Trong đêm đen yên tĩnh, nữ nhân dường như tìm được điểm tựa, nàng dính
sát vào thiếu nữ sau lưng, mười ngón đan nhau không chút khe hở, hơi ấm
từ cổ thiếu nữ áp vào tai nàng, càng khiến nàng thêm mê muội không muốn
rời ra.
Bỗng, nàng hỏi: " Khuynh nhi, vậy là em thật sự không có hôn cô ta phải không? "
Mặc dù tâm tình nàng đã được cô xoa dịu, nhưng kỳ thực nàng vẫn còn nhiều
khúc mắt trong lòng, nhất là những vấn đề liên quan giữa cô và Thẩm Diệp Nghi.
Tề Khuynh thành thật lắc đầu, hôm nay cùng lắm là cô chỉ
để cho Thẩm Diệp Nghi khoác tay mình, cũng sẽ không đến mức để nàng và
mình đi quá giới hạn như vậy.
" Không có, chỉ là góc quay mà thôi. Không có tình cảm thì muốn làm chuyện thân mật cũng không được. "
Mặc Huyền Ca khẽ cười, nàng dường như nhớ tới một chuyện, đáy mắt nàng ảm
đạm đi trông thấy, giọng nói cũng khó nghe ra ngữ điệu. " Phải, rất khó. Nhưng cũng có những trường hợp ngoài ý muốn. "
Tề Khuynh nghe không hiểu lời nàng nói, cô đưa tay vuốt ve mặt nàng, tính nói gì đó lại thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình cười.
" Khuynh nhi, em vẫn sẽ yêu tôi dù tôi có như thế nào đúng chứ? "
Tề Khuynh lại gật đầu. Sẽ không có lý do gì để cô hết yêu nàng ngoài việc
cô không còn tình cảm với nàng, nhưng chuyện cô không còn tình cảm với
nàng sẽ là chuyện của nay mai sao?
Nữ nhân lại cười, điệu cười có chút khác lạ, Tề Khuynh cũng không biết là nàng đang cười vì chuyện gì, có phải là vì hài lòng với câu trả lời của mình không.
" Ừm
mà...chị có thường xuyên ở đây không? Ý em là ngôi nhà này. " Cô nhớ tới trước khi mình vào gặp nàng đã đứng ở hành lan, lúc đó lòng cô lạnh vô
cùng, cô thừa nhận mình không phải là một người nhiễm phim, nhưng cảm
giác lúc đứng ở hành lan trống vắng lại khiến cô rợn cả tóc gáy, cô
không biết vì sao nên đành đem cảm giác của mình nói ra với nàng.
" Tôi ở đây từ nhỏ, nhưng từ khi đi làm đã không còn thường xuyên ở đây
nữa, hầu hết trong năm đều ở tại Bắc Kinh, khi nào có việc quan trọng
mới phải về đây. " Nối lời Mặc Huyền Ca nhướn mày nhìn cô, " Sao vậy? Có điều gì làm em không thoải mái sao? "
Tề Khuynh nghe hỏi liền lắc đầu, hồi sau lại gật đầu rồi đem những gì mình cảm nhận được nói với nàng.
Nữ nhân nghe xong chỉ im lặng, gương mặt bất biến của nàng càng khiến Tề
Khuynh thêm hoài nghi bản thân, liệu có phải là cô nghĩ nhiều rồi
chăng.
" Chắc có lẽ là em suy nghĩ lung tung thôi, chị đừng để tâm. "
Nhìn gương mặt người thương thoáng chút biến sắc, Mặc Huyền Ca không biết
nên nói gì. Nàng không muốn làm cô sợ, chỉ đành cười cười. " Ý tôi là
tôi không có cảm thấy thế, chắc là em nhát quá nên mới sinh ra ảo cảm.
"
Mặc Huyền Ca không muốn để Tề Khuynh biết căn nhà này đã từng có người chết, nàng sợ sẽ dọa cô chạy mất.
Tề Khuynh biết là nàng đùa liền cũng nhẹ nhõm hẳn, cô nắm chặt tay nàng,
nâng mặt nàng lên đối diện với mình, nhẹ giọng bảo. " Tối nay chị đi
cùng em có được không? Ngủ cùng em. "
Cô không muốn rời đi nàng, nhưng nhà này chung quy vẫn còn người khác ngụ, không thể tùy tiện qua đêm.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Mặc Huyền Ca không cần nghĩ ngợi liền gật đầu. " Đi thôi. "
Nàng dắt tay Tề Khuynh rời khỏi thư phòng, đi qua dãy hành lan tối xuống
phòng khách, như thể nàng muốn nắm tay người thương của mình bỏ trốn,
không có ý định quay lại.
" Khoan đã. "
Tiếng nói của phụ nhân cất lên ngăn cản bước chân cả hai, Mặc Nhan Sâm liếc mắt, rất
nhanh liền thấy được mười ngon đan khấu của cặp đôi.
" Tối như vậy rồi con còn muốn đi đâu? "
Mặc Huyền Ca không lập tức trả lời ngay, nàng vén lọn tóc sắp rơi vào mắt
Tề Khuynh ra sau tai, ra hiệu cho Tề Khuynh rời đi trước rồi mới quay
lại mặt đối mặt, mắt đối mắt với phụ nhân.
" Đi làm chuyện mình
muốn. " Nàng không chút e dè trả lời, " Về chuyện thừa kế tôi đồng ý với bà, nhưng trước và sau đó thì tôi khuyên bà không nên nhúng tay vào
nữa, tôi tự biết mình phải làm gì, bà bây giờ nên nghĩ cách làm sao để
sống vui vẻ hưởng già đi. "
Đừng nghĩ Mặc Huyền Ca không điều
tra là nàng không biết, chuyện Tề Khuynh bị quay lén chắc chắn tám phần
có liên quan đến người phụ nữ này, chỉ vì nàng trước đó chống đối bà ta
về việc thừa kế nên bà ta mới cố ý nhắm vào cô, người phụ nữ này rõ ràng đã nắm rõ điểm yếu của nàng.
Mặc Nhan Sâm gương mặt bất biến,
sống đến từng tuổi này, bước đến bước đường này thì không có gì là bà
chưa từng trải qua, cũng không ai biết được lúc này bà đang nghĩ gì
trong đầu, chỉ thấy bà khe khẽ thở dài rồi nói. " Đi đi. "
Coi như đã ngầm đồng ý.
Mặc Huyền Ca nhìn người phụ nữ đã có tuổi trước mặt, người này đã sinh nàng ra, mang nàng đến với thế giới này, cũng là người này đã đẩy nàng vào
hố sâu.
Mâu thuẫn, thật là mâu thuẫn.!
Nàng hạ mắt, không muốn nghĩ nữa liền rời đi.
...
Dưới ánh trăng, bóng dáng Tề Khuynh đứng sừng sững trước mắt nàng, cô ngửa
đầu nhìn trăng, nàng cũng nhìn theo, chỉ thấy ánh trăng hôm nay thật
tròn, thật đẹp, ánh sáng của nó mờ nhạt nhưng lại soi rõ con đường của
nàng đang bước đến chỗ cô. Mặc Huyền Ca thầm nghĩ, con đường gập ghềnh
nàng cũng đã đi rồi, bây giờ chỉ thêm chút đá, nàng không tin nó có thể
cản được bước chân của mình.
Cảm nhận được có người đang bước
đến, Tề Khuynh thu hồi ánh mắt nhìn qua, dáng người thon thả, gương mặt
mỹ lệ, chính xác là những gì cô muốn thấy. Khẽ cười, Tề Khuynh bước lên
vài bước nắm lấy tay nàng, dắt nàng đến chỗ xe đang đậu.
" Thật mừng vì chị xuất hiện. "
Cô đã sợ nàng sẽ đổi ý.
" Tôi sẽ không có nhát như em. "
Mặc Huyền Ca cười tủm tỉm, bước chân chậm rãi theo sát phía sau cô.
Cả hai về đến khách sạn của Tề Khuynh, Mặc Huyền Ca nhìn quanh một lượt,
không phải phòng tổng thống cũng không phải phòng thường, cứ như là
phòng cho một cặp đôi đang đi hưởng tuần vậy. Mặc Huyền Ca cao hứng vô
cùng, đây là đêm đầu tiên nàng ngủ cùng người thương, cảm giác trong
lòng nàng bây giờ chính là cảm giác không gì sánh bằng.
Tề
Khuynh đương nhiên không biết được suy nghĩ lúc này của nàng, cô đi tới
mở vali đồ, lấy ra một bộ pijama màu trơn rồi đưa cho nàng.
" Vì đi vội quá nên...ừm...chị mặc tạm cái này đi. " Trừ chiều cao ra thì
dáng người của cả hai tương đối cân xứng nên cô nghĩ đồ của mình nàng
cũng có thể mặc vừa.
Mặc Huyền Ca cầm bộ đồ ngủ mát lạnh trên
tay, không biết nàng nghĩ gì, chỉ thấy nàng nhoẻn miệng cười rồi gật đầu đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Mặc Huyền Ca ngồi xấy tóc, Tề
Khuynh đi mua đồ, một lát sau trở lại đã thấy trên tay cô có hai cái túi nóng hổi còn đang bốc khói, chắc là cô đã đi mua đồ ăn đêm.
" Em nghĩ là chị chưa ăn gì cho nên đã đi mua mì nóng, quán này em từng ăn
rồi nên không phải lo khẩu vị không hợp. " Tề Khuynh không nói là mình
đã phải vắt óc cỡ nào để chọn ra quán ăn hợp với khẩu vị của nàng, chung quy cô không ở Thượng Hải nhiều, quán mì này cũng chỉ là một trong số
ít những quán cô biết.
" Sao em biết là tôi chưa ăn gì? " Mặc
Huyền Ca chải lại tóc rối, nàng nhìn Tề Khuynh đang cặm cụi đổ mì ra bát qua tấm gương, hình ảnh này không biết nàng đã liên tưởng đến nó bao
nhiêu lần kể từ khi nàng biết nàng yêu cô rồi.
Dừng động tác một
chút, Tề Khuynh ngước lên nhìn nàng. Không lẽ bây giờ cô nói rằng người
thất tình có mấy ai nuốt nổi cái gì, trong khi người đó còn là nàng,
nàng không cạch mặt cô là đã may cho cô lắm rồi.
Nghĩ là nghĩ, Tề Khuynh cũng không dám nói, cô lựa lời. " Lúc nãy trên đường đi không
phải chị nói chị với bác gái quan hệ không tốt sao? Nên em nghĩ chị sẽ
không ăn gì ở nhà. " Nối lời cô lấy khăn ướt lau sạch muỗng đũa đặt
xuống bên cạnh tô của nàng. " Xong rồi thì mau đến ăn đi. "
Mặc
Huyền Ca cười cười bước tới ngồi kế bên cạnh cô, dùng muỗng đũa đã lau
sạch bắt đầu thưởng thức bữa tối có chút đơn giản của mình.
Mặc
Huyền Ca kỳ thực không phải kiểu người đòi hỏi cao sang, chỉ là từ nhỏ
đã sống trong điều kiện kinh tế tốt nên ít khi trải qua cuộc sống đạm
mạc như này. Nhưng nàng nghĩ rồi, chỉ cần là cô, cùng cô, thì cơm canh
ba bữa một ngày nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
" Vài ba ngày nữa chắc tuyết sẽ rơi, chị ra đường nhớ choàng thêm áo quàng thêm khăn đi nhé. "
Cũng là vài ba ngày nữa đến sinh nhật của nàng, Tề Khuynh nhớ rõ, Mặc Huyền
Ca chính là sinh tháng 11 ngày 19, đây có lẽ sẽ là lần đầu tiên cô đón
sinh nhật cùng nàng.
Nữ nhân gật đầu, " Tôi nhớ rồi. "
Ăn xong, Tề Khuynh phụ trách dọn dẹp, Mặc Huyền Ca ngồi xem ti vi, lúc
đầu, nàng có ý định đợi cô dọn xong sẽ cùng cô coi một bộ phim hay,
nhưng được giữa chừng nàng lại bắt đầu lim dim buồn ngủ, đúng như người
ta nói căng da bụng trùng da mắt mà, thế là nàng đành tắt ti vi, cất
tiếng nói mềm nhũn gọi cô.
" Khuynh nhi~ tôi buồn ngủ~ "
Còn đâu là Mặc Huyền Ca thất tình vài tiếng trước nữa.
Tề Khuynh sau khi rửa tay đi ra liền thấy bộ dáng khác xa thường ngày của nàng, nàng là đang làm nũng, với cô sao!?
Không cảm nhận được lỗ tai đang nóng lên, Tề Khuynh tiến tới ôm nàng vào lòng, bế nàng dậy.
" Buồn ngủ rồi thì đi ngủ thôi. "
Cô bế nàng đặt xuống giường, chỉnh lại gối nằm cho nàng xong thì cũng leo
lên nằm, cô kéo chăn phủ lên thân cả hai rồi xoay người tắt đèn, nằm
xuống bên cạnh nàng.
Mặc Huyền Ca không ngờ Tề Khuynh lại có thể
tự nhiên như thế, như thể cô xem việc ngủ cùng nàng là chuyện vô cùng
bình thường, nhưng trái lại là nàng, nàng lúc này mặt đã đỏ đến mang
tai, cơ thể cũng đã bắt đầu nóng lên, tay chân lụng cụng không theo như ý nữa.
Nguyên lai đây là lần đầu tiên Mặc Huyền Ca ngủ cùng người
khác, cùng họ nằm trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn, hơi
thở của người đó còn rất sát với nàng, mà người đó còn là người thương
của nàng, trách không được nàng lúc này đang gào gú trong lòng.
" Còn nhìn cái gì nữa, không phải nói buồn ngủ sao? " Tiếng nói ấm áp của Tề Khuynh truyền đến vành tai nàng, càng khiến nơi đó trở nên nhạy cảm
hơn.
" Ngủ...nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi và em ngủ cùng
nhau. " Mặc Huyền Ca tiếng nói rí rí, nàng nằm thấp hơn cô nữa cái đầu,
chỉ có thể nhìn vào cánh môi đầy đặn của cô.
" Sau này cũng sẽ
như vậy. " Tề Khuynh tiếp lời kéo nàng ôm vào lòng, môi đặt lên trán
nàng tựa như cái hôn chút ngủ ngon, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Mà dường như cô cũng đã quên mất một chuyện quan trọng.
Mặc Huyền Ca im lặng không nói nữa, nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng người
thương, mắt từ từ khép lại. Chắc có lẽ đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc
đối với nàng.