“Một đám không nghiêm túc học tập, đang làm cái gì?” Giọng nói của Phong La từ cửa sau của phòng học truyền đến, lũ ác ma giật mình quay đầu
lại.
Ác ma trong Ma Giới lần đâu tiên đi học, cũng là lần đầu
tiên trải nghiệm được ý nghĩa của "Giáo viên chủ nhiệm của lớp đột nhiên xuất hiện phía cửa sau" kinh hãi không phải bình thường, Văn Ánh cùng Ô Phi có kinh nghiệm, chỉ là trong lòng lộp bộp một chút, nên không sao
cả.
"Con mẹ nó, Phong La tới từ lúc nào." Cực Ác Điểu lẩm bẩm, "Làm mình sợ muốn chết, may mắn lần này không phải mình gây sự."
Lỗ tai Hổ Phách đều dựng lên: “Cái này lặng lẽ không một tiếng động, dọa ma."
Văn Ánh suýt bật cười, giơ tay che miệng, lúc này nếu cười sẽ rất dễ bị Phong La nhắm tới.
Usaro kiêu ngạo và độc đoán kiềm chế bản thân một chút, nhìn Phong La đang đi về phía mình, phong thái ngang ngược của hắn dần dần biến mất mà hắn
không hề hay biết, thay vào đó là nỗi sợ hãi mờ nhạt.
"Tại sao." Usaro lặng lẽ lẩm bẩm "Mình chỉ kể một số sự thật thôi."
Phong La vô cảm nhìn hắn một lúc, ánh mắt lạnh lùng nhưng vô cùng sắc bén:
“Tôi mặc kệ giữa các em có ân oán gì, học viện là nơi học tập, không
phải nơi để các ngươi kéo bè kéo phái. Tôi hy vọng em hiểu được, bản
thân Ma Vương đại nhân đã nói, trong học viện không nhìn huyết thống, em có phản đối quyết định của Ma vương đại nhân không?”
Văn Ánh thấp giọng hỏi Myers: “Chủ nhiệm lớp chúng ta hình như rất kính trọng Ma Vương?”
Myers thấp giọng lẩm bẩm: “Tin tức ở nông thôn quá bế tắc đi." sau đó nói:
“Phong La là một người cuồng tín ủng hộ Ma Vương đại nhân.”
"Cuồng tín?" Phong La không phù hợp với bất kỳ từ nào trong từ này, với khuôn
mặt lạnh lùng như tảng băng Bắc Cực và lời nói lạnh lùng và sắc bén,
không có cảm giác cuồng tín nào khi nói về Ma vương
Myers ngoáy
ngoáy lỗ tai, vẻ mặt quả nhiên rất khó tin nói: “Tôi nghe từ trưởng bối
nói rằng Phong La được Ma Vương đại nhân nuôi dưỡng. Tuy nhiên, đừng
nhìn Phong La lãnh đạm, một khi có chuyện không phù hợp với dự tính phát triển của hắn, hắn sẽ không vui."
Nói xong, Myers hếch cằm về hướng đó, vui sướng khi người gặp họa.
Văn Ánh nhìn sang, thấy Phong La vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy, không nói nhiều, trực tiếp túm lấy Usaro kéo ra ngoài.
"Thầy, thầy muốn làm gì? Em cảnh cáo thầy, bà nội của em chính là em gái của Ma Vương!" Usaro ngoài mạng trong yếu nói.
Phong La không quay đầu lại nói: "Vậy càng phải thay Ma Vương đại nhân giáo
huấn hậu bối không có quy củ một chút, em là thân thích của Ma Vương đại nhân, càng phải làm gương tốt."
Văn Ánh:...Có thể nhìn ra Phong La đối với Ma Vương rất cuồng nhiệt..
Usaro chết lặng, Phong La có logic gì vậy? Có vẻ như hắn không thể phản bác được.
"Thầy không có tư cách thay Ma Vương đại nhân giáo huấn em! Nếu, cũng là bà nội em đến!"Usaro cứng cổ nói.
Phong La nói: "Không có việc gì, sau đó tôi sẽ liên lạc với phu nhân Arena, bảo nàng đến trường một chuyến."
Usaro hoàn toàn trợn tròn mắt.
Essence thì thầm với Văn Ánh: "Phu nhân Arena là em gái của Ma Vương, khoảng
thời gian trước tôi tìm hiểu chuyện trường học Nhân Giới, cái này gọi là phụ huynh.
Văn Ánh gần như bật cười, che miệng thật chặt, sao
trước đây cậu không nhận ra Essence có tài kể chuyện cười như vậy? Không được, buồn cười quá.
Kẻ phản diện trong lòng Văn Ánh đã cười lăn lộn tại chỗ.
Essence nghiêng đầu khó hiểu, Usaro bị gọi là phụ huynh là chuyện đáng để vui
sướng khi người gặp họa, nhưng thấy vẻ mặt Văn Ánh thoạt nhìn không phải là cười vui sướng khi người gặp họa.
Tình huống căng thẳng đã
được giải quyết dễ dàng như vậy, Lục Thanh Đào nhìn con ác ma đáng sợ
vừa kiêu ngạo như vậy, bây giờ hắn giống như một con gà chờ bị làm thịt ở chợ, nhiều lông rơi ra bay trên trần phòng học.
Nam ác ma tiến
vào có thân hình không mấy khỏe mạnh, chiều cao và thể chất cũng không
cao bằng những con ác ma mà hắn từng thấy, chỉ có thể miêu tả là bình
thường, nếu không nhìn vào đôi cánh và cái đuôi trên lưng anh ta và với
chiếc sừng trên đầu, con ác ma này trông giống như một người đàn ông của công ty. Những giám đốc điều hành ưu tú thì điềm tĩnh và lịch sự, họ có thể đến phòng tập thể dục thường xuyên và phát triển những cơ bắp đàn
hồi đẹp đẽ có thể giữ được bộ vest của họ.
Nếu không phải như vậy, hắn làm sao sẽ tin lời nói dối trá của đối phương đi vào Ma Giới...
Lục Thanh Đào đau lòng, đúng vậy, người phỏng vấn hắn chính là nam ác ma
này, một tay kéo đi ác ma có lỗ tai lông vũ, khi đó hắn ăn mặc bảnh bao, giống người, còn được đề nghị mức lương gấp đôi thị trường đóng năm bảo hiểm và một bảo hiểm vàng, mỗi tuần chỉ cần tham gia vài buổi học, bao
ăn ở, mà còn ký túc xá đơn có một phòng khách và một phòng, đầy đủ tiện
nghi.
Thằng chó, nếu như Lục Thanh Đào không đánh bại được hắn, gã hiện tại liền muốn lao tới cho Phong La một quyền.
Usaro bị lôi ra ngoài, ngoài tiếng nói của hắn ra, cả lớp đều im lặng, bọn họ sợ Phong La sẽ kéo bọn họ cùng nhau ra ngoài, Lần trước rõ ràng là về
việc Cực Ác Điểu và Ma Kính ác ma, Phong La cũng đem Boros ra ngoài, sự
việc này để lại cho họ ấn tượng rằng Phong La giận chó đánh mèo.
Usaro không cam lòng, chỉ vào Văn Ánh nói: “Ma Kính ác ma và Myers cũng gây
chuyện!” Hắn cũng có âm mưu, chọn quả hồng mền dễ bóp, ấn tượng về hai
tên ác ma này trong lòng Phong La hẳn là rất kém.
Lục Thanh Đào
vừa nghe, lập tức cảm thấy nóng nảy, ác ma bị chỉ vào đã mở miệng giúp
hắn, vì vậy dưới xúc động mãnh liệt muốn đấm Phong La, hắn cố lấy dũng
khí nói: “Em ấy không sai.”
Phong La nhìn hắn, dưới ánh mắt lạnh
lùng gần như bất động, Lục Thanh Đào, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Em
ấy giúp tôi duy trì kỷ luật trong lớp. Chỉ có hắn là người gây rối."
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Usaro ngữ khí tàn nhẫn, nhân loại này có biết lời này có ý gì không? Nếu đắc tội hắn, gã còn muốn sống ở
Ma Giới sao?
Phong La tát vào gáy hắn một cái, chim ưng hung ác lập tức biến thành gà con trên mặt đất.
"Ừ, ta biết rồi, ngươi tiếp tục dạy đi, dạy cho tốt."
Phong La đi vài bước, dừng một chút rồi quay đầu nói: "Làm tốt lắm, cuối kỳ có tiền thưởng.
Lục Thanh Đào muốn đánh tên ác ma này một lần nữa.
Phong La rời đi, trên lớp học tạm thời không có ác ma dám làm cái gì, phía
trên giáo viên nhân loại nơm nớp lo sợ nói, bọn họ ở phía dưới nghe, bề
ngoài nhìn coi như hài hòa.
Vừa khi chuông tan học vang lên, Lục
Thanh Đào liền ngừng viết lên bảng, nói: "Tiết học chỉ vậy thôi, nếu có
gì không hiểu, học sinh có thể hỏi tôi."
Hắn nói xong, chân run
rẩy, ôm sách giáo khoa lao ra khỏi phòng học, trước khi đi, nhìn thoáng
qua Văn Ánh, không biết vì sao, ác ma này cho hắn cảm giác thân thiết
rất mãnh liệt, ác ma được gọi là Nhị điện hạ kia từng ở nhân giới cho
nên cho hắn cảm giác thân thiết, vậy ác ma này là vì sao?
Không dám hỏi thêm câu nào, Lục Thanh Đào vội vàng trở về phòng giáo viên an toàn.
Sau giờ học, mọi người mới dám thảo luận chuyện vừa xảy ra, đi học mọi người ai cũng không dám nói thầm, sợ Phong La sẽ trả thù.
Hiện tại Usaro còn chưa trở về, phỏng chừng rất thảm.
Essence duỗi người nói: "Tiểu Ấn ~ Cậu có hứng thú với nhân loại không? Tôi
nghĩ cậu dường như có ấn tượng tốt về nhân loại vừa rồi."
Văn Ánh quay người nói: “Đừng gọi tôi bằng cái tên buồn nôn như vậy.”
“Tôi nghĩ nó khá hay." Essence nói với giọng điệu ngả ngớn và đôi mắt quyến
rũ:" Cậu thích nhân loại đó sao?” Hắn nói, trong mắt hiện lên một tia
suy nghĩ nghiêm túc.
Gia tộc bọn họ cũng cần phải đứng về phía
nào, một trong ba cự đầu rõ ràng đã chọn một đội, còn lại hai người,
thái độ của Myers và Boros có phần liên quan đến Văn Ánh, thái độ của ba cự đầu rất quan trọng bởi vì bọn họ mỗi người có ba phiếu. Và những gia tộc ác ma này chỉ có một phiếu bầu trong tay.
Levima ủng hộ Ô
Phi, người đã có ba phiếu, nếu Myers và Boros bỏ phiếu cho cậu ta một
lần nữa, thì Nhị vương tử Ô Phi sẽ có chín phiếu.
Ô Phi có một
nửa huyết thống nhân loại, rất nhiều ác ma phản đối cậu ta chính là bởi
vì huyết thống nhân loại, Văn Ánh thích nhân loại sao?
Khi Boros nghe thấy tiếng "thích", đôi tai đeo khuyên tai vàng của anh giật giật.
Văn Ánh nghe vậy, nhìn Essence đang tươi cười, không chút để ý nói: "Tôi
thích nhân loại. Tuy không có thân thể cường tráng và ma lực mạnh mẽ như ác ma, nhưng nhân loại lại có sức sáng tạo vô hạn. Cậu từng nghe nói
đến xe tăng, đại pháo? Nhân loại có những ngoại vật có sức mạnh rất
lớn."
Trong mắt Essence hiện lên những cảm xúc khó hiểu, anh
khoanh tay, chống cằm, nhỏ giọng nói: "Không ngờ cậu lại thích nhân loại đến vậy. Vậy cậu có thích Ô Phi không?"
Tai Boros lại giật giật.
Giọng nói của hắn không lớn, chỉ có ác ma xung quanh mới có thể nghe thấy, Hồ Phách, Lychee, Sycar, Myers đều vểnh tai lên nghe Văn Ánh trả lời.
Văn Ánh liếc mắt một cái: "Đừng đào hố cho tôi nhảy vào." Vừa rồi cậu "mời" Boros cùng ăn trưa, tên mị ma Essence này chính là cả ngày đầu óc đầy
phế liệu! Chuyện bình thường ở hắn từ trong miệng đi ra, đều giống như
có mối quan hệ.
Essence nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười
giống như lông vũ chọc vào trái tim, khiến ác ma cảm thấy choáng váng và cơ thể run rẩy.
Sycar không cẩn thận trúng chiêu, vài giây sau hoàn hồn run rẩy, lộ ra biểu tình bị ghê tởm: "Cút, cút, cút."
"Cậu không tập trung." Myers cười.
Boros gầm gừ, và những con ác ma xung quanh anh có thể cảm thấy hắn đang mất hứng.
Essence đứng dậy khỏi ghế, cúi xuống, mơ hồ đến gần bên tai Văn Ánh thì thầm: “Boros thích cậu.”
Ánh mắt Văn Ánh phức tạp, giống như bị thiểu năng trí tuệ, không giải thích được, đầu óc yêu đương của mị ma thật hết thuốc chữa.
Essence
không quan tâm, tự nhủ: "Nghe vừa nghe cậu nói, tôi đột nhiên cảm thấy
nhân loại khá tốt. Nhân loại vừa rồi khá đáng yêu và công bằng. Tôi còn
chưa thử qua nhân loại." Nói xong, anh liếm môi, chỉ là liếm môi, trong
người tràn ngập khí chất quyến rũ.
Boros lại không cao hứng nữa.
Đến tiết thứ ba, Usaro đã trở lại, rõ ràng là mất đi một phần lông tai bên
phải, nhìn dáng vẻ nhe răng của hắn, khẳng định đã trải qua một chuyện
cực kỳ thê thảm.
Tiết thứ tư rất nhanh đã kết thúc, cũng là lúc
tan học, Văn Ánh trong lòng thở dài, quay đầu nhìn Boros bên cạnh, Boros không có ý định mở miệng trước, như thể câu trả lời "Được" của hắn vào
buổi sáng chỉ là Văn Ánh ảo giác.
Văn Ánh thử trước, đứng dậy đi
về phía Boros, ác ma cao lớn vạm vỡ này chỉ dựa vào vóc dáng thôi cũng
đã rất áp bức, mặc dù đây đúng là loại hình mà cậu thích.
“…Cậu có muốn cùng nhau ăn không?”
Boros ngước mắt lên: "Ừ."
Văn Ánh kéo cánh tay Myers phía sau nói: “Cậu ta cũng đi cùng...."
Năng lượng ma khí màu đen xuất hiện xung quanh Boros, đôi mắt đỏ tươi của
hắn dường như khiến người ta ảo giác máu tươi, hắn không nhìn Văn Ánh mà nhìn Cực Ác Điểu đang bị Văn Ánh lôi kéo.
Kinh nghiệm bị đánh
nhiều năm của Myers nói cho hắn biết, thà hủy giao dịch còn hơn, đổi hai nghìn từ để bị đánh một trận cũng không đáng, vì thế hắn dùng sức đẩy
tay Văn Ánh ra, chính trực nói: “Cậu nói cái gì? Tôi làm sao có thể quấy rầy thế giới hai ác ma các cậu được."
Văn Ánh: "...Vừa rồi cậu không nói như vậy.."
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ." Cực Ác Điểu buông tay ra, “Bây giờ tôi nhớ ra, tôi đã gọi một món cá nóc của Nhân Loại trong nhà hàng ở
tầng ba. Tạm biệt.”
Nghe được tin tức, Văn Ánh duỗi tay ra sau đó thả xuống, sau lưng có một loại áp lực không thể bỏ qua, cậu quay đầu
cười nói: "Cậu muốn ăn cơm ở nơi nào?"
…...
Trong học viên ác ma Lucifer có mấy cái hồ nhỏ, trong đó có một cái hồ nằm ở giữa rừng cây, trong hồ có một cái đình, cách xa khu ký túc xá và phòng học, giờ
cơm này càng không có ác ma tới, một đường đều là tiếng gió và tiếng lá
cây xào xạc.
Dọc đường không thấy một ác ma nào, ở trong hoàn
cảnh này, tim Văn Ánh đập mạnh hơn, cậu càng sợ hãi hơn - hồ là nơi
thích hợp để giết người và vứt xác.
Văn Ánh bất an đi theo Boros tiến về phía trước, mang hộp đựng thức ăn ba tầng đi tới đình trong hồ.
Đừng lo lắng, gạt nỗi sợ hãi sang một bên, môi trường ở đây rất tốt, yên
bình và thanh bình, có thể xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng.
Boros thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình, đưa mắt ra hiệu cho Văn Ánh ngồi xuống.
Văn Ánh bưng hộp thức ăn đi tới ngồi xuống, đột nhiên nghĩ bây giờ là cơ
hội tốt để giải thích, có thể giải thích cặn kẽ với Boros rằng chính
mình không hiểu lẽ thường của Ma Giới, giải trừ hiểu lầm.
Văn Ánh cân nhắc lời giải thích của mình, cố gắng logic nhất có thể, đột nhiên nghe thấy một câu hỏi xa lạ, bối rối nói "A".
Boros càng tức giận hơn: "Chậc, đừng giả vờ ngu ngốc. Lần đầu chúng ta gặp
nhau, trên tay cậu không phải cầm một thú nhồi bông Tam Đầu Khuyển sao?"
Đó là lần đầu tiên cậu trải qua cái chết xã hội ở Ma Giới, Văn Ánh nhớ
tới, nhất thời ngón chân lại chạm đất, hắn cúi đầu xấu hổ nói: "Thứ đó
kỳ thực là đến từ Nhân giới, tôi nhìn thấy rất đáng yêu..."
"Đáng yêu à?” Boros nói với giọng cổ quái.
“Không, không, không, không đáng yêu,” Văn Ánh lập tức đổi ý, “Nó rất mạnh mẽ!
Cho nên tôi đã nhờ người ở Nhân Giới mua cho tôi.”
Boros nhớ lại hình dáng của con thú nhồi bông kia và không nói nên lời khi Văn Ánh nói rằng nó "mạnh mẽ".
Một hồi trầm mặc.
Boros càng tức giận hơn, anh không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn đá: "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?"