Nữ Tổng, Ngài Suy Tình Rồi

Chương 44: Lòng tin bị lung lay


trướctiếp

Trở về nhà sau kết thúc của cuộc họp cổ đông đã là hai giờ chiều, Mặc Huyền Ca nhanh chóng đi tắm rửa. Nàng đã xem được tin nhắn của Tề Khuynh lúc trên xe, nơi cô hẹn gặp mặt là một quán cafe cách tập đoàn không xa lắm, nhưng nàng cần trở về nhà để thay một bộ đồ đơn giản hơn trước khi đi gặp cô.

Nhìn thời gian đang từng chút một trôi qua trên đồng hồ, Tề Khuynh bất giác cau mày. Đã hơn mười phút ngồi đợi vì sao nàng còn chưa tới? Cô không tức giận nàng đến muộn, chỉ là cảm thấy có chút bất an, từ lúc đến đây mí mắt trái cứ luôn giật giật làm cô rất khó chịu, và đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên mà cô không đoán được nàng sẽ nói gì với mình.

Chuông gió treo ở cửa theo dòng suy nghĩ của Tề Khuynh vang lên âm thanh leng keng, nàng rốt cục đã tới, cô đứng lên kéo cái ghế đối diện ra cho nàng, đợi nàng ngồi xuống rồi cô mới nói.

“ Trên đường tới đây kẹt xe sao? “ Tề Khuynh hiểu rõ nữ nhân này rất có tính cầu toàn, nàng chưa bao giờ cùng mình trễ hẹn, trừ khi....

Bắt được một nhịp suy nghĩ của thiếu nữ, Mặc Huyền Ca cười khẽ lắc đầu, “ Không có, chỉ là chút việc riêng nên phải nán lại. “

Tề Khuynh đối với câu trả lời không chút nghi ngờ gật đầu, cô ra hiệu cho nhân viên đem lên nước đã chuẩn bị đặt lên bàn cho nàng rồi mới cùng nàng nói đến chuyện khác.

“ Vậy ra công tác mà chị nói chính là ở Thượng Hải, thật trùng hợp. “ Tề Khuynh cảm thấy trong người hơi bức bách, cô không hiểu vì sao mình cùng nàng đã nói chuyện với nhau nhiều như vậy, nhưng lần này cô lại cảm thấy nó không được tự nhiên, mỗi lần nhìn đến nàng là cô lại không tự chủ mà quay đi, trong lòng lại dâng lên rất nhiều là chột dạ.

“ Phải, thật trùng hợp. “ Mặc Huyền Ca lời nói mang theo vài phần thâm thuý, tựa như là nói với cô lại tựa như là nói với chính mình.

“ Còn em? Đến đây để làm gì? “

Tề Khuynh dư quang chợt loé, cô có cảm giác nàng hôm nay đến đây không phải là để cùng mình gặp mặt tán ngẫu, mà là đến để cùng mình chân chính nói chuyện.

“ Đến để xem nhạc. “ Dừng một chút thiếu nữ lại nói, “ Cũng là đến để đón người. “

Đáy mắt nữ nhân khó thấy xoẹt qua một tia ảm đạm, “ Là bạn sao? Quan trọng không? “

Ly nước được đưa đến bên môi lập tức dừng lại, Tề Khuynh nhìn nữ nhân, nàng không có nhìn mình. Câu hỏi này thật giống như là vô ý hỏi, nhưng cũng giống như là đang khảo nghiệm, còn khảo nghiệm cái gì thì cô cũng không chắc.

Tề Khuynh chỉ đơn giản trả lời vế sau, “ Quan trọng. “

Nữ nhân rốt cục thu liễm ý cười. Quan trọng đến cả nàng cũng không muốn nói sao?

“ Em biết việc gì khiến tôi phải nán lại trước khi đến gặp em không? “



Thiếu nữ lắc đầu.

Mặc Huyền Ca từ trong túi xách lấy ra một phong thư trắng đặt lên bàn đẩy qua cho Tề Khuynh, ánh mắt hàm ý kêu cô hãy mở ra xem.

Tề Khuynh cũng làm theo ý nàng, cầm lên phong thư chậm rãi mở ra, bên trong chỉ chứa duy nhất một tấm ảnh, mà tấm ảnh này cả đời cô cũng không quên được, là ảnh chụp cô và Thẩm Diệp Nghi đang bên nhau, còn có Thẩm Diệp Nghi đang cúi đầu hôn lên mắt cô.

Tề Khuynh rốt cục hiểu nỗi bất an trong lòng mình từ nãy đến giờ. Cô hoàn toàn không nghĩ nhiều mà là nghĩ chính xác, nàng xác thực đã biết chuyện của mình, nàng hẹn mình ra đây chính là muốn cùng mình nói rõ.

“ Ảnh này...”

“ Là ảnh hồi năm nhất đại học của em. “ Mặc Huyền Ca đạm mạc cất tiếng. Chính là nàng vừa lúc ra đến cửa đã bị quản gia chặn lại, ông ta đưa cho nàng tấm ảnh này cùng với lời nói của mẹ nàng phía sau.

Mặc phu nhân: “ Đây chính là thứ tình cảm mà con quan tâm đến phải không? Huyền Ca, người ta là song phương tình cảm đã có hôn ước, còn con thì sao? Lại sẽ trông chờ vào cái gì? “

Tiếng nói của phụ nhân cứ văng vẳng bên tai nàng cho đến bây giờ. Nếu Tề Khuynh thực sự đối nữ nhân kia có tình cảm, vì sao còn đối nàng hành động như vậy? Cô làm vậy là đương nàng kẻ thứ ba sao?

“ Trước kia em từng quen qua ai tôi xem như không quan tâm. Nhưng nếu bây giờ em thực sự nghĩ đến tôi thì hãy cho tôi biết em rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ cái gì mà lại đem mọi chuyện giấu giếm không nói ra. “

Đây xem như là nữ nhân cuối cùng chừa cho Tề Khuynh một con đường lui. Nàng xác thực là đã bị Tề Khuynh thâu tóm sạch sẽ tâm can rồi, nếu không cũng sẽ không đau lòng mà nhẫn nhịn cảm giác bị phản bội thế này.

Tề Khuynh cảm thấy môi có chút khô khốc, rốt cục lại giấu cũng như không giấu, nàng sớm muộn đã biết, đã vậy còn nhân nhượng ngồi ở đây cùng cô nói chuyện, nếu đổi lại là cô, cô không nghĩ mình sẽ có kiên nhẫn ngồi đây nghe chính mình giải thích.

“ Chị muốn nghe từ đâu? “

Mặc Huyền Ca: “ Từ lúc em biết mình đã có hôn ước nhưng vẫn muốn qua lại với tôi. “

Quả nhiên là nàng để ý chuyện này. Thiếu nữ hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình đang leo cao của mình, bình đạm cất tiếng, “ Thích chị là thật, còn cái kia hôn ước chỉ là vô tình. “

Cô không dám tưởng tượng Thẩm Diệp Nghi nghe được những lời này sẽ như thế nào đau lòng.



“ Như thế nào là vô tình? “ Mặc Huyền Ca mạc thanh hỏi.

Tề Khuynh nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào. Chung quy vẫn là không thể một hai ba lời là có thể nói rõ, nhưng cô biết mình đối với Thẩm Diệp Nghi quan trọng, lại càng đối Mặc Huyền Ca quan trọng hơn.

“ Có thể nào không nhắc đến không? “ Cô muốn chính mình sẽ giải quyết việc này, cô sẽ cùng Thẩm Diệp Nghi nói qua, cô tin nàng sẽ đối với mình hiểu.

“ Tới cuối cùng em vẫn không nghĩ đến tôi. “ Lòng tin cuối cùng như bị dẫm nát, Mặc Huyền Ca tâm can đau đớn vô cùng, “ Em đối với tôi có tình cảm, lại cũng đối bên kia nặng tình. Tôi quả thật là nhìn không ra con người của em. “

Ánh mắt xinh đẹp cuối cùng hiện lên một tia vỡ nát, Mặc Huyền Ca lần đầu nếm trải cảm giác lòng tin bị phản bội. Cuối cùng thì người nàng yêu có thực sự yêu nàng không? Hay tất cả chỉ là một hồi ảo mộng mà nàng không muốn chấp nhận?

Sự nghi ngờ về tình yêu càng lúc càng lớn, Mặc Huyền Ca chắc chắn bản thân mình đang dần mất bình tĩnh, nàng không muốn nghĩ đến việc Tề Khuynh chưa từng yêu nàng, càng không muốn chấp nhận sau tất cả nàng chỉ là tự mình đa tình, nàng muốn cô cho mình một danh phận, nàng không muốn đương kẻ thứ ba, nàng cũng muốn có tình yêu.

Tề Khuynh biết hiện tại nữ nhân cảm xúc đang không ổn định, cô tiến tới giữ lấy cánh tay của nàng, hết mực nhẹ giọng trấn an, “ Chuyện không phải như chị nghĩ đâu, tình cảm tôi đối với chị là thật, còn về phần hôn ước tôi chắc chắn sẽ giải quyết. “

Mặc Huyền Ca nhìn vào mắt Tề Khuynh, ánh mắt này đã từng rất nhiều lần mang đến cho nàng cảm giác được che chở, cũng là nó đã tiếp cho nàng lòng tin vào thứ cảm xúc gọi là tình yêu, nhưng bây giờ xem ra nó đã không hoàn toàn thuộc về nàng, bên trong ánh mắt này chất chứa một điều gì đó nàng không thể biết được, cũng chẳng thể hiểu được.

“ Vậy em nói xem tôi là gì của em? Và em sẽ làm gì để bảo đảm lời em nói là thật? “

Tề Khuynh có thể cảm nhận được lúc hỏi câu này tay nữ nhân đã run nhiều như thế nào, và cô cũng biết mình đã đánh mất lòng tin của nàng nhiều bao nhiêu. Nhưng cô vẫn là không dám chắc, cô không thấy được tương lai của mình phía trước, cũng không cảm nhận được nó, nhưng nếu là nàng tin mình thì cô chắc chắn sẽ vì nàng tìm ra con đường tương lai đó.

“ Mặc Huyền Ca, chị chính là người tôi yêu, là con dâu duy nhất của Tề gia chị hiểu chứ? Cái kia hôn ước chỉ là thời niên thiếu suy nghĩ chưa thấu nên mới có, tôi sẽ không để nó định đoạt tương lai của mình, còn tương lai của tôi chính là chị. “

Nữ nhân nghe xong lời này lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, nàng không nghĩ cảm xúc của mình lại dễ dàng bị chi phối như thế, chỉ đôi ba lời là có thể đưa cảm xúc vừa lên cao của mình đáp đất rồi cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn chưa thấy điểm dừng.

Mặc Huyền Ca hơi chút hữu khí vô lực cất tiếng. “ Những lời em nói hôm nay tôi sẽ ghi nhận lại, nhưng không có nghĩa là tôi dễ dàng bỏ qua chuyện này. Tề Khuynh, em vẫn cần một lời giải thích với tôi. “

Kết thúc lời nói chính là cái gạt tay đến từ nữ nhân, Mặc Huyền Ca thẳng thắn xoay người dứt khoát rời đi. Chung quy nàng vẫn là giận vì cô không chịu giải thích nó với nàng.

Nhìn bóng lưng của nàng rời đi Tề Khuynh buồn bã không thôi, nhưng so với buồn thì cô lại nhiều hơn là tự trách. Tề Khuynh cũng biết hiện tại mình không thể ủ rũ, cô vẫn còn một rắc rối lớn hơn cần giải quyết.

***

trướctiếp