Nếu như xung quanh không có quá nhiều ác ma, Văn Ánh thậm chí sẽ muốn
gọi Boros là "Ba", trong trường học Nhân Giới mọi người đều thích nghe, ở trường học Ma Giới cũng phải giống vậy chứ?
Cậu nhìn Boros đầy mong đợi, nhưng cổ Boros đang quay cuồng như một chiếc đồng hồ máy rỉ sét.
Văn Ánh nhìn thấy khuôn mặt của Boros, hít một hơi lạnh, cậu vô thức buông
đuôi Boros ra, lùi lại ba bước, vừa bối rối vừa sợ hãi, vẻ mặt Boros u
ám và đáng sợ đến mức cậu chưa từng thấy, cái đuôi bị cậu buông ra "bốp
"một cái trên mặt đất tạo ra một cái hố, Văn Ánh lại lui về phía sau ba
bước
Nhìn quanh một vòng lớn, ánh mắt của mọi người đều hướng về
đây. Thôi xong, cậu nhận ra sự im lặng xung quanh dường như là do cậu,
nhưng cậu không thể hiểu được mình đã làm gì, chẳng phải cậu chỉ cầu xin Boros đừng chọn mình để khiêu chiến mà thôi, ở Ma Giới....có phạm pháp
không?
Phong La không nghe thấy câu trả lời của Boros một lúc
lâu, ho nhẹ rồi hỏi lại: "Boros, đừng lãng phí thời gian." Nói xong,
liếc nhìn Văn Ánh một cái.
Phải thừa nhận không hổ là hậu bối mà Adura thích.
Hổ Phách vô thức chạm vào tai của chính mình, chạm vào tai được coi là
trêu chọc, móc đuôi người khác là quấy rối tình dục. Tội nghiệp, đầu ốc
của hắn đã bị Aruda làm hỏng, thậm chí cậu ta còn quên mất lẽ thường
quan trọng như vậy.
Sycar gần như muốn ngửa đầu lên cười, Boros
hoàn toàn tức giận, tên Ma Kính ác ma này ít nhất phải nằm trên giường
một hai tháng, hắn ít nhất một tháng cũng không cần thấy Văn Ánh.
Cực Ác Điểu sửng sốt, người anh em thích chơi khăm mới của hắn bạo đến vậy
sao? Buổi trưa chỉ nói với hắn về tiêu chí chọn bạn đời, buổi chiều liền trực tiếp hành động? Đúng như mong đợi về một người mà hắn coi trọng
cùng nhau gây sự, thật trâu bò, ít nhất là hắn không có lá gan này, Địa
Ngục Tam Đầu Khuyển tính tình không tốt, sau khi nổi giận có thể dễ dàng đem ác ma đưa đi gặp Satan. Boros sẽ là tai họa cho ma thú tại khu rừng Vĩnh Hằng khi hắn không vui, một con đường đầy máu.
Essence cũng bị Văn Ánh hành động làm cho cả kinh, cái này so với mị ma bọn họ còn
bạo hơn, mị ma sẽ không trực tiếp móc đuôi bọn họ, khó trách đối với hắn không có hứng thú, Essence giơ tay lên vô tình hay cố ý ấn lấy cánh
môi, nguyên lai là thích loại này, nhưng cậu ấy thật sự dũng cảm, Boros
nổi tiếng trong Ma Giới là người cách biệt cảm xúc trong và chỉ quan tâm đến việc tăng sức mạnh của mình.
Levima đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên giúp Văn Ánh ít bị đánh hay không, dù sao thì cậu ấy cũng đã tự cứu mình.
Ma Nữ Yêu Tinh Caroy đứng trong đám ác ma, giơ quả cầu pha lê trong tay
lên cho Boros, nhắm một mắt và mở mắt còn lại như thể đang nhìn vào kính viễn vọng, nhìn qua quả cầu pha lê một lúc, cô lộ ra cái biểu tình như
muốn xem kịch.
Nếu ở hiện trường có ai có cảm giác giống như Văn
Ánh thì đó chính là Nhị điện hạ Ô Phi, hắn ngơ ngác chớp mắt, đứng trong đám ác ma, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của mọi người đang tăng
vọt, đủ loại cảm xúc, có rất nhiều đều là phẫn nộ,và sau một khoảnh khắc mà thời gian như đứng yên, tiếng la hét vang lên.
"A, sao ngươi dám làm vậy với Boros đại nhân! Ta giết ngươi, ngươi chỉ là một Ma Kính ác ma!"
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
"A a a ta ngay cả nằm mơ cũng không dám ngươi làm sao dám!"
"Ô ô ô..."
Ô Phi dùng cùi chỏ chạm vào Lilith, thấp giọng hỏi: “Bọn họ sao vậy?”
Văn Ánh cũng muốn hỏi, bước tới hai bước lớn trước mặt Cực Ác Điểu, giọng
nói có chút run rẩy: "Boros sao vậy? Bọn họ bị làm sao vậy?"
Cực Ác Điểu vỗ vỗ vai Văn Anh, thở dài: “Mặc dù cậu sớm muộn gì cũng bị đánh chết, nhưng tôi ủng hộ cậu.”
Văn Ánh: "???" Nghe được bản thân sắp chết, cậu cảnh giác nhìn Boros, Boros giống như chó dữ sắp cắn xé tới, răng nanh nhọn như ẩn như hiện. Boros
ban đầu kiềm chế không lộ cảm xúc, ngược lại càng kinh khủng, ma lực màu đen vờn quanh bên người hắn, giữa những tiếng la hét và chửi bới ầm ĩ
xung quanh, dường như không có âm thanh nào có thể truyền qua hắn,một sự im lặng đến ngột ngạt.
Văn Ánh nhìn vào đôi mắt hung dữ của
Boros, run rẩy quay đầu hỏi Cực Ác Điểu: “Vừa rồi tôi đã làm gì sai? Cậu biết đấy, đầu óc của tôi không tốt lắm…”
Cực Ác Điểu làm mặt
quỷ: “Nếu như muốn nói cậu trực tiếp dùng đuôi móc vào cái đuôi Boros,
quả thực có thể nói cậu không thông minh cho lắm, hành vi này rất nguy
hiểm, nhìn xem Boros hiện tại tức giận, tôi thật sự không ngờ cậu lại
thích hắn đến thế.”
Văn Ánh sửng sốt một chút, đang định nói mình không thích hắn, chợt phản ứng lại thì ra ở Ma Giới móc đuôi bằng với
thích, trong nháy mắt cậu như bị sét đánh, nhỏ giọng nói: “Tôi nói tôi
không biết, cậu có tin không?”
Cực Ác Điểu chỉ vào Boros, năng
lượng ma khí cuốn quanh Boros giống như năng lượng đen bao quanh nhân
vật trong anime khi tức giận, có thể nói rằng cơn giận của Boros đã thực sự gián tiếp thành hiện thực.
"Tôi tin vô dụng, cậu phải hỏi
Boros có tin hay không." Vừa nói, Cực Ác Điểu vừa bước trở lại, rút
lui vào đám ác ma, hắn không muốn bị vạ lây. Boros đánh người rất đau. Hắn biết sâu sắc điều đó và không muốn bị đánh khi không cần thiết.
Ô Phi nghe Lilith giải thích xong, trong lòng cảm kích Văn Ánh một phen,
thì ra dùng đuôi móc đuôi ác ma khác, ý tứ không sai lắm là tôi thích
cậu, chúng ta cứ làm như vậy đi, cảm ơn hắn cung cấp thường thức quan
trọng như vậy, Ô Phi lại mặc niệm một hồi cho Ma Kính ác ma nghe nói đầu óc không tốt này.
Có thể nói đám ác ma rất hưng phấn, hành vi
của Văn Ánh khiến chúng tức giận, thậm chí có người còn muốn ra tay,
Phong La phóng ra ma lực, đè lên đầu các học sinh, đổ nước lạnh lên
những người mắt đỏ hoe và quá phấn khích.
Phong La, người đang
đứng trên không trung với sức mạnh ma pháp của mình, cũng rất tò mò về
diễn biến tiếp theo, vì vậy anh chú ý hơn đến Văn Ánh và phải theo dõi,
nếu không Boros sẽ đánh chết Văn Ánh, sẽ rất khó cho anh ta... Không nên có vụ án mạng trong học viện.
Phong La khẽ cau mày, Boros vẫn không nói cho anh biết hắn muốn khiêu chiến với ai, hắn chỉ thúc giục lần nữa: “Boros.”
Boros ngẩng đầu lên và thốt ra một cái tên: "Essence."
Essence: "??!"
Hắn trợn to hai mắt, không thể tin chỉ vào chính mình: "Boros, cậu khiêu chiến tôi?"
Sự kiêu ngạo của Boros khiến hắn khinh thường nhặt miếng hời trong sự hỗn
loạn lúc đó, dẫn đến thứ hạng của Boros chỉ ở giữa Lớp 1. Có rất nhiều
ác ma để lựa chọn.
Sự lựa chọn của Boros khiến tất cả mọi người đều bị sốc, cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Vừa rồi Boros đại nhân nói rằng ngài đã thách đấu ai?”
"Boros đại nhân vừa rồi nói không phải là Essence đại nhân chứ??”
"Ngươi cũng nghe thấy à?"
Họ nhìn nhau.
“Có phải là Boros đại nhân nói sai rồi không?"
Văn Ánh vốn tưởng rằng mình sắp phải chịu số phận, giọng nói của Boros đối
với cậu giống như âm thanh của sự sống, ngay cả đôi mắt đỏ ngầu đầy tức
giận của cậu ta cũng trông rất đẹp.
Cực Ác Điểu: “???” Diễn biến này là sai rồi.
Phong La trên mặt dù là biểu tình gì đều rất nhẹ nhàng, cũng lộ ra thần sắc
cực kỳ kinh ngạc, hắn lại nhìn Văn Ánh mấy lần, Boros thích như này sao? Nhưng Boros nổi tiếng vì coi những ác ma yếu đuối như những con kiến
và về cơ bản coi chúng như không khí.
Sau khi thoát chết, Văn
Ánh gần như muốn lao tới ôm đùi Boros để cảm ơn vì đã không giết mình,
xét đến việc vừa mới gây ra hiểu lầm, bây giờ chạy tới ôm đùi Boros có
thể khiến hiểu lầm càng thêm sâu sắc, hai tay cậu chạm vào nhau phát ra
âm thanh ngọt đến mức có thể ép ra đường.
"Cảm ơn Ba Ba!"
Nói như vậy thì Boros hẳn là hiểu, vừa rồi cậu chỉ muốn nói rằng bố ơi,
đừng đánh con chứ không phải là một anh chàng đẹp trai muốn hẹn hò với
con đâu.
"Tên Ma Kính ác ma này không biết xấu hổ, hắn còn muốn
Boros đại nhân chịu trách nhiệm về thức ăn, quần áo, nhà ở và phương
tiện đi lại của cậu ta!"
"Tính tình tôi nóng nảy như vậy, đừng cản tôi, tôi đánh hắn một trận!"
Văn Ánh nghe được những lời này của ác ma, nụ cười trên mặt cứng đờ, hơi
thở ngưng trệ, có chút tuyệt vọng, làm ba trong trường ác ma không phải
là chuyện bình thường sao? Khoảng cách lớn như vậy giữa nhân loại và ác
ma sao?
Boros không nói gì, nhưng cái đuôi của hắn lại khoét thêm một lỗ nữa trên mặt đất.
Phong La nói: "Sau giờ học, phí bảo trì sàn giao cho phòng tài chính. Được
rồi, Boros, Essence, chúng ta hãy bắt đầu trận đấu vòng loại đầu tiên."
Hắn nói rất bình tĩnh, trên mặt Essence lộ ra vẻ buồn bã, Boros vẫn còn tức giận, sau này nhất định sẽ đánh lên người hắn, tên khốn này không có
phản ứng gì với vóc dáng quyến rũ trời sinh của tộc mị ma bọn họ, không
có khả năng trông cậy hắn nhẹ tay.
Essence buồn bã thở dài, khiến rất nhiều ác ma cảm thấy rất đau lòng, bọn họ không dám mắng Boros nên
càng mắng Văn Ánh một cách gay gắt hơn.
Văn Ánh không quan tâm,
mạng nhỏ của mình còn là tốt rồi, cậu lùi lại vài bước, đi về phía trong lớp 1, cố ý đến gần Nhị điện hạ Ô Phi, người cũng giống như cậu không
có thường thức.
Boros phớt lờ Văn Ánh, trực tiếp đi lên sân khấu, Essence buồn bã nhìn Văn Ánh, đôi mắt hồng vừa hấp dẫn vừa buồn bã,
không nói nên lời, thật đáng thương, cho dù đôi mắt này có trên người
một nam ác ma cao ngất so với Văn Ánh còn cao hơn, cũng vẫn có cảm giác
yếu ớt khiến người ta thương xót.
Thật sự là "Đại" mỹ nhân, đối
với Essence im lặng lên án. Lương tâm Văn Ánh có chút đau đớn, nhưng sau khi chạm vào trái tim, Văn Ánh quay mặt đi.
Theo cậu hiểu biết,
ác ma đều là da dày thịt béo, có khả năng kháng cự ác ma địa phương, còn có ma pháp, chỉ cần không phải trí mạng hoặc chất độc để lại di chứng,
nhất định sẽ không bị đánh chết, cũng không để lại di chứng.
Trong tương lai, cậu sẽ tìm cơ hội để giúp Essence làm điều gì đó để cứu rỗi lương tâm của mình.
Mặc dù nhiều người nghi ngờ Boros uống nhầm thuốc nhưng người bước vào trận đấu vòng loại đầu tiên chính là Essence, Essence thở dài và nói không
chút hy vọng: “Tôi không phải là người móc đuôi cậu mời cậu thực hiện
vận động sinh mệnh, đừng. Đừng đối xử với tôi như một cái bao cát.”
Boros vừa mới cử động cơ bắp trên tay, đôi mắt đỏ ngầu đầy máu, năng lượng ma khí màu đen xung quanh không ngừng lăn lộn.
Chờ đã, "móc đuôi mời người làm vận động sinh mệnh" là ý gì? Thân thể Văn
Ánh cứng đờ, trong lòng có một thanh âm nói với Văn Ánh rằng móc đuôi ở
Ma Giới không chỉ nói cho đối phương biết tôi thích cậu đơn giản như
vậy.
Văn Ánh nuốt khan, không dám nghĩ tới.
Phong La nói: "Bắt đầu."
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bá..."
"Đương!"
Văn Ánh nhìn một lúc, lương tâm càng thêm đau đớn vì những động tác bạo lực trên sân, ui, trông đau đớn quá.
"Bùm!"
Mí mắt Văn Ánh giật giật, những móng vuốt đó sắc bén đến nỗi ngay cả xương cốt Essence cũng lộ ra ngoài.
Mật độ da thịt của ác ma không giống với nhân loại mỏng manh, nếu dùng dao
nhà bếp bình thường cắt mạnh trên cánh tay của họ, chỉ xuất hiện một vết dao nhỏ, điều này cho thấy móng tay nhọn màu đen của Boros sắc bén như
thế nào.
Con mắt Essence cũng không chớp một cái, lấy thương tổn
đổi thương tổn, nhưng sức mạnh trên hắn rõ ràng rơi vào thế yếu, vết
thương của hai bên không bằng nhau, Essence cứ cố gắng tạo khoảng cách
để sử dụng ma pháp, nhưng Boros càng ngày càng tiến gần nên hắn chỉ có
thể sử dụng một số ma pháp thông thường mà cậu ấy có thể sử dụng ngay
lập tức, nhưng rất ít tác dụng.
Văn Ánh theo dõi bọn họ chiến
đấu, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sâu sắc sự hoang dã nguyên thủy của
chủng tộc ác ma, bọn họ giống như dã thú, chiến đấu hung hãn, không sợ
đau đớn, như thể sinh ra là chiến binh.
"Chậc." Essence bắn ra
ngọn lửa thật sự, lông mày âm trầm, sự u ám này đã triệt tiêu sự quyến
rũ tự nhiên của lông mày, lúc này, mỹ nhân gợi cảm xé bỏ lớp ngụy trang
dụ dỗ con mồi, da thịt đẫm máu và đôi mắt lạnh lùng trống rỗng khiến cậu ta trông... Giống như một con thú hung dữ.
Kẻ còn lại cũng là
một con chó hung dữ, tính tình điên cuồng, móng tay đen sì rỉ máu, trông hắn so với Essence còn tốt hơn. Dù sao thì mị ma cũng không phải là
chủng tộc thích hợp để chiến đấu, mặc dù thế hệ mị ma trẻ tuổi Essence
này đã vượt qua truyền thống mị ma, và đã cải thiện rất nhiều về thể
chất và hiệu quả chiến đấu, nhưng thế hệ Tam Đầu Khuyển trẻ tuổi này
cũng vô cùng tài năng.
Văn Ánh kinh hãi nhìn thấy một trận chiến
kịch liệt như vậy, một người bình thường lẽ ra đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu nhưng bọn họ vẫn chiến đấu quyết liệt.
Đám ác ma
không lên đài cố gắng hò hét, giọng nói xuyên thấu bầu trời, toàn bộ đấu trường bị âm thanh rung chuyển, vô cùng khốc liệt.
Ô Phi đứng
bên cạnh cũng có chút run rẩy, Ô Phi phát hiện bên cạnh mình có một ác
ma, khác hẳn với những ác ma khác, không hề kinh ngạc hay phấn khích,
hắn trông giống như một người bình thường, lập tức cảm thấy như thể anh
đã tìm được một người bạn tri kỉ
"Cậu cũng cảm thấy bọn họ đánh nhau quá kịch liệt sao?" Ô Phi trầm giọng hỏi thăm, thăm dò tình huống.
Văn Ánh kiên quyết đồng ý: “Xương cốt đều ra ngoài, thật là đẫm máu.”
Ô Phi xác nhận rằng hắn đã tìm thấy tri kỷ của mình thiếu chút nữa muốn
tiến lên ôm, có trời mới biết hắn đã trải qua những cực hình và đau khổ
tâm lý như thế nào trong Ma Giới trong khoảng thời gian này.
Văn
Ánh mỉm cười với anh: “Lần sau cậu rảnh rỗi hãy đến nhà tôi làm khách,
nếm thử đặc sản của bà cố tôi là cây hoa ăn thịt người nướng.”
Sự nhiệt tình xuất hiện trong lòng Ô Phi nhất thời bị nước lạnh dội xuống
từ đỉnh đầu dập tắt, hắn miễn cưỡng duy trì phong độ và dũng khí của Nhị điện hạ, bình tĩnh nói:: “Được, có thời gian tôi sẽ đến.” Đánh chết
cũng không đi! Hoa ăn thịt người? Đó là thứ con người ăn sao! Rốt cuộc
là chiến binh nào dám ăn thứ kinh khủng như vậy!
Văn Ánh nghĩ
thầm: Làm sao có thể để cậu nhận ra tôi không giống với ác ma bản địa? Ô Phi lớn lên ở nhân giới nên có chút nghi ngờ. Nếu tìm hiểu sâu hơn, sự
thật cậu lớn lên ở Nhân Giới không thể lộ.
Ác ma ăn thịt người! Ngay cả máu lai cũng không tha!
Cậu đang nói chuyện với Ô Phi, cũng không có xem diễn biến trận chiến trên
đài, đột nhiên đám ác ma đang xem trận chiến phát ra tiếng hít thở,
tiếng hít thở tập thể rất lớn, Văn Ánh nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Essence trên đài...... Sau khi Văn Ánh thấy rõ ràng, hít vào một hơi
khí lạnh.
Lương tâm của mình quả nhiên không nên đau! Essence đã trở thành con người của hắn!!!
Văn Ánh tựa hồ nghe được lý trí Boros thanh âm đứt gãy, quả nhiên không
sai, Văn Ánh nhìn thấy Boros trên tay gân xanh càng rõ ràng, hai bàn tay dường như sưng tấy lên, càng giống móng vuốt dã thú, chân cũng giống
như vậy. Sức mạnh cực kỳ khủng bố, trong giây lát hắn lao tới trước mặt
Essence hung hăng chộp lấy khuôn mặt kia.
Văn Ánh cảm thấy trên
mặt đau âm ỉ, giơ tay phải lên ấn lên mặt mình, khi nhìn lại mới thấy
Boros đang không khách khí đánh vào đầu "của mình", móng tay đen như
dao, gọt bay một ít tóc, những mái tóc bị gọt bay kia từ màu trắng bạc
biến thành màu hồng phấn bay múa trên không trung.
Xung quanh có
những tiếng reo hò, ngay cả những con ác ma thích và ủng hộ Essence cũng cảm thấy rằng Boros đã làm rất tốt vào lúc này.
Văn Ánh hai tay
ôm cánh tay, xoa xoa, Essence đây là phong cách đánh nào, biết rõ Boros
nhìn thấy cậu chỉ biết xuống tay tàn nhẫn hơn.
Essence, người
nhận thấy Boros tấn công tàn nhẫn hơn cũng bối rối, anh chỉ sử dụng kỹ
năng thiên phú của mình để tạo ra ảo ảnh ma pháp mà không có bất kỳ hy
vọng nào, vốn dĩ ma pháp này không có tác dụng gì đối với Boros, và hắn
không nhìn thấy sở thích của Boros,nhưng hôm nay thì khác, một bóng
người mơ hồ hiện lên trong ảo ảnh.
Ảo ảnh chỉ có thể được nhìn
thấy bởi mục tiêu của người thi triển, nhưng Essence không ngại để mọi
người nhìn thấy, dù sao chính mình bị đánh đến tàn nhẫn như vậy, Văn Ánh có 99% chịu trách nhiệm!.
Không nghĩ tới biến thành Văn Ánh, Boros đánh càng ác hơn.
Essence chật vật né tránh, trong lòng đem Boros cùng Văn Ánh đều mắng, vừa rồi
trong ảo ảnh, Boros quả thật nhìn thấy chính là Ma Kính ác ma kia, liệu
hắn có đang thể hiện cách yêu thích của mình không? Thật là một điều kỳ
lạ! Essence sắp tức chết, hắn giải trừ ảo ảnh, khôi phục lại hình dáng
ban đầu, giơ tay lên nói: "Đầu hàng, đầu hàng."
Essence nhìn thấy sự nuối tiếc lóe lên trong đôi mắt đỏ như máu của Boros, liền hít một
hơi thật sâu, thiếu chút nữa liền nôn máu ra tới.
Thế giới thật
rộng lớn và đầy những điều kỳ diệu, Essence nhìn thấy Văn Ánh trên khán
đài, khuôn mặt đầy máu, đôi mắt hồng hiện lên ý đồ xấu xa, thật đáng
thương, mặc dù bây giờ Boros không đánh cậu, nhưng hắn sẽ đánh cậu ác
hơn nếu hắn thích, Ma Kính ác ma có lẽ sẽ gặp xui xẻo trong tương lai.
Hắn hài lòng nằm trên cáng cứu thương phòng y tế đưa tới, còn có thời gian
rảnh rỗi bày ra bộ dáng gợi cảm và nháy mắt với lũ ác ma xung quanh, đổi lại là thêm nhiều tiếng la hét.
"Essence đại nhân, Á a a...."
Văn Ánh: “…” Essence đau như vậy, vì sao còn sức làm việc đó?
Boros tự mình đi xuống, không chịu đi đến phòng y tế trường học, trên người
đầy vết thương, ngồi thẳng vào hàng ghế khán giả cạnh đấu trường, một
đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng qua đám ác ma, nhìn chằm chằm vào Văn Ánh.
Không có tình yêu, chỉ có bản chất trần trụi u ám và hoang dã, chọn lọc và nuốt chửng con mồi.
Phong La trong ván đầu tiên đã không đạt được mục tiêu của mình, sau khi suy
nghĩ, anh chỉ vào Cực Ác Điểu di chuyển: "Myers, em sẽ khiêu chiến ai
trong ván thứ hai?"
Myers mỉm cười xuyên qua đám ác ma, đi tới trước mặt Văn Ánh, vỗ vỗ vai cậu nói: “Em muốn khiêu chiến vị trí đứng đầu.”
Văn Ánh kinh ngạc quay đầu lại: "Cậu muốn khiêu chiến với tôi?"
"Đúng vậy đúng vậy," Myers mập mờ áp mặt qua, "Anh cũng sẽ không bởi vì em cọ đuôi mà thay đổi tâm ý nha~" Âm cuối của hắn còn giơ lên, thấp giọng
triền miên uyển chuyển, tựa hồ đang cùng người yêu kể ra tình ý kéo dài.
Boros sắc mặt không chút biểu cảm, phía sau cái đuôi to dài đập xuống ghế sau một tiếng "bụp".
Myers nghe được động tĩnh bên kia, không sợ hãi ôm cổ Văn Ánh: "Đi thôi đi thôi
Văn Ánh gật đầu, không có biểu tình sợ hãi, cử động cơ tay: "Được, đi thôi.
Phản ứng này không đúng, bản chất tinh nghịch của loài Cực Ác Điểu nhận thấy có chút không thích hợp.
Đây là một trận chiến không có bất kỳ hồi hộp nào, phản ứng của đám ác ma
xung quanh không còn mãnh liệt như hiệp đầu tiên, nhưng những lời nguyền rủa vẫn còn đó.
Vừa lên đài và Phong La bắt đầu hô, Văn Ánh lập
tức tạo ra chiếc ma kính phân thân của mình và triệu tập bốn người trong số họ mà không có bất kỳ chỉ dẫn nào, chúng được phân bổ ở phía trước,
phía sau, bên trái và bên phải của Cực Ác Điểu, cách Myers một khoảng
cách. Trước mặt hắn, Văn Ánh đứng ở bên cạnh ma kính, tay đặt lên, tư
thế đứng không xương, khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay.