Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Chương 15: Bế công chúa


trướctiếp

Louis là kẻ được đi du học ở nước ngoài, hắn tiếp nhận nền văn hóa cởi mở và phóng khoáng của người phương Tây, vậy mà lúc phải đối diện với hình ảnh cháy mắt hiện giờ, đầu mày của người thanh niên cũng khó lòng mà không nhíu chặt vào nhau.

Giữa phòng ăn được kê một bàn trà dài kiểu Nhật, xung quanh là đám đàn ông đang ngồi bu lại cả chục người thèm thuồng nhìn vào “thực đơn” hấp dẫn đã được bày sẵn trên bàn.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đó không phải là một cô gái đang nằm nhắm mắt, gương mặt xinh đẹp sau khi được thoa son trát phấn thì càng trở nên say đắm lòng người, thế nhưng trái ngược với vẻ mỹ miều ấy, khi giờ đây thân thể nuột nà quyến rũ của cô gái kia lại đang hoàn toàn khỏa thân giữa mấy chục cặp mắt của những tên đàn ông vây kín xung quanh.

Không chỉ vậy, trải đều trên làn da nhung lụa lại là những lằn đỏ đậm màu do đòn roi mạnh tay để lại, và như muốn làm tăng thêm sự thú vị cùng với tính kích thích, đầu bếp trong nhà hàng đã đặt vào mỗi điểm nhạy cảm trên người cô ta một món ăn mang đậm hương vị Nhật Bản. Những lát cá sống đỏ au, những miếng bạch tuột trắng muốt, và cả thứ gì đó màu đỏ đỏ mà Thục Quyên chưa từng được nhìn thấy bao giờ, tất cả những tinh hoa mà đáng lý ra có thể mang đến cho người dùng một cảm giác tươi mới thì giờ đây lại bị sự ô uế của lòng người biến tướng trở nên thật kinh hãi.

Ngay lúc đó, có một người đàn ông trạc ngoài sáu mươi tỏ ra vô cùng phấn khích với thành phẩm đang đặt trên bàn. Vẻ mặt lão ta bỗng chốc trở nên đê hèn hơn bao giờ hết, lão ta cúi đầu liếm một vòng xung quanh nơi đặt món ăn mà mình đã chọn, lập tức, da thịt của cô gái trẻ trở nên óng ánh nước, Thục Quyên kinh hãi vội nhìn đi chỗ khác, lại vô tình bắt gặp được sự cam chịu và đôi hàng mi run rẩy của cô gái ấy sau mỗi một hành động của bọn họ.

Sau khi lão ta ăn trực tiếp lát cá sống từ trên người cô gái trẻ mà không cần dụng cụ ăn uống hỗ trợ, có tiếng cười hềnh hệch tởm lợm của kẻ nào đó vang lên, liền sau đó, những âm thanh nheo nhéo khác chứa đầy từ ngữ kinh tởm dùng để tán dương “thành quả” của kẻ vừa rồi xuất hiện như mưa. Một cơn buồn nôn cuộn trào từ dạ dày vọt lên cổ họng, chưa bao giờ Thục Quyên thấy rằng thứ ngôn ngữ mà mình thông dụng như máu thịt lại bị xúc phạm đến thế.

- “Ôi, cậu Louis, xin chào xin chào, khách quý của chúng ta cuối cùng cũng đã đến“.

Giám đốc của Cao Thống là người đầu tiên nhận ra hắn, ông ta vui vẻ ra mặt bèn ì ạch lê thân thể có cái bụng nặng nề của mình dậy mà bước đến kéo tay hắn ra chiều thân thiết lắm.

Nhìn một vòng những gương mặt đang xuất hiện trong phòng, ngoại trừ giám đốc và người đại diện của Cao Thống ra thì hắn hoàn toàn không nhận diện được thêm bất kỳ kẻ nào ở đây cả, hẳn là bọn chúng cũng chẳng phải loại người “công thành danh toại” gì, cùng lắm cũng chỉ là chủ của các doanh nghiệp nhỏ lẻ vừa ngoi ngóp lên hàng thương nhân nên mới muốn ra sức lấy lòng những kẻ có chút máu mặt.

- “Cậu Louis đây chính là giám đốc của công ty Công Thành đang nổi tiếng khắp nơi hiện nay, hẳn là các ông cũng đã nghe qua rồi chứ!”

Lão giám đốc của Cao Thống trước đó có lẽ đã uống được đôi ba chén, thế nên giờ đây giọng nói của lão mới lè nhè đến vậy.

- “Ồ, thật hân hạnh quá, hân hạnh hân hạnh“.

- “Đúng là tuổi trẻ tài cao“.

- “Quả thật là người được đi học ở nước ngoài về có khác, đâu có như mấy thằng già bọn này“.

- “...”

Nhìn một đám người loi nhoi lời qua tiếng lại bên dưới, Louis cảm thấy cực kỳ hối hận vì chấp nhận lời mời đến nơi này. À không! Phải nói hắn đã hối hận ngay khi cảnh cửa phòng vừa trượt ra rồi.

- “Vậy còn cô nàng sau lưng cậu giám đốc đây là ai nhỉ?”

Kẻ vừa lên tiếng chính là lão già đã có một màn biểu diễn ăn không cần đũa cực kỳ ấn tượng ban nãy, nhìn sâu vào đôi mắt vẫn đục khi nhắc đến mình, Thục Quyên có thể thấy rõ sự hào hứng và thích thú đang xoay cuồng của lão ta, những thứ đó làm cô sợ hãi nép sát vào người hắn, bàn tay nắm chặt vạt áo vest đến mức khiến cho nó trở nên nhàu nhĩ.

- “Ái chà, mỹ nhân từ nơi nào sao lại xuất hiện ở đây?”

- “Cậu giám đốc, cho chúng tôi mượn cô gái sau lưng cậu xem chút được không?”

- “Nếu cậu có lòng thì cho chúng tôi mượn vài ngày cũng được“.

- “Ha ha ha ha...”

Những kẻ khác khi được nhắc nhở thì cũng vội vã nhìn ra sau lưng Louis, lúc thấy được gương mặt của người con gái thì ai nấy đều ồ lên thích thú, bọn họ chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp như vậy, ngay cả mấy ngôi sao diễn viên nữ cũng có phần kém sắc hơn cô nàng.

Vẻ mặt của người đàn ông đã trở nên khó coi đến cực điểm, nhất là khi hắn cảm nhận được sự kinh hoàng của cô gái nhỏ đang đứng sau lưng mình.

- “Chào ngài giám đốc, tôi đến đây theo lời mời từ người đại diện của ngài. Tuy trước đó tôi có cân nhắc về vấn đề cơ hội hợp tác của chúng ta, nhưng sau quá trình quan sát, tôi nhận ra có lẽ đôi bên đều không thể thống nhất được đường lối và chính sách của nhau, cho nên tôi e rằng việc hợp tác này có lẽ sẽ khó thành. Nếu đã như vậy thì tôi cũng không muốn làm mất thời gian của ngài nữa. Chúng tôi xin phép đi trước“.

Không buồng để ý đến phản ứng của những người xung quanh, Louis chỉ muốn nói cho xong chuyện với giám đốc của Cao Thống rồi mau chóng rời khỏi đây. Trong lúc đó, để cản lại những ánh mắt phấn khích kia hắn liến đứng chắn trước mặt Thục Quyên, dáng vẻ ấy khiến cho cô không khỏi liên tưởng đến hình ảnh chàng kỵ sĩ giáp bạc đang che chở cho nàng công chúa của mình.

- “Cậu, cậu Louis, cậu nói vậy là sao? Chúng ta còn chưa bàn và thống nhất gì với nhau mà?”

Lúc này, ông giám đốc mới lắp bắp hỏi, dường như sau khi nghe được lời từ chối của hắn thì cơn say rượu đang dâng trào trong người ông ta cũng lui đi được đôi chút, sự tỉnh táo xuất hiện kịp thời kéo lý trí của ông ta quay trở về.

- “Cậu Louis đã cất công đến đây thì cứ ngồi xuống ăn đi đã, cậu coi đó, chúng tôi chuẩn bị bàn tiệc này là để chào đón cậu mà“.

- “Không cần đâu“.

Louis đưa tay cản lại lời nói của người đối diện, hắn nghiêm mặt nhìn một vòng khắp căn phòng, cả không gian chẳng biết từ lúc nào mà đã rơi vào im lặng.

- “Mọi người cứ tự nhiên, tôi xin phép về trước“.

Dứt lời, hắn không thèm để ý đến sắc mặt tái xanh của mấy lão già kia mà quay gót rời đi, kéo theo Thục Quyên đang sợ hãi đến mức cứng đờ cả người.

- “Ngài giám đốc, chuyện này là thế nào?”

Mấy kẻ đang trong cơn lơ mơ sau khi nhận ra người quan trọng nhất không còn ở nơi này nữa thì nhao nhao lên hỏi, ngay cả lão giám đốc của Cao Thống cũng như rắn mất đầu mà không biết nên làm sao mới phải, cứ tưởng sau bữa tiệc hôm nay sẽ có thể lấy lòng được hắn nhầm thay đổi tình hình tài chính, nào ngờ chỗ cũng chưa kịp ngồi mà người thì đã bỏ đi.

- “Mấy ông hỏi tôi tôi cũng có biết làm sao“.

Vừa đáp, lão ta vừa bực dọc ngồi phịch xuống sàn, đôi chân mày cau lại thành những vết hằn nhăn nheo trên trán.

Đột nhiên, một kẻ trong số đó tỏ ra tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt hậm hực nói:

- “Chó má, thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch đó là cái thá gì mà dám lên mặt thái độ với chúng ta như vậy chứ?”



Liền sau, những kẻ khác cũng nhanh chóng hùa theo mà tỏ ra bức xúc khi cho rằng bản thân đã bị hắn xem thường:

- “Phải rồi, chỉ là được đi du học nước ngoài về cộng thêm may mắn nên mới có chút tiếng tăm thôi, nó tưởng cái công ty quèn của nó sẽ mãi gặp thời như vậy chắc“.

- “Đúng, tại sao chúng ta phải luồn cúi với nó, chúng ta càng như vậy, thằng nhóc đó sẽ càng không biết điều mà leo lên đầu...”

- “Thôi hết đi!”

Không thể chịu nổi những tiếng ồn ào từ đám người bên cạnh mình, giám đốc Cao Thống bèn tức giận quát:

- “Các ông có biết nó là ai không? Cái thằng oắt con mà các ông vừa nói nó là con trai độc nhất của chủ tịch ngân hàng thương mại Thịnh Đạt đó, là chủ nợ mà các ông còn đang phải còng lưng trả lãi hàng tháng đó đồ ngu“.

Nghe xong câu nói của lão giám đốc, ai nấy đều chưng hửng nhìn nhau, sau một lúc thì lại bắt đầu nháo nhào lên vì tiếc nuối. Làm sao mà bọn họ có thể biết được thân thế của người thanh niên mà bọn họ khinh thường vừa rồi lại lớn như vậy. Nếu biết hắn là con trai của vị chủ tịch kia thì mấy người đó đã cố gắng lấy lòng hắn từ sớm rồi, làm gì có chuyện để hắn dễ dàng rời đi.

Đáng tiếc là cuộc đời này chẳng cho ai chữ nếu cả, chỉ vì một thoáng tham mê dục vọng mà cơ hội để phát triển sự nghiệp của mình đã bị chính tay bọn họ bóp chết ngay tại lúc đó rồi.

Sau khi đã rời khỏi nhà hàng, Thục Quyên không thể khống chế được nữa mà phải ngồi xuống ngay bên vệ đường nôn thốc nôn tháo.

Người ở phía sau âm thầm thở dài tự trách, hắn vừa mở chai nước suối mới mua lại vừa vuốt lưng cho cô.

- “Lần sau em không cần phải đi cùng tôi đến những bữa tiệc thế này nữa, những nơi như vậy không phải dành cho em“.

Nếu biết trước mang cô đến đây sẽ gặp phải những tình huống như vừa rồi thì hắn thà đi một mình còn hơn.

Không, đáng lý hắn không nên để tâm đến tên giám đốc kia ngay từ đầu mới phải.

- “Không...không sao...”

Cố dằn xuống cơn khó chịu đang nhộn nhạo trong ruột, Thục Quyên quay gương mặt tái xanh như tàu lá của mình sang phía Louis. Cô cố gắng hít sâu điều hòa hơi thở rồi mới nhận lấy chai nước lọc từ tay hắn.

- “Đây là trách nhiệm của tôi mà, tôi không sao đâu, rồi sẽ quen thôi, xin lỗi giám đốc...”

Sau khi đã lấy lại bình tình, Thục Quyên lúc này bèn nhận ra mình vừa thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp trước mặt sếp lớn nên vội vã cúi đầu nhận sai.

Louis nhìn thấy mái tóc đen nhánh đang chỉa về phía mình che khuất cả gương mặt xinh xắn của cô thì trong lòng vừa tức giận lại vừa xót xa, hắn chọt ngón trỏ lên vầng trán mềm mại của người con gái, sau đó cong tay búng nhẹ.

- “Không có trách em“.

Thục Quyên ngơ ngác nhìn hắn, tay xoa xoa lên chỗ thịt vừa bị chạm vào, không biết có phải hắn mạnh tay quá hay không mà cô có cảm giác như cả gương mặt của mình lập tức nóng ran lên.

- “Sau này em không nhất thiết phải đi cùng tôi đến những chỗ như hôm nay nữa“.

- “Nhưng mà...”

- “Suỵt!”

- “...”

- “Đây là lệnh từ cấp trên đưa xuống, cô Thục Quyên có làm được không?”

Dưới ánh sáng vàng nhạt của bóng đèn đường, thân thể cao lớn của người đàn ông hơi ngả người ra sau, hai tay hắn đút vào túi quần, gương mặt ưu tú trời ban trở nên nổi bật hơn hẳn trong đám đông, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Bất giác, Thục Quyên thấy trái tim mình không còn là của mình nữa.

Hoặc là có lẽ là cô đã mắc phải căn bệnh nào đó rồi.

Nếu không thì sao nó lại đập nhanh vậy được.

- “Tôi...tôi có...”

Trong vô thức, cô mấp máy môi phát ra câu trả lời mà chính bản thân còn không hiểu được là mình đang nói gì, cứ như thể Thục Quyên thật sự đã bị rút mất hồn phách từ bao giờ.

- “Tốt lắm“.

Nghe xong, Louis liền nở nụ cười khoái chí đưa tay xoa đầu cô, nhân lúc Thục Quyên còn đang ngây ra như phỗng thì hắn đã nhanh chóng bước đến bế cô lên, bàn tay hư hỏng hiếm khi hiểu chuyện mà chỉ siết nhẹ lên đầu vai của cô gái nhỏ.

Chậc, Bông nhẹ như bông.

Đó là suy nghĩ đầu tiên sau khi Louis được bế người đẹp trong lòng, và suy nghĩ tiếp theo là hắn muốn nuôi cô bé con này cho có da có thịt, ít nhất là không còn nhẹ tay như bây giờ.

- “Giám...giám đốc, sao...sao anh lại bế tôi? Anh thả tôi xuống đi, thả tôi xuống đi mà...”

Đến khi Thục Quyên phát hiện ra tình cảnh hiện tại thì đã quá muộn, mặc cho cô vùng vẫy chán chê, vị giám đốc nào đó vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

- “Em đang không khỏe thì đừng có ngọ nguậy nữa, nếu lát hồi cả hai cùng ngã xuống đường thì cũng đừng có thắc mắc“.

- “Tôi không sao cả, giám đốc, tôi khỏe rồi, anh thả tôi xuống để tôi tự đi đi mà“.

Thục Quyên cảm giác như bây giờ không phải chỉ mỗi mặt mình đỏ thôi đâu, mà cả người cô cũng đều đỏ theo hết rồi. Vùi đầu vào bả vai rắn chắc của người đàn ông đang bước từng bước mạnh mẽ, cô không dám ngước lên nhìn xung quanh thêm một phút một giây nào.



Giữa đường giữa xá thế này, biết bao nhiêu là người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

- “Giám đốc, tôi năn nỉ anh mà, tôi khỏe rồi, tôi tự đi được, anh thả tôi xuống đi“.

Gần như là cầu xin hắn, Thục Quyên tha thiết van nài vị sếp lớn kia tha cho mình một mạng.

Bởi vì cô quá mức xấu hổ, tim của cô đập quá nhanh, cảm giác như thể nó sắp đập vỡ cả lồng ngực của cô để chui ra ngoài.

Nếu còn tiếp tục thế này thì chết mất thôi.

Lúc nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn như sắp khóc từ Bông nhỏ của hắn, cùng với gương mặt đỏ hồng đang tì sát vào bả vai mình, Louis thiếu chút nữa đã chịu không nổi.

Quá xinh đẹp, quá đáng yêu, quá quyến rũ, quá cám dỗ, quá...

Quá sức chịu đựng.

Sao trên đời lại có thể có người con gái hấp dẫn đến mức này.

Từ đôi chân mày lá liễu đang nhíu chặt, đôi mi cong ươn ướt, hay là ánh mắt lấp lánh nghẹn ngào, cả đôi môi căng mọng đang cắn chặt, và gò má đào hây hây đỏ. Mỗi một thứ của cô, mỗi một biểu cảm mà cô gái nhỏ Thục Quyên thể hiện ra đều có thể dễ dàng khiến cho hắn trở nên điên đảo.

Không, không đúng, hắn đã điên từ lâu rồi mà.

Ngay cái đêm nhìn thấy hình bóng cô xuất hiện, tại thời điểm tầm mắt của họ giao nhau trong ánh đèn hỗn loạn thì hắn liền biết chắc rằng mình đã điên rồi.

- “Em mà còn lộn xộn nữa thì tôi sẽ thả em xuống đồi ngay lập tức đó“.

Vừa nói, Louis vừa xốc Thục Quyên ôm vào ngực. Nếu không đe dọa như vậy mà để cho cô còn tiếp tục vùng vẫy nữa thì hắn sợ mình sẽ khó lòng kềm chế rồi làm ra hành động khiếm nhã nào đó mất.

Có thể vì vùng vẫy quá mệt mỏi, cũng có thể là do sợ hãi trước lời dọa dẫm vừa rồi của hắn thật, thế là suốt đoạn đường tiếp theo Thục Quyên liền ngoan ngoãn để mặc người đàn ông bế mình trên tay mà không còn ngọ nguậy nữa.

Trời về khuya, không khí lạnh lẽo theo màn sương đêm bủa quanh cơ thể ấm áp của từng người, cơn gió buốt giá như mũi kim sắc nhọn vô hình chậm rãi khoét sâu vào da thịt, mạnh mẽ công phá từng tế bào nóng bỏng.

Thục Quyên đã xốc nảy trong vòng tay hắn được nữa tiếng rồi, xung quanh cũng không còn nhiều người nữa, chỉ có lác đác vài đôi tình nhân đang vội vã nắm tay nhau chạy trên hè phố.

Bất chợt, cô gái đã nằm im trong ngực hắn nãy giờ bất ngờ lên tiếng:

- “Giám đốc ơi...”

- “Hừm...”

Louis không trả lời, chỉ phát ra tiếng ậm ừ nho nhỏ từ trong cuống họng.

- “Anh có lạnh không?”

- “Không có“.

Không chỉ không lạnh mà máu nóng của hắn còn đang sôi sùng sục lên đây, hơi thở nhẹ nhàng ấm nóng không ngừng phả vào vùng cổ nhạy cảm, hương thơm dìu dịu từ cơ thể cô gái nhỏ đã ngập tràn toàn bộ vào khoang mũi hắn, ướp đẫm vào từng sợi vải nhỏ trên bộ quần áo hắn đang mặc, và ngay cả cảm xúc hiện tại cũng vậy, sự mềm mại đặc trưng khiến cho từng thớ cơ cứng rắn chỉ muốn nổi dậy mà hung tợn xâu xé, tàn nhẫn bóp nát trong tay.

Làm sao Thục Quyên có thể nghĩ được người đàn ông điềm tĩnh với vẻ ngoài lịch thiệp kia đang phải không ngừng đấu tranh với những hình ảnh đen tối liên tục xuất hiện trong đầu. Hắn thề là hắn cũng không muốn nghĩ đến đâu, nhưng thật sự thì không hiểu kiểu gì mấy thứ đó cứ kéo nhau vây kín lấy tâm trí của mình.

Chẳng hạn như một cái chạm nhẹ khi Thục Quyên vòng tay qua cổ cũng đủ để hắn liên tưởng đến mức miệng đắng lưỡi khô, toàn thân cứng đờ vì căng thẳng.

Đúng là càng về khuya, trí óc con người ta càng trở nên phong phú hơn bao giờ hết.

Nghe Louis nói xong Thục Quyên lại mím môi im lặng, cô len lén nhìn sườn mặt nghiêm nghị của hắn, trong lòng chợt nổi lên ham muốn được thử chạm vào từng góc cạnh quyến rũ ấy.

- “Giám đốc ơi...”

Louis nhướng mày liếc nhìn cô.

- “Sao chúng ta không đi xe về vậy ạ?”

- “Tài xế gọi báo xe bị chết máy giữa đường rồi“.

Tuy ngoài mặt không thể hiện nhiều, thế nhưng trong lòng Louis lại thấy hơi buồn cười vì đáng yêu, Bông nhỏ ngốc nghếch của hắn đến giờ này mới phát hiện ra sự biến mất của chiếc xe hả.

Nhưng sự thật là chẳng có chiếc xe chết máy nào ở đây cả, có người đã lén lút báo với tài xế rằng đừng có đến đón bọn họ, bởi vì hắn muốn được ở bên cạnh Bông của hắn lâu nhất có thể.

Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ được đường đường chính chính ôm ấp Thục Quyên vào lòng là Louis liền cười đến không khép được miệng, vậy nên suốt cả đoạn đường vừa rồi, người đàn ông xấu xa kia cứ có cảm tưởng như đang lơ lửng trên mây.

- “Giám đốc ơi...”

- “Ừ”

Nghe được tiếng gọi mềm mại của bé con, trái tim Louis liền tan thành một làn khói nóng, hắn hưng phấn đến mức không ngừng tán thưởng chính mình, hắn quá sáng suốt, quá thông minh, quá...

- “Hình như mình lạc đường rồi ạ“.

trướctiếp