau chóng khỏe bệnh hơn đấy.