Tháng 11, trời trở gió đông lạnh buốt, từng cơn gió lạnh lẽo và khắc
nghiệt quét qua gương mặt nàng làm bay những lọn tóc mái nhẹ nhàng mà
đẹp đẽ, Mặc Huyền Ca chống cằm, thẫn thờ nhìn phố xá về đêm thưa thớt,
trong tiềm thức của nàng, Bắc Kinh về đêm luôn luôn nhộn nhịp, có lẽ là
cái lạnh của trời đông đã biến nó trở nên ảm đạm như vậy.
Tầm
nhìn đột nhiên bị hạn chế, Mặc Huyền Ca thu hồi tầm mắt bất ngờ nhìn tấm kính xe vừa được nâng lên, nàng quay đầu, nhìn người ngồi ở ghế lái.
" Gió đêm lạnh lắm, nếu để nó thổi trực tiếp vào người như thế thì sẽ cảm lạnh đấy. "
Giọng nói trầm ấm của Tề Khuynh nhẹ nhàng cất lên, cô nhìn qua kính chiếu
hậu, thấy gương mặt nàng đã bị gió thổi lạnh đến ửng hồng thì xót xa vô
cùng, không đành lòng để nàng tiếp tục hứng gió, cô đành ấn nút nâng
kính xe lên.
" Lúc nãy ăn không nhiều, bây giờ chị có cảm thấy đói không? "
Cả hai đang trên đường trở về sau cuộc gặp gỡ với chủ tịch quản lý RM
Entertainment, sau vụ tai nạn lần trước thì cuộc gặp này đã bị hoãn lại, đến sau một tuần Tề Khuynh lành thương rồi mới lại được gặp mặt để tiếp tục.
Mặc Huyền Ca nghĩ ngợi, nàng không đói nhưng lại muốn ở
cùng cô lâu hơn nữa, đã lâu rồi cả hai mới có thể gặp mặt và ở cùng nhau như thế này, nên nàng không thể lại để cô chở mình về sớm như vậy được. " Không hẳn là đói, nhưng cũng rất muốn ăn gì đó. "
Tề Khuynh
dường như cũng hiểu được ý nàng, cô cười khẽ, giả bộ như vừa nghĩ ra gì
đó liền "A" một tiếng, nói. " Hay là để tôi dẫn chị đến chỗ này nha, là
một quán ăn tôi rất thích."
Mặc Huyền Ca gật đầu, miễn là không
có trở về sớm thì cô muốn dẫn nàng đi đâu cũng được, nàng hiện tại chỉ
muốn ở một nơi, mà nơi đó nhất định phải có cô.
Tề Khuynh im lặng không nói thêm gì nữa, chuyên chú lái xe đến một con ngõ quen thuộc,
đường trong ngõ không to cũng không nhỏ nhưng tuyệt nhiên là xe của cả
hai không để chạy vô, chỉ có thể dừng tại trước ngõ rồi đi bộ vào trong.
Tề Khuynh xuống trước mở cửa xe cho nàng, cô cẩn thận khóa xe
đàng hoàng rồi thì nắm tay nàng dẫn đi, dù gì trời cũng đã tối, đường
trong ngõ tuy lớn nhưng đèn lại thưa, cô sợ nàng đi một mình không quen
đường lại vấp phải gì đó té thì thật là đau lòng.
Mặc Huyền Ca
yên ổn đi phía sau, nhìn bàn tay được cô nắm cảm giác thật ấm áp, cũng
không biết đã bao lâu rồi nàng mới được hưởng thụ hơi ấm từ bàn tay của
người khác, kể từ lúc cha nàng mất, mọi sự ấm áp trên thế giới này đều
theo gió cuốn đi, chỉ để lại cho nàng quanh năm lạnh lẽo cô đơn, chính
vì thế, nàng mới phải quý trọng phút giây được ở bên cô như thế này, và
cũng coi như đây là sự bù đắp mà ông trời đã dành cho mình.
Đi
được một đoạn, Tề Khuynh thấy trước mặt là căn nhà nhỏ với ánh đèn vàng
ấm áp, bên trên còn đề biển hiệu 'mỳ nóng' thì biết bản thân đã tới nơi, cô dừng lại, quay người nói với nàng. " Tới rồi. "
Mặc Huyền Ca nhìn quán ăn trước mắt, nó chỉ ở mức tầm trung nhưng lại khá sạch sẽ và thoáng đãng, bàn ăn được bày trí bên trong và bên ngoài tùy theo nhu
cầu chỗ ngồi của khách, bàn ghế là loại gỗ cũ kĩ nhưng lại tinh tế mang
lại cho người ta cảm giác cổ xưa.
Bà chủ quán thấy có khách tới
liền buông xuống đống bát đang rửa dở để đi ra chào đón, thấy khách tới
là người quen lại càng thân thiện hơn, nụ cười treo sẵn trên môi cũng
khống suy giảm.
" Là Tề Khuynh đó à, mấy nay không thấy cháu tới
ăn dì tưởng đâu cháu đã quên chỗ này rồi chứ. " Nói đến đây tầm mắt của
bà lại dời qua cô gái đi cùng cô, thấy là một thiếu nữ trẻ tuổi dung
nhan tuyệt hảo thì không khỏi ai thán trong lòng, nàng cũng quá đẹp đi. " Hôm nay còn dẫn theo cả bạn đến nữa sao? Nào, hai đứa lại đây ngồi đi. " bà chủ vẫy tay, chỉ cô đến cái bàn trống bên ngoài ngồi.
" Hôm
nay tụi con đi làm về trễ nên sẵn ghé qua đây ăn chút gì đó lót dạ. " Tề Khuynh trả lời bà chủ, cô kéo nàng ngồi xuống cái bàn trống rồi thì
hỏi, " Chúng ta ăn bát mì nóng, thế nào? "
Mặc Huyền Ca gật đầu, tùy ý cô quyết định.
" Vậy cho tụi con 2 phần mì nóng đi ạ. " Tề Khuynh hướng bà chủ nói.
Mặc Huyền Ca nhìn sự quen thuộc của cô với nơi này liền biết cô không nói
dối, nàng chưa từng nghĩ người như cô cũng sẽ có lúc sống đơn giản như
vậy, một cuộc sống bình thường không đòi hỏi cao sang như người ta, dù
là tiểu thư danh gia cũng không khiến người khác khó gần khi tiếp xúc.
Nếu đem so với những tên nam nhân hóng hách ra vẻ thì cô chắc chắn là sự ưu tiên tuyệt đối không thể bàn cãi, nàng cũng cho rằng, đời này mình gặp
được cô chính là điều đúng đắn nhất.
Tề Khuynh không biết vì sao nàng lại nhìn mình lâu như thế, cũng không biết nàng có khó chịu hay
không khi ăn ở đây, cô chỉ đơn giản là muốn cùng nàng chia sẻ sở thích,
còn chưa có hỏi qua cảm nhận của chính nàng. " Sao vậy? Có chỗ nào không thích sao? "
" Rất thích. " Mặc Huyền Ca lắc đầu, nàng dời đi
tầm mắt, lúc nãy lo suy nghĩ vu vơ một số chuyện mà không để ý ánh mắt
mới dừng trên người cô lâu như vậy, nàng dùng móng tay, gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn. " Về vụ tai nạn, Tề Thiên Vũ đã nói hết với em rồi phải không? " một tuần dưỡng thương, nàng không có cơ hội gặp mặt cô, rất nhiều
chuyện muốn nói cũng chỉ đành để Tề Thiên Vũ thay nàng nói.
Tề
Khuynh gật đầu, chuyện này quả thật anh trai đã nói với cô, cũng nói
luôn vì sao tên đó lại muốn hại nàng, nhưng vẫn có điều cô vẫn không
hiểu, làm sao hắn có thể phá được thắng xe của nàng? Còn đúng lúc như
vậy đứt ngay khi vừa chạy lên cao tốc, nếu không phải hôm đó cô quay lại nhà xe vừa lúc bắt gặp kẻ khả nghi đang lãng vãn gần xe nàng, thì chắc
là sự tình sau đó diễn ra như thế nào cô cũng không dám tưởng tượng.
" Có lẽ một vài ngày nữa em sẽ dọn ra ngoài ở riêng. " Mặc Huyền Ca biểu
tình ngạc nhiên tức khắc, đồng tử đen láy chuyển động, nàng chớp chớp
mắt, còn nghĩ bản thân nghe lầm liền hỏi lại.
" Dọn ra ngoài ở riêng? "
" Đúng vậy, em muốn trải nghiệm cuộc sống một mình. " Tề Khuynh gật đầu,
nguyên văn ý cô muốn nói là cuộc sống 'hai mình' mình cô và mình nàng,
nhưng nghĩ lại nói ra không hợp lý lắm nên sửa đi.
Mặc Huyền Ca
muốn hỏi thêm gì đó nhưng ngưng lại ở cổ họng, bà chủ đúng lúc đem ra
hai bát mì nóng đặt trên bàn, hớn hở nói với nàng và cô. " Trời lạnh ăn
mì nóng đặc biệt sẽ ấm, haha, chúc hai đứa ngon miệng. "
Đợi bà
chủ quay đi rồi Mặc Huyền Ca liền nhìn tô mì trên bàn, là loại mì tươi,
không ít cũng không quá nhiều, cứ như là biết khách ăn một tô sẽ không
no mà ăn hai tô sẽ không nổi nên đặc biệt làm đủ một tô rưỡi cho khách,
thật sự là không thừa cũng chẳng thiếu.
" Coi như là tôi đã hiểu bày tám phần vì sao em thích ăn ở đây rồi. "
Tề Khuynh chẳng hiểu được ý của nàng, cô tạm bợ gật đầu, " Mặc dù không
phải nhà hàng năm sao nhưng chắc chắn hương vị không tệ, nước mì ngọt
thanh được chiết ra từ xương ống và hạt nêm, không gây cảm giác đắng
lưỡi sau khi ăn, thịt cũng rất mềm, sợi mì không bị bỡ, và đặc biệt là
không nêm bột ngọt, giảm tình trạng suy giảm trí nhớ. "
Mặc
Huyền Ca nhìn cô thao thao bất tuyệt về sự hài lòng của mình đối với món mì, nhịn không được liền cười ra tiếng, nàng cảm thấy tài nghệ của cô
nếu chỉ để bên cạnh làm trợ lý thì cũng thật là phí, cô sẽ thích hợp hơn với vị trí nhân sự marketing. " Tôi thấy nên chuyển em xuống thực tập
tại bộ phận marketing, để em đi booking, chạy pr cho sản phẩm sẽ tốt hơn là ngồi sắp xếp lịch trình làm việc cho tôi. "
" Chị cũng thấy
như vậy sao? " Tề Khuynh lúc đầu cũng nghĩ làm việc ở bộ phận này, chỉ
là không ngờ tới nàng lại để mình một bước lên thành trợ lý phụ.
Mặc Huyền Ca nụ cười khựng lại, ý cô là gì? cô thực sự muốn xuống bộ phận
marketing để làm sao? còn mình thì thế nào? " Ừm, em thực sự có năng
khiếu, nhưng tôi sẽ không để em làm ở vị trí nào khác đâu, cứ yên ổn làm việc bên cạnh tôi đi. "
Nàng cúi đầu, không muốn bàn tiếp về chủ đề này nữa, cầm đũa gắp mì ăn.
"... "
...
Ăn xong, Tề Khuynh tiếp tục nhiệm vụ đưa Mặc Huyền Ca về nhà, cô cho xe
dừng ở trước cổng, xuống xe mở cửa đỡ nàng xuống. " Lần sau ra đường nhớ mặc ấm một chút. " cô nhìn chiếc áo khoác dày trên người nàng, là cô đã cho nàng mượn khi ở quán ăn, cũng chỉ vì cô đã thấy nàng run nhẹ khi
gió thổi qua.
Mặc Huyền Ca không trả lời, định sẽ cởi xuống áo
khoác trả cho cô thì bị cô nhanh giọng ngăn lại. " Đừng cởi, cứ mặc đi
vào nhà đi, ngày mai tôi sẽ đến đón chị rồi lấy sau. "
" Vậy cảm ơn em. " Nàng gật đầu, xoay người đi vào trong.
Tề Khuynh nhìn bóng lưng bước đi của nàng một lúc thì cũng quay đầu, nhưng chưa đi được một bước cô liền quay lại, nâng cao thanh âm nói với nàng. " À phải rồi, Mặc Huyền Ca, chị cười lên trông thật sự đẹp, chị nên
cười nhiều hơn đi. "
Bước chân đang đều bỗng dừng lại, Mặc Huyền Ca thụ sủng nhược kinh quay đầu nhìn cô, nàng hình như không có nghe
lầm cái gì chứ!?
" Em thích nhìn tôi cười sao? "
Tề Khuynh không chần chừ gật đầu, " Là chị cười nên tôi sẽ thích. "
Mặc Huyền Ca tựa hồ cảm nhận được ngực trái đập liên hồi, trong màn đêm
hiếm có thấy được gương mặt nàng ửng hồng, nàng siết chặt vạt áo, quay
đầu, mím môi nói với cô.