Ác ma có mắt có thể nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Phong La, còn ác ma
không có mắt có thể cảm nhận được ma lực áp thấp đáng sợ của Phong La,
phần lớn ác ma bỏ chạy, số còn lại đứng xa hơn.
Văn Ánh vốn là
người đứng gần Phong La nhất, nhưng lại bị Sycar tóm lấy chân, cậu đang ở giữa tâm bão, sau khi Phong La kéo Myers lại, hắn quay lại nhìn Văn
Ánh.
Văn Ánh trong lòng mắng Sycar nằm trên mặt đất hàng trăm lần, dáng vẻ ngoan ngoãn, lễ phép gọi: “Thầy Phong.”
Vẻ mặt của Phong La thờ ơ: "Em đang làm gì vậy?" Hắn nói, nhìn xuống Sycar đang bám vào mắt cá chân của Văn Ánh.
Văn Ánh nhớ ra ở hành lang, Phong La phản đối "Cá cược" mà Myers nói nên đã đá Sycar ra xa... nhưng cậu không đá đi được vì lực tay đối phương quá
mạnh.
Văn Ánh im lặng vài giây, ngồi xổm xuống giả vờ sờ đầu
Sycar, tay còn lại bịt miệng Sycar, ngẩng đầu lên nói: “Sycar muốn nhờ
em làm một chuyện, nhưng em lại không đồng ý, cho nên cậu ta đề nghị một cuộc tranh tài, nếu em thua, em sẽ đáp ứng cậu ta, cậu ta thua, liền
làm nô lệ cho em ba năm.”
Phong La không nói gì, chỉ nhìn Văn
Ánh, Văn Ánh mỉm cười, sợ Phong La sẽ hỏi Sycar những gì cậu ta sẽ yêu
cầu cậu làm gì, thoáng nhìn Myers không ngừng giãy dụa bên cạnh, chết
đạo hữu bất tử bần đạo(*), cảm giác công lý của Văn Ánh bùng nổ nói một
cách nghiêm túc: "Thầy Phong, em muốn tố cáo bạn học Myers muốn trêu
chọc thầy vào buổi chiều ngày mai trong lớp."
(*) Cái này nôm na là Sống chết mặc bay không liên quan gì đến ông kiểu kiểu vậy á.
Myers ngừng vùng vẫy và mở to mắt nhìn Văn Ánh.
Văn Ánh làm như không nhìn thấy, nhưng Phong La nhất định vừa rồi nghe được, hắn nói hay không nói Phong La đều biết.
Sycar gỡ tay Văn Ánh đang che miệng ra, nói: "Đúng vậy, cậu ta nói nhìn thầy không vừa mắt."
Myers: "..."
Khi Phong La nhìn sang, Myers lập tức nói: "Cậu ta nói dối!"
Cái đuôi của Sycar đập xuống đất điên cuồng, hưng phấn: “Những gì em nói đều là sự thật!”
Phong La không nói gì, chỉ kéo đôi cánh của Myers trở lại học viện, Myers khóc lóc suốt quãng đường, từ xa có thể nghe thấy.
Đã an toàn, Văn Ánh và Sycar đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Essence đi tới, nháy mắt với Văn Ánh: " Cậu có thể chỉnh Cực Ác Điểu hai lần, thật lợi hại."
"Đầu óc hỏng cũng có thể như vậy, đầu óc tốt trước có phải hay không càng thông minh?" Hổ Phách nói.
"Đầu ốc của tôi…” Văn Ánh đang định phản bác, nhưng sau khi suy nghĩ một
lúc, cậu vẫn im lặng nhìn Hổ Phách, chắc chắn tên này đã tung tin tức
đầu óc bị hỏng của mình ra ngoài.
Essence chỉ vào Sycar: “Đã đến lúc cho thuốc giải độc chưa?”
Văn Ánh nói với Sycar vẫn đang nằm trên mặt đất: “Thuốc đã hết tác dụng
rồi, sao vừa rồi cậu lại tóm lấy chân tôi? Cánh của cậu còn chưa bị liệt nên không thể bay tốt được?”
Sycar sửng sốt một lát, không chịu
thừa nhận hành vi chậm phát triển của mình, kiên quyết nói: “Vừa rồi đôi cánh của tôi tê cứng.” Sau đó, anh cố gắng đứng dậy, đôi chân đã có sức lực trở lại
Văn Ánh chí vào một chồng sách trên mặt đất: “Hiện tại cậu có thể giúp tôi làm việc, giúp tôi mang chồng sách này về nhà.”
Sycar chế nhạo, đang định nói thì chợt nhận ra tiền cá cược, cả khuôn mặt ngay lập tức trầm xuống.
Giao Long tộc, tộc ác ma chỉ ở dưới Cự đầu Ma Giới, Ma Kính ác ma, ngay cả
những con ác ma trung cấp cũng không thể đánh bại, bản thân hắn là Giao
Long tộc ác ma và là người kế vị thủ lĩnh tiếp theo của Giao Long tộc.
Nhưng vừa rồi có rất nhiều ác ma vây xem...
Sycar nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ đi trước đi!"
Mấy tên ác ma tiểu đệ bên cạnh hắn vẻ mặt khiếp sợ, thật sự làm nô lệ cho cậu ta sao?
Sycar trừng mắt nhìn Tayler, nói: "Mau đi đi."
Tayler bị gọi tên: “…” Hắn tức giận đi tới, nhặt cuốn sách của Văn Ánh lên.
Văn Ánh cười nói: “Tôi dẫn đường về nhà."
Văn Ánh một mình về nhà, bị mấy tên ác ma bám theo.
Bay qua Vương đô, đến bên ngoài Rừng Vĩnh Hằng, vẻ mặt đám ác ma bắt đầu có chút sợ hãi, bọn chúng nhìn Ma Kính ác ma bình tĩnh và ung dung trước
mặt, thật sự giống như đang ở nhà, bọn họ không thể không khỏi lẩm bẩm.
"Ma Kính ác ma không có quan hệ huyết thống với Aruda, vì sao hắn không sợ? Cảm giác giống như về nhà vậy..."
"Không phải Hổ Phách đã nói rằng hắn là đối tượng thí nghiệm của Aruda sao? Còn làm cho đầu ốc hắn không tốt."
Sycar cũng hơi ngạc nhiên, thắc mắc, Arruda nổi tiếng là ác quỷ trong Ma
Giới, và danh hiệu này đến từ những con ác ma vị thành niên như họ nhiều hơn.
Trong những năm đầu, khi còn nhỏ, Aruda thường thu thập tài liệu nghiên cứu từ họ, lấy máu, v.v. Mặc dù vết thương không gây chết
người đối với ác ma căn bản không quan trọng, nhưng thực sự là hoàn cảnh nơi đó quá kinh khủng.
Những đứa trẻ ác ma không ngoan, Aruda sẽ lấy các ma dược thần kỳ và bắt bọn chúng uống.
Thuốc làm tê liệt cơ thể, thuốc gây đau đớn tột cùng, thuốc gây ra những vết
phồng rộp kỳ lạ trên cơ thể, thuốc biến cánh tay thành màu xanh tím đáng sợ, v.v. chỉ có họ không nghĩ tới, không có gì mà Aruda làm không được, bọn họ đã gặp qua những tử tù ác ma bị lấy ra thử thuốc trong tòa
thành, hình ảnh cùng thanh âm kia bọn họ cả đời khó quên.
Những
mụ phù thủy trong sách về Nhân Loại có lẽ không đáng sợ bằng bà ta, cái
vạc sôi lên, sủi bọt đủ màu sắc và có mùi lạ là cơn ác mộng thời thơ ấu
và là cái bóng suốt đời của họ.
Nếu cái bóng thời thơ ấu của
những đứa trẻ này là thú vui xấu xa của Aruda, thì Aruda, người có thể
làm điều đó với sự đồng ý ngầm của ba mẹ chúng, vẫn còn sợ hãi khi chúng lớn lên.
Đại điện hạ đã được Aruda cho uống ma dược! Ma Vương
không nói gì, điều này chứng tỏ thực lực của Aruda đã đạt tới trình độ
đáng sợ.
Bà lão ác ma này sống một mình trong Rừng Vĩnh Hằng,
không ai dám đến gần lâu đài vì nó chứa đầy chất độc, thậm chí không khí cũng có thể chứa đầy chất độc chết người.
"Thiếu gia, ngài cho
rằng Ma Kính ác ma bị Aruda lừa nên không sợ sao? Bởi vì kẻ ngốc không
có lo lắng." Một con ác ma nhỏ giọng nói với Sycar.
Sycar hơi
nheo mắt lại, nhìn Văn Ánh trước mặt, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng
hắn giống một kẻ ngốc sao? Ác ma có thể liên tục chỉnh Cực Ác đ Điểu hai lần, ta không tin đầu óc hắn không tốt."
Lâu đài xa xa xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, vài ác ma đều theo bản năng chậm lại tốc độ bay lại.
Khi Văn Ánh nhìn thấy lâu đài trước mắt, cảm giác nhẹ nhõm khi trở về nhà
truyền từ đầu đến chân, đồng thời, cậu cũng lo lắng, hành động và lời
nói của Văn Định Quyết sau khi biết mình biến thành ác ma đều đến trong
tâm trí cậu, tốc độ bay rất nhanh chậm lại. Không thể nào, không thể
nào, ông cố của hắn không đến mức một quân cũng không để lại cho hắn
chứ! Trên thế giới sẽ không có trưởng bối như vậy chứ.
Văn Ánh càng hưng phấn bao nhiêu thì cảm giác lại càng đáng ngại bấy nhiêu.
Văn Ánh rất khẩn trương, sau khi tiếp đất, tốc độ càng nhanh hơn, nóng nảy đến mức nhìn chằm chằm vào đám ác ma phía sau.
Sycar nghiến răng ưỡn ngực, đối với ác ma bên cạnh nói: "Vô dụng! Còn hèn
nhát hơn cả hắn!" Sau đó, hắn sải bước đi theo Văn Ánh.
Khu vườn
trong lâu đài vẫn sôi động như mọi khi, tràn ngập hương hoa, khung cảnh
sảng khoái, nhưng Sycar và những người khác lại bước đi với tâm trạng lo lắng, Văn Ánh quay đầu lại liền nhìn thấy những ác ma kia đi thành một
đường thẳng tắp, hơn nữa... giống như đi chính là nơi mình vừa đi.
"Các người.... Tại sao lại đi như vậy?" Văn Ánh nghi hoặc nói: "Con đường rải sỏi này rất rộng."
Đúng là rất rộng, nhưng trên đường đá có rải rác hoa cỏ nhỏ.
Sycar vẫn duy trì giọng điệu và phong thái kiêu ngạo đặc trưng của mình, sải
bước về phía trước, nếu không đi theo con đường mà Văn Ánh vừa đi, có lẽ anh ta thực sự sẽ giống như vậy.
Nhìn thấy Sycar chuẩn bị đi tới trước mặt mình, Văn Ánh nhếch khóe miệng, quay người hướng về phía cửa.
Suy cho cùng, mạch não nhân loại của cậu khác với mạch não của một con ác ma bản địa.
Đẩy cửa lâu đài bước vào, Aruda ngồi trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ trong
phòng khách, nhắm mắt lại, dường như đang ngủ, Văn Ánh thấp giọng nói:
“Bà cố, cháu về rồi.”
Bà lão ngồi trên ghế bập bênh mở mắt ra, khuôn mặt hiền hậu, gọng kính một mặt bằng vàng được làm sáng bóng.
Bọn người Sycar đi vào liền thấy bóng ma thời thơ ấu kia đi về phía bọn họ, Sycar đè tiểu đệ ác ma đang xoay người muốn chạy lại, kiên trì đứng tại chỗ, ẩn giấu sợ hãi hô một tiếng: "Aruda đại nhân."
Những ác ma phía sau anh cũng làm theo, nhưng giọng của chúng còn run hơn Sycar.
Aruda mỉm cười: “Đã lâu rồi mới có nhiều bọn nhỏ đến lâu đài của ta như vậy.”
Hai chữ "bọn nhỏ" khiến những ác ma đó càng thêm sợ hãi, có tiếng vật gì đó gõ vào tấm quan tài từ một chiếc quan tài cách đó không xa, với âm
thanh này, cây ăn thịt người gần đó há miệng và hét lên như tiếng khóc
của một đứa trẻ. Có tiếng động ở khắp mọi nơi, và khuôn mặt của Sycar và những người khác đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Bà cố, họ là
những người bạn mà cháu đã kết bạn ở trường," Văn Ánh bước đến chỗ Aruda với nụ cười ngọt ngào và thoải mái, "Cháu nghĩ học viện Lucifer khá
tốt." Phụ huynh thích con cái họ nói điều này. Văn Ánh nhìn thấy Tayler
bị giữ một đống sách trên tay và lặng lẽ thở dài, khoe ra lượng học tập
khủng khiếp.
Aruda mỉm cười vỗ nhẹ tay Văn Ánh, mời đám ác ma trẻ tuổi đang chuẩn bị bỏ chạy: "Nếu là bạn bè của Tiểu Ấn, vậy thì buổi
trưa cùng nhau hãy ở lại ăn tối cùng nhau nhé."
"KHÔNG……"
“Hả?” Aruda thản nhiên nhìn họ.
Sycar nuốt chữ “không” và đột ngột thay đổi từ ngữ: “Phiền phức cho ngài quá.”
"Không." Aruda vui vẻ, nở nụ cười trên môi. Giống như một bậc phụ huynh bình
thường, rất vui khi bạn bè của con cái đến thăm nhà.
"Tiểu Ấn, cháu dẫn bọn họ đi chơi đi, bà đi nấu cơm"
Sau khi Aruda biến mất vào phòng khách, toàn bộ bầu không khí trang nghiêm mơ hồ giống như nước sông băng tan và hoa xuân nở rộ.
Văn Ánh nghiêng đầu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, nói với Tayler: “Phòng ngủ của tôi ở tầng hai, giúp tôi chuyển lên trên.”
Thái Lôi theo bản năng nhìn về phía cầu thang, mỗi bậc thang đều có một chậu cây lạ, miệng của một cây ăn thịt khổng lồ đang nhai thứ gì đó, máu đỏ
từ bên cạnh chảy ra, Tayler đột nhiên toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:
"Không được, hình như không được ổn cho lắm?"
Sycar đã đến lâu
đài tầng hai, hầu như mỗi phòng đều là điều cấm kỵ, khi đó trên tầng hai không có phòng nào có người ở, đều là phòng thí nghiệm hoặc nhà kho,
nhà kho chứa cả xác chết và sinh vật sống, và một số phòng đã được niêm
phong.
"Cậu sống ở tầng hai?"
Văn Ánh gật đầu, kéo Tayler
trực tiếp lên tầng hai, Tayler sợ hãi bước lên bậc thang, Văn Ánh an ủi: “Những thứ này thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra chúng sẽ không
làm gì cả, chỉ cần cậu đừng chọc nó là được."
Sycar không khỏi tò mò đi theo, Tayler rất cảm động, thiếu tộc trưởng lại theo hắn.
Hành lang trên tầng hai đều đóng kín, chỉ có vài cánh cửa rời rạc di chuyển, khác hẳn với lúc anh đến đây, Sycar thả lỏng một chút, rất nhanh họ đã
đến trước cửa phòng Văn Ánh, căn phòng ở cuối hàng lang.
Văn Ánh
mở cửa, sau khi Tayler và Sycar nhìn thấy một phòng ngủ bình thường,
trái tim treo lơ lửng của họ cuối cùng cũng rơi xuống, Sycar không vui
lẩm bẩm: "Chỉ là một Ma Kính ác ma mà thôi..." Nếu không có Aruda, hắn
đã đấm Văn Ánh từng cái một! Văn Ánh bảo Tayler bỏ sách xuống, quay
người lại nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn bay tới, nghĩ tới điều gì đó,
mỉm cười hỏi: “Có muốn tôi dẫn cậu đi dạo một vòng trong lâu đài không?”
"Không cần!"
Văn Ánh nhún nhún vai, xoay người trong mắt hiện lên giảo hoạt, bọn họ sợ
Aruda cũng như lâu đài này, cậu đối với lâu đài không biết nhiều, hắn
chỉ sống trong phòng mình trên tầng hai, nhưng có thể lừa gạt bọn họ.
Văn Ánh cất sách dạy vào tủ, sắp xếp gọn gàng một lát, rất nhanh sau đó đã
có tiếng Aruda gọi bọn họ ăn cơm từ dưới lầu truyền đến.
Nhanh quá? Văn Ánh sửng sốt, đã bao lâu rồi?
"Nào chúng ta cùng đi xuống."
Tiểu đệ ác ma của Sycar ở phía dưới nơm nớp lo sợ, nhìn thấy Sycar đi xuống
giống như nhìn thấy cứu tinh, Sycar vì mặt mũi mà cố gắng chống đỡ, gật
đầu với Aruda: "Cảm ơn ngài đã giữ chúng tôi lại ăn cơm.
Aruda cong mắt: "Ta lớn tuổi rồi, nhưng ta rất thích trẻ con."
Văn Ánh cẩn thận quan sát, phát hiện đám người Sycar đối với hai chữ "trẻ
con" có phản ứng rất lớn, suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra nguyên nhân,
bản thân đi đến ngồi vào bàn ăn.
Mấy tên ác ma cứng người khi nhìn thấy món ăn trên bàn.
Đầu tiên Văn Ánh giúp Aruda kéo ghế ra, Aruda khen Văn Ánh làm tốt, sau đó
nhìn Sycar và những người khác: "Đừng kiềm chế, hôm nay ta đã làm thêm
vài món, các cậu có thể thoải mái ăn."
Cái này, cái này ai có thể buông lỏng khẩu vị? Trên mặt mấy ác ma miễn cưỡng duy trì biểu tình bình thường.
Trên bàn bày rất nhiều món, nước súp trong nồi đất không ngừng sủi bọt, bên
trên có chút thịt bằm nổi lềnh bềnh, một đĩa cá rõ ràng đã hấp chín
nhưng vẫn còn đang đập, không ngừng há hốc miệng, trên một cái đĩa khác. Có một hộp sọ quái thú với ngọn lửa xanh tỏa ra từ đôi mắt của nó. Hơi
nóng bốc lên từ đỉnh đầu của nó. Nó nướng một miếng thịt nướng cho đến
khi nó liên tục tiết ra dầu. Đầu của một cây ăn thịt người đầy răng nanh trong miệng vẫn toát ra khí đen, và có một loại nấm độc mà tất cả ác ma trong Ma Giới đều biết, Aruda đang cắt nó thành từng mảnh và nướng trên hộp sọ của con thú.
Ăn cái này thật sự sẽ không chết sao?
Bọn người Sycar đồng loạt nhìn về phía Văn Ánh, Văn Ánh đã ngồi xuống và
bắt đầu ăn. Lần đầu tiên cậu động đũa chính là bông hoa ăn thịt người
còn toát ra khí đen trong miệng. Chiếc đũa của Văn Ánh gắp ra thứ gì đó
đen như mực từ bên trong, bỏ vào miệng nhai, nghi ngờ hỏi: "Các cậu
không ăn à? hoa ăn thịt người hôm nay rất mềm."
Aruda nói: “Nếu
thích thì cứ ăn thêm. Trong bếp còn có cà phê. Sau bữa ăn các bạn nhỏ có thể uống một ít để thúc đẩy quá trình tiêu hóa.”
Tayler mạnh dạn nhìn về phía phòng bếp, bên đó có một dãy chén, khí gas màu tím bay ra, sắc mặt càng tái nhợt, dựng thẳng thân trên, nói vào tai Sycar: “Thiếu
tộc trưởng, chúng ta… thật sự uống?"
Sycar thấy Văn Ánh ăn vài
miếng cũng không thành vấn đề, lại thái độ tự nhiên, cắn răng một cái,
cầm lấy đũa gắp một chút thịt cá bỏ vào trong miệng, không nói bề ngoài, mùi vị thật sự rất ngon.
Đây là muốn ăn, Tayler cùng mấy tên ác ma động đũa như sắp chết, phát hiện hương vị kỳ thực cũng khá ngon.
Mặc dù nó có vị ngon nhưng nhìn lại rất đáng sợ.
Một bữa ăn làm bọn họ đau dạ dày, rốt cục ăn xong, Sycar cùng tiểu đệ ác ma tìm cớ chuồn thật nhanh, Văn Ánh đưa bọn họ đến cổng lâu đài, phất tay
nói: "Lần sau lại đến chơi."
Nhìn đám tiểu đệ ác ma sắc mặt thảm
hại lại nhìn Văn Ánh trông như người bình thường, Sycar cảm thấy tên Ma
Kinh ác ma này là một con ác ma tàn ác.
Cái gì mà lần sau lại đến, không có một ác ma đáp, chạy trối chết bay không thấy bóng dáng.
Đồ ăn ở Ma Giới chẳng phải là như thế sao? Tại sao ăn nhiều năm như vậy mà trông họ lại có vẻ đau khổ như vậy? Văn Ánh không hiểu. Lúc đầu khi
nhìn thấy đồ ăn được bày biện kỳ lạ, cậu cũng có cảm giác khó chịu, vẻ mặt đau đớn, sau khi ăn quá nhiều, bản thân không cảm thấy gì.
Nhập gia tùy tục, phải làm quen với thức ăn của Ma giới.
Sau khi tiễn họ đi, nụ cười của Văn Ánh nhạt dần, trong lòng cậu cảm thấy
bất an, Aruda bước ra ngoài, đứng ở cổng lâu đài và nói: "Tiểu Ấn, sao
cháu lại đứng đó?"
Văn Ánh đi qua cổng sắt trở lại, suy nghĩ một
chút, quyết định hỏi thẳng: "Bà cố, ông cố của cháu có để lại chút tiền
Ma giới cho cháu không?"
Arruda nói: "Không có."
Khóe
miệng Văn Ánh giật giật, quả nhiên, ông cố của hắn phi thường không đáng tin, cậu cắn răng, nói: "Bà cố, cháu có thể mượn bà một ít tiền trước
không? Lần sau cháu về Nhân Giới sẽ hỏi ông cố của cháu." Học phí phải
được trả, bữa ăn ở căng tin tốn tiền, và sách giáo khoa phí bảy tám
phần, tất cả đều là số tiền cần thiết khẩn cấp.
"Đừng lo."
Vẻ mặt Văn Ánh thoải mái hơn, nhưng những gì Aruda nói tiếp theo khiến cậu trở nên ngu ngốc.
"Ông già đó trước khi rời khỏi Ma giới cũng không có bao nhiêu tiền, trăm
năm trôi qua, hắn phỏng chừng càng không có tiền, có cũng là tiền của
Nhân Giới."
Văn Định Quyết hắt hơi một cái.
“Đừng lo lắng, bà cố của cháu rất giàu.” Aruda nói và bước tới quan tài.
Văn Ánh muốn nói không, nhưng khi nhìn thấy Aruda đánh đổ chiếc quan tài thẳng đứng, cậu đã nín thở.
Khi quan tài được mở ra, Văn Ánh cũng nhìn thấy tình hình bên trong, sửng
sốt một chút, sau đó tiến lại gần vài bước để nhìn kỹ hơn, bên trong
không có chuyện khủng bố đáng sợ như cậu tưởng tượng, chỉ có cả một cỗ
quan tài chứa đầy những đồng xu màu tím và một ít ánh sáng. Những tờ
tiền và ngọc trai đầy màu sắc.
"Bà cố, những thứ này là tiền
thông dụng của Ma Giới sao?" Văn Ánh tiến lại gần, tò mò nhìn, một bàn
tay xương cốt đột nhiên vươn ra từ trong quan taid, nếu không phải Aruda bắt được hắn nửa chừng, Văn Ánh đã bị trầy xước trên mặt bởi bàn tay bộ xương.
Thân thể cậu cứng ngắc, một lát sau mới kinh hồn lui về phía sau vài bước.
Nằm cái rãnh lớn, đó là cái quái gì vậy?
Lẽ ra nên biết bên trong có cái gì đó, bằng không trong quan tài cũng sẽ
không thường xuyên có tiếng gõ, trái tim muốn nổ tung, Văn Ánh vuốt
ngực, sợ hãi hỏi "Bà cố, đó là cái gì?"
Arruda khéo léo thu bàn tay xương lại: "Chỉ là một lão già keo kiệt, không cần sợ, lại đây, bà cho cháu chút tiền tiêu vặt."
Văn Ánh thận trọng bước tới, sợ rằng trong quan tài lại có một bàn tay xương khác thò ra.
Arruda đưa một đồng xu tròn màu tím cho Văn Ánh, Văn Ánh cầm lấy, cảm thấy nó
rất nặng và nặng, trên đó có viết chữ số mười Ả Rập và một con rồng ở
mặt sau.
"Đây là mười vạn."(*)
(*) bằng 337.451.000 VND.
Văn Ánh kinh ngạc: “Mười, mười vạn?” Ma Giới lạm phát nghiêm trọng như vậy sao?
Aruda lấy ra một tờ tiền khác, tờ tiền này cũng màu tím, trên giấy có họa
tiết kim loại, trên đó còn có hình một con rồng và chữ số Ả Rập viết
trên đó.
“Đây là số tiền nhỏ nhất trong ma giới, số tiền là một nhân dân tệ.” Arruda lần lượt đưa cho Văn Ánh những số tiền khác.
"Những tờ tiền này đều là năm tệ, mười tệ, một trăm tệ. Chúng không khác gì ở
Nhân Giới. Điểm khác biệt chính là những ma tệ này được làm bằng đá ma
lực. Ma tệ nhỏ nhất có giá trị một vạn tệ, cái này một cái là năm vạn
tệ, còn cái đầu tiên vừa rồi là mười vạn cho cháu.”(*)
Văn Ánh ngơ ngác nhìn những viên ngọc trai sáng chói, những viên ngọc trai
có nhiều màu sắc khác nhau, theo lời giải thích của Aruda, những viên
ngọc trai có màu sắc khác nhau tương ứng với số lượng khác nhau, viên
màu tím là một trăm vạn, viên ngọc nhỏ nhất có giá trị mười vạn.
Quan tài chất đầy những thứ này, chỉ là những viên ngọc trai màu tím trị giá 100 vạn, nhìn thoáng qua, chúng được xếp chồng lên trên những ma tệ như thể chúng miễn phí, đảm bảo có vài trăm viên.
Aruda lẩm bẩm: “Không biết mấy người đó cho cháu họ bao nhiêu tiền…”
Aruda nói xong, rối rắm một chút, đối Văn Ánh nói: Những gì trong tay cháu có đủ tiền tiêu vặt hàng tháng không?"
Trong tay Văn Ánh là các loại tiền, mỗi loại một cái, cộng lại gần hai trăm vạn.
"Một, một tháng?" Văn Ánh gần như rơi nước mắt, so với ông cố không đáng tin
cậy của mình, Aruda quá đáng tin cậy về mặt tiền bạc.
Arruda nghĩ vẫn chưa đủ nên nhặt thêm vài ma tệ nhét vào tay Văn Ánh.
"Đủ, đủ, quá nhiều." Văn Ánh vội vàng nói: "Cái này cháu sống ở Ma Giới cũng đủ rồi, thiếu thì cháu tự mình kiếm."
Aruda không vui: "Bà thật vất vả mới cảm nhận được cho trẻ con tiền tiêu vặt, sao có thể chỉ cho một lần? Cháu không cần ngượng ngùng, những thứ khác của bà không nhiều lắm, đều là ma dược và tiền, bà có vài mỏ quặng ma
lực và trại nuôi trân châu.
Văn Ánh bị sự giàu có của Aruda làm
cho ngây người, gia đình cậu là người giàu nhất ở Mộ Thành, nhưng so với nhà bà cố thực sự sở hữu một mỏ này, họ dường như không cùng đẳng cấp,
ít nhất ba mẹ cậu cũng cho cậu tiền tiêu vặt, số tiền nhiều nhất mỗi
tháng, không quá năm mươi vạn, và số tiền tối đa cậu có thể nhận được
trong phong bao lì xì mừng tết là một trăm vạn.
Aruda cảm thấy rằng cho cậu gần hai trăm vạn mỗi tháng là không đủ.
"Thằng nhóc Giao Long tộc vừa rồi, bà cố nhớ là nghe bà nội hắn nói năm năm
vạn một tháng là quá ít." Aruda không nghe được Văn Ánh nói gì, trong
lòng thầm nghĩ: "Có lẽ là một ngàn vạn đi."
Văn Ánh lắc đầu: "Thật sự không cần nhiều như vậy."
Nhìn thấy phản ứng của Văn Ánh, Aruda nhớ tới điều gì đó: "Ma tệ không chỉ
được lưu hành dưới dạng tiền. Ma tệ được làm từ đá ma lực và rất giàu ma lực. Chúng có thể được sử dụng trên một số đạo cụ ma pháp, để bổ sung
sức mạnh ma pháp trong tự nhiên, để luyện tập hàng ngày, v.v. Ma tệ và
ma châu là không thể thiếu.”
Nó vẫn có tác dụng này à?
“Cầm lấy đi, ông cố của cháu đã cứu mạng bà” Aruda chạm vào đầu Văn Ánh và
liếc nhìn quan tài, “Thật đáng tiếc khi tên này đã chết. bà đã biến hắn
thành một con quỷ xương, nhưng đầu óc hắn không hoạt động tốt. ”
Dùng thanh âm ôn hòa nhất nói lời của phù thủy quái dị, hình như Văn Ánh đã
nhìn thấy, có nhiều tiền như vậy, Văn Ánh vẫn không nhịn được mà nhận
lấy, nhưng nói: “Bà cố, thế là đủ rồi, cháu sẽ kiếm được tiền..."
Đột nhiên trong đầu Văn Ánh lóe lên một ý tưởng, nếu cậu có thể bổ sung ma
lực, chẳng phải trong thời gian ngắn cậu có thể sản xuất ra số lượng lớn thẻ bài mà không bị ma pháp hạn chế sao? Khi sử dụng cũng không cần keo kiệt ma lực.
Aruda vỗ nhẹ hậu bối Văn Ánh(*), cười không nói gì.
(*) người thuộc lớp sau, thế hệ sau, trong quan hệ với người lớp trước, gọi là tiền bối (hàm ý khiêm tốn)
Văn Ánh hưng phấn đến mức không quên kiếm tiền, việc đầu tiên cậu nghĩ đến
là thay mặt người khác mua hàng, dự định đến Vương Đô để xem sản phẩm
của Nhân Giới được bán ở Ma Giới như thế nào.
Sau khi Văn Ánh hưng phấn lắng xuống, Aruda đi đến ghế bập bênh ngồi xuống, thản nhiên hỏi: "Lớp của cháu là lớp 1 phải không?"
"Dạ, lớp 1."
Arruda lắc nhẹ chiếc ghế bập bênh: “Hầu như tất cả hậu duệ của ác ma cấp cao
trong Ma Giới đều thuộc lớp này. Đại cự đầu Ma Giới, Địa Ngục Tam Đầu
Khuyển, Cực Ác Điểu, Cửu Vĩ Hồ... Ý của ông cố của cháu là nếu cháu
không thể trở thành Ma Vương ít nhất cũng phải kéo một người xuống trở
thành một trong những cự đầu.
Ngoại trừ Cửu Vĩ Hồ, hai người
trước đều đắc tội, Myers trông không có vẻ gì là mang dòng máu của một
người cầm đầu, Văn Ánh vô cùng nghi ngờ khi nhớ lại Myers đã khóc khi bị Phong La kéo đi.
"Mấy lão già kia còn muốn dùng hai bài kiểm tra đầu tiên của cháu đều là thất bại làm cái cớ không cho cháu vào lớp 1." Aruda hừ lạnh một tiếng, "Rõ ràng Ma vương đã nói chỉ xem thành tích
trận đầu, lúc ấy bà liền cãi nhau với bọn họ."
Văn Ánh lo lắng: "Bà không bị thương chứ?" Nhân Giới động miệng, Ma Giới động thủ.
Aruda sửng sốt một lát, sau đó trợn mắt đầy ẩn ý, nhưng tựa hồ tâm tình
cũng rất tốt: "Bà không bị thương.” Bà chỉ đầu độc mấy lão già vào bệnh
viện mà thôi.
Thật tốt khi có cháu, cảm giác được quan tâm thật thoải mái, Aruda mỉm cười đến khóe miệng rớt xuống.
Trưa sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, Aruda nói sẽ dẫn Văn Ánh đến vương thành mua sắm đồ cần thiết để đi học.
Văn Anh rất tò mò về Ma Giới vương đô và những thứ bán trong cửa hàng nên lập tức thu dọn đồ đạc và lên đường.
Ma Giới Vương đô rất thịnh vượng, trên đường phố có rất nhiều ác ma, cửa
hàng hai bên đường tràn ngập hàng hóa, đồ trang trí hoặc là cổ điển hoặc hợp thời trang, phong cách đa dạng, cũng có nhà hàng. Một nhà hàng được trang trí giống như một khách sạn sang trọng ở Nhân Giới, còn một nhà
hàng khác trang trí mang đầy phong cách săn bắn của Ma Giới.
Về
phần đồ ăn, Văn Ánh vốn cho rằng đồ ăn ở Ma Giới rất kỳ quái, nhưng
không ngờ những gì mình nhìn thấy trên đường kỳ thực là bình thường, còn nhìn thấy một con ác ma đang bán sữa trong tay ôm vài con ma thú giống
bò.
Ở đây cũng có hàng xa xỉ, Văn Ánh đi ngang qua một cửa hàng
quần áo, liếc nhìn chiếc áo khoác nhung màu trắng treo trên cửa sổ, tò
mò muốn xem giá bên dưới, giá bán trăm vạn.
Văn Ánh nhận ra con
phố này giống như một con phố buôn bán đắt tiền ở Nhân Giới, cậu nhìn
một người bán bánh, quả nhiên không có chiếc bánh nào trong tủ đông thủy tinh có giá dưới một vạn.
Aruda đi thẳng đến khu vực nơi muốn
đến và đưa Văn Ánh vào một cửa hàng trang sức, nhưng kỳ lạ thay, tủ
trưng bày của cửa hàng này có rất ít đồ trang sức.
"Aruda đại nhân, ngài là một vị khách hiếm có! Lần này ngài muốn mua gì?"
Aruda nói: "Ta muốn một viên đá không gian màu trắng bạc. Ta nghe nói rằng
hạt chuyển vận hiện đang rất phổ biến ở Nhân Giới, cứ làm kiểu đó đi."
Sau khi Văn Ánh xem xét phụ kiện trong cửa hàng đi tới, tim đập thình thịch khi nghe thấy viên đá không gian, đó có phải là đạo cụ không gian mà
cậu hiểu không?
"Làm một mét khối."
"Tiểu ác ma này lớn lên thật đặc biệt, vừa vặn, tôi có một viên đá không gian màu mới rất phù hợp với nó."
Ông chủ nhiệt tình giới thiệu.
Sau khi đặt mua vòng tay không gian, Aruda dẫn Văn Ánh đi mua quần áo.
Văn Ánh ban đầu rất tò mò về mọi thứ, nhưng sau khi Aruda bắt đầu thay quần áo như điên, Văn Ánh cảm thấy mình giống như một con búp bê.
Sau khi ghé vào một cửa hàng quần áo, Văn Ánh nhịn không được với người bà
vui vẻ trước mặt: “Bà cố, cháu nghĩ bộ quần áo này là đủ rồi.”
Aruda nói: "Mua thêm đi. Đây chỉ là vài bộ thôi. Những kẻ đó coi trọng trang
phục của mình không kém gì tầng lớp thượng lưu ở Nhân Giới."
Văn
Ánh ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác thân thể đã không còn là của mình, cúi đầu xuống, nhìn thấy ác ma đi tới trước mặt mình, đôi mắt Văn Ánh sáng
lên.
Đó không phải là Boros sao?
Boros cũng nhìn thấy hai
người, bước tới, gật đầu với Aruda và chào hỏi, khi nhìn thấy Văn Ánh,
rõ ràng anh ta có chuyện muốn nói, nhưng lại không nói ra.
Anh ấy vẫn quan tâm đến con thú nhồi bông.
Tuy nhiên, Văn Ánh lại lao tới ôm lấy cánh tay của Boros, đồng tử của Boros co rút lại, nếu không có Aruda ở đây, có lẽ theo phản xạ có điều kiện
của cơ thể hắn đã ném Văn Ánh ra ngoài.
Ánh mắt Boros hung ác, bị ác ma xa lạ chạm vào ở khoảng cách gần như vậy khiến hắn rất không
thích ứng, cả người khó chịu, Boros đẩy tay Văn Ánh ra, thấp giọng cảnh
cáo: "Đừng lại gần tôi."
Boros quá mạnh, Văn Ánh bị hắn đẩy tay
ra, sợ người chết thay bỏ đi nên lập tức nói với Aruda: “Bà cố, cháu
nghĩ cậu ấy cũng ra ngoài mua quần áo. Chúng ta cùng nhau đi được không? Bà có thể giúp cậu ấy xem một chút."
Boros không thể tin nhìn
Văn Ánh, rất nhanh sắc mặt hắn căng thẳng, hắn nhìn Văn Ánh bằng ánh mắt hung ác, bàn tay buông thõng tự nhiên hơi cong, móng tay đen sắc bén
hướng về phía Văn Ánh.
Có Aruda ở đây, Văn Ánh cũng không sợ hắn, chống cự uy hiếp mạnh mẽ của Địa Ngục Tam Đầu Khuyển và nói: "Bà cố,
cháu nghĩ Boros là một cái móc quần áo, cậu ấy nhất định phối hợp quần
áo mới tốt."
Văn Ánh mỉm cười với Boros đang nghiến răng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một ác ma nào háo hức muốn chết đến thế.
“Tôi không ra ngoài mua quần áo,” Boros nói, “Không cần làm phiền ngài.”
Arruda nắm lấy tay Boros và rẽ vào cửa hàng quần áo gần đó, cười nói:
“Không sao, không sao, ta mua cho ngươi vài bộ."
Văn Ánh thở phào nhẹ nhõm, trong tay ôm mười mấy túi mua sắm, nhìn Boros bằng ánh mắt
đồng cảm và bất lực, Boros cõng tay Aruda đi vào, quay người truyền lại
lời dọa giết cho Văn Ánh.
Dù sao trong học viện không cho phép
đánh nhau, ngoài trường học có Aruda, Văn Ánh rụt cổ lại, cậu cảm thấy
Boros sẽ không thật sự giết mình, mặc dù tính tình nóng nảy, EQ thấp,
nhưng tính cách thực tế của hắn ít nhất tốt hơn Sycar.
Sycar, người đang được kiểm tra toàn diện tại bệnh viện vì ăn đồ ăn lạ có màu sẫm vào bữa trưa, đã hắt xì một hơi.
Boros sắc mặt tăm tối cùng hơn chục túi hàng rời đi, Aruda nói mấy câu, quả
nhiên dành cả buổi chiều đi mua sắm, Văn Ánh thầm nghĩ mình thật may mắn khi bắt được Boros coi tiền như rác.
Họ mua thêm một số thứ lặt vặt rồi quay trở lại.
Buổi tối cơm nước xong, Aruda nấu một nồi súp có mùi đen kỳ lạ cho Văn Ánh
uống, Văn Ánh không cần nhìn bề ngoài đã có thể ăn, sau một giây do dự
đã dứt khoát uống.
Sau khi uống xong cảm giác cả người nóng lên, ma lực trong cơ thể cũng sôi trào.
"Đây là bà làm cho cháu một loại thuốc bổ canh, có thể củng cố ma lực, tăng cường thực lực của cháu."
Văn Ánh hàm răng va chạm: "Bà cố, thứ này rất tốt, đau quá." Khắp người đều đau nhức.
"Đau là đúng rồi, "Aruda nhẹ nhàng nói," Nó đang giúp cháu rèn luyện thân thể. "Dứt lời bà xoay người rời đi.
Cả đêm không ngủ, Văn Ánh đến trường vào ngày hôm sau với quầng thâm dưới mắt.
Món súp mà Aruda làm tối qua khiến cậu đau suốt đêm. Ma lực của cậu đã tập
trung hơn và khả năng kiểm soát ma lực của mình đã được cải thiện, nhưng toàn bộ cơ thể và tứ chi của cậu đều đau nhức. Cho dù hiện tại đến
trường học, vẫn giống như bị người ta đánh một trận, tùy tiện di chuyển
một chút liền đau.
Cậu chỉ cảm thấy bị đánh một trận, bạn cùng
bàn mới của cậu, Cực Ác Điểu thật sự thoạt nhìn bị đánh một trận, buổi
sáng gió đến phân cho bọn họ chỗ ngồi, dựa theo vị trí mới làm tốt, lúc
Myers ngồi vào bên cạnh Văn Ánh, Văn Ánh kinh hãi nhìn thấy mặt mũi bầm
dập của hắn.
"Chủ nhiệm lớp chúng ta hung bạo như vậy sao?"
Myers tựa cằm lên bàn, hơi thở yếu ớt: “Đừng nhắc tới, đều là lỗi của cậu.”
"Tôi cảnh cáo cậu, cậu sẽ bị đánh." Văn Ánh nói, lúc đó cậu mơ hồ cảm thấy
xung quanh gió thổi có chút kỳ quái, nên vô thức nói như vậy với Cực Ác
Điểu.
Boros ngồi ở bên phải Văn Ánh, cách một lối đi nhỏ, đối
phương không ngừng dùng ánh mắt uy hiếp cậu, mỗi lần quay lại nhe ra hàm răng sắc nhọn, còn đưa tay sang bên trái để cho cậu xem móng tay đen.
Ngồi ở phía sau là Essence, phía trước là ác ma Hắc Sơn Dương, bạn cùng bàn
của hắn là Hổ Phách, và bạn cùng bàn của Essence là Sycar.
Văn Ánh cho rằng cách sắp xếp chỗ ngồi này là gu thẩm mỹ không tồi của Phong La!
Tiết đầu tiên là lịch sử cổ đại của Ma Giới, lúc đầu thú vị như nghe một câu chuyện, nhưng về sau nghe xong lại thấy buồn ngủ, bài giảng của thầy
như thôi miên.
Văn Ánh lén nhìn Nhị điện hạ cũng đang choáng váng buồn ngủ như mình, Văn Ánh hài lòng, đây không phải vấn đề của mình.
Buổi sáng tham gia bốn tiết học, Văn Ánh cảm giác cả người đều muốn mệt
chết, ghé vào trên mặt bàn, không muốn đối mặt buổi chiều lớp Phong La.