Vào năm học, Mặc Đông và An Tri Hạ trở thành biểu tượng của đôi bạn cùng tiến. Nếu như Mặc Đông ngoài việc giữ nguyên vị trí đầu khóa còn giành
về nhiều giải thưởng trong các cuộc thi thì An Tri Hạ xuất sắc đạt giải
trong cuộc thi vẽ và thành tích học tập luôn tăng đều đều.
Đúng
theo diễn biến câu chuyện, vì Từ Hạo Thiên đã cứu Mạn Nhiên lúc đi cắm
trại, cô ấy dần có cái nhìn tốt về anh ta, hai người đang trong mối quan hệ mập mờ. Nhưng vào cuối học kì I, nam chính và nữ chính tiểu thuyết
xảy ra hiểu lầm, nữ chính đột ngột chuyển trường, hoàn toàn biến mất
khỏi cuộc sống của nam chính. Anh ta từ đó ăn chơi, uống rượu, hút
thuốc, thậm chí đua xe không cần mạng, bị thương đến mức phải ở phòng
chăm sóc đặc biệt, bỏ lỡ kì thi vào đại học.
Về An Tri Hạ, hiện
tại cô đang cắn đầu bút suy nghĩ nên đặt nguyện vọng vào trường đại học
nào. Đam mê của cô là vẽ tranh nhưng cô ở đây không phải là để theo đuổi ước mơ mà là để hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng, đặt bút xuống, An Tri
Hạ vẫn chọn vào trường Đại học Quốc gia, nơi mà nam nữ chính và nam phụ
tiểu thuyết lần nữa gặp lại, tạo tiền đề cho cuộc tình tay ba đầy sóng
gió sau này.
Cô còn phải đắn đo sao, cô đương nhiên phải theo chân Mặc Đông rồi.
Mặc Đông ngồi kế bên khẽ liếc, thoáng chút bất ngờ.
“Cậu không thi vào Đại học Mỹ thuật à?”
An Tri Hạ không nói gì, chỉ cười trừ, sau đó giấu tờ nguyện vọng đi, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Sau khi toàn bộ học sinh đã nộp đơn nguyện vọng, An Tri Hạ được thầy Mỹ
thuật gọi lên phòng giáo viên làm công tác tư tưởng. Thầy hết nước hết
cái khuyên cô thi vào trường Mỹ thuật để bồi dưỡng tài năng nhưng cô từ
chối.
“Thưa thầy, em nhất định phải thi vào trường Đại học Quốc gia. Ở đó… có người rất quan trọng.”
Điều ưu tiên nhất với cô là phải đi theo Mặc Đông, ngăn cản anh gặp lại nữ
chính tiểu thuyết và yêu cô ấy ở đại học. Nếu cô thi vào Đại học Mỹ
thuật, cô sẽ cách xa anh chiều dài cả nửa đất nước này.
Bên ngoài cửa phòng giáo viên, người con trai ôm tập đề ôn luyện của cả lớp đứng im lặng.
Chuyện sẽ không có gì đặc biệt nếu như trước đó anh không biết ba mẹ của Từ
Hạo Thiên cũng đã sắp xếp cho anh ta vào Đại học Quốc gia, dù anh ta
không tham gia thi tuyển đại học được.
Cô quyết tâm như thế là vì muốn học cùng trường anh ta sao? Bảo sao lúc trước khi anh hỏi cô lại
cố tình giấu giếm. Đã hơn một năm rồi, cô vẫn còn vương vấn anh ta.
Lúc cô gái nhỏ bước ra khỏi phòng giáo viên, nhìn thấy Mặc Đông đứng ở cửa
thì hơi giật mình, sau đó lại nở nụ cười tươi tắn chào anh:
“Mặc Đông.”
Nhưng anh làm như không nhìn thấy cô, cứ thế đi vào bên trong, để lại An Tri
Hạ đứng sượng trân, rất mất mặt. Hôm qua, anh vẫn còn ngồi cạnh cô trong thư viện, sao tự nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy?
Giờ tan trường, An Tri Hạ chạy bình bịch phía sau, nắm lấy vạt áo Mặc Đông.
“Mặc Đông, sao hôm nay không nói chuyện với tôi?”
Còn một tháng nữa là tới kì thi đại học, An Tri Hạ đã không còn học kèm
cùng Mặc Đông từ một tháng trước đó. Dù sao thì với cô, thế giới này chỉ là cõi tạm, còn với anh là một cuộc sống chân thật, vậy nên kì thi này
rất quan trọng với anh, cô không nên làm phiền anh học tập.
Mạn
Nhiên đã chuyển trường, cô không cần giám sát anh quá chặt chẽ, nhưng cô đã quen với việc mỗi giờ tự học đều ra sảnh lớp anh học bài rồi. Ấy vậy mà cả buổi chiều anh không ngoảnh đầu nhìn cô lấy một cái.
“Không có chuyện gì để nói.”
An Tri Hạ tức muốn chết mất. Cô cũng biết anh ít nói, chính vì vậy nên cô
mới phải thay đổi chính mình, nói thay phần của anh để không khí giữa cả hai không bị ảm đạm. Bình thường anh cũng sẽ có một vài phản hồi nhỏ
với cô, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không.
“Sao lại không có chuyện gì để nói? Tôi thì có rất nhiều chuyện muốn nói đó.”
Anh quay người, rút vạt áo khỏi tay cô, đứng khoanh tay, vẻ mặt không có nhiều kiên nhẫn:
“Cậu nói đi.”
Đây là thái độ của người muốn lắng nghe người khác sao? Anh muốn cô nói
nhanh nhanh, đừng làm phiền tới anh thì có. Cô không thèm đâu!
Cơn giận tràn lên, An Tri Hạ đỏ mắt:
“Tôi mới không có chuyện gì để nói với cậu.”
Nói xong cô liền chạy ra xe, tức giận đóng cửa xe cái “rầm”, hậm hực về nhà, đến mức chú Minh không dám làm phiền tới cô.
Hồi cắm trại anh ân cần ấm áp bao nhiêu, bây giờ lạnh lùng và đáng ghét bấy nhiêu. Cái gì có thể làm cô cũng đã làm rồi, anh đúng là đồ không có
trái tim.
Suốt một tháng cuối cùng đó, hai người chiến tranh
lạnh. Tình cờ gặp nhau ở sân trường, nếu không phải là anh phớt lờ thì
là cô hậm hực quay đi. Không hiểu sao chỉ vì một vấn đề nhỏ, mối quan hệ của họ lại trở nên như vậy. Cả khối 12 đang trong giai đoạn thi cử căng thẳng, vậy nên thường lấy chuyện hai người “trở mặt” ra nói phiếm như
một hình thức xả stress.
Sau khi kì thi đại học đầy khó khăn đã
qua, việc thay đổi nguyện vọng đã hoàn tất, các lớp rục rịch tổ chức
liên hoan chia tay cuối cấp.
Oái oăm thế nào, lớp của An Tri Hạ
và lớp của Mặc Đông lại chọn cùng một nhà hàng. Lớp anh ở tầng hai, lớp
cô ở tầng ba. Hai người lại đụng mặt nhau mà không báo trước.