Quản gia nghe Tự Luân hỏi vậy cũng chỉ biết im lặng. Đã gần một năm trôi qua rồi. Duy Đăng đã biến mất gần một năm rồi. Suốt thời gian đó, Tự
Luân sống như một cái xác không hồn, lúc nào cũng nghĩ đến Duy Đăng. Cậu luôn tự hỏi mình đã làm gì sai mà khiến hắn bỏ đi như vậy.
Những cô người hầu đỡ cậu đi lên phòng, nấu cho cậu một ít đồ ăn để cậu ăn.
Nhưng cậu lại chẳng chịu ăn mà chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ thôi. Nhìn thấy
cậu như thế, quản gia chỉ biết lắc đầu bất lực thôi.
…
Một năm…
Hai năm…
Rồi ba năm…
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt thôi mà Duy Đăng đã biến mất hơn ba năm
rồi. Tự Luân đã chờ đợi hắn suốt hơn ba năm rồi. Giờ sức khỏe cậu cũng
không còn được như lúc trước nữa. Vì bỏ bữa quá nhiều và gặp nhiều vấn
đề khác dẫn đến chuyện cậu bị bệnh khá nặng. Lúc đầu thì cậu chỉ bị bệnh nhẹ thôi nhưng do cậu không chịu ăn uống, không chịu uống thuốc gì cả
nên dẫn đến bệnh trở nặng. Những người hầu trong biệt thự cũng khuyên
cậu đừng chờ hắn nữa mà hãy quan tâm đến sức khỏe của mình hơn nhưng cậu chẳng chịu nghe.
Rồi đến một ngày, Tự Luân không chịu đựng được
nữa. Cậu không chờ hắn được nữa nên đã buông tay. Trong căn phòng lạnh
lẽo, Tự Luân nằm trên chiếc giường lớn, ôm chặt cái điện thoại của Duy
Đăng trong lòng. Cậu nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài.
“Đào Duy Đăng, em không chờ anh nữa. Anh để em chờ lâu quá rồi. Bây giờ em sẽ đi tìm anh. Tìm đến khi nào thấy anh thì thôi…”
Không biết bây giờ Duy Đăng đang ở đâu, sống có tốt hay không? Không biết hắn còn nhớ tới cậu không hay đã quên mất cậu là ai rồi nữa. Nhưng dù hắn
có quên đi cậu thì cậu vẫn mãi nhớ đến hắn. Hắn vẫn là một người đặc
biệt nằm trong trái tim cậu.
Những người hầu với quản gia thấy Tự Luân yêu Duy Đăng nhiều đến thế cũng rất ngưỡng mộ. Bọn họ mong rằng
kiếp sau hai người có thể tiếp tục được ở bên nhau. Đào Duy Đăng và Đào
Tự Luân mãi mãi là bạn đời của nhau…
…
“Thầy ơi, đó là cái gì vậy?” Vương Ánh Hoàng lên tiếng hỏi Duy Đăng.
Duy Đăng đã ngồi ở trong vườn nhìn ngắm cái thứ trên tay suốt hơn ba tiếng
đồng hồ rồi. Vương Ánh Hoàng đã để ý đến hắn suốt từ nãy đến giờ rồi.
Cũng chẳng hiểu hắn đang làm gì nữa, tự nhiên lại ngồi thấy thần nhìn
vào một thứ gì đó.
Nghe thấy Vương Ánh Hoàng hỏi, Duy Đăng vội
đeo cái thứ đó vào tay rồi nói rằng chỉ là một chiếc nhẫn thôi. Vương
Ánh Hoàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi rời đi. Sau khi cậu ta rời đi, Duy
Đăng lại ngồi nhìn vào chiếc nhẫn đó.
Đây là chiếc nhẫn trong cặp nhẫn cưới của Duy Đăng với Tự Luân. Cũng đã ba năm trôi qua rồi, nếu
nói không nhớ cậu thì chắc chắn đó là một lời nói dối. Suốt ba năm qua,
Duy Đăng rất nhớ Tự Luân. Có nhiều đêm, hắn nằm mơ thấy cậu. Hắn thấy
cậu đang khóc lóc, tuyệt vọng đến mức khóc nấc rồi ngất xỉu. Nhìn thấy
cậu như thế, Duy Đăng sót lắm chứ. Nhưng biết sao bây giờ. Hắn không thể chạm vào Tự Luân, không thể ôm cậu vào lòng, vỗ về cậu nữa. Bây giờ hắn với cậu như hai con người ở hai thế giới khác nhau. Hai người ở hai thế giới khác nhau, chỉ có thể gặp nhau, ở bên cạnh nhau một khoảng thời
gian ngắn rồi lại xa nhau…
Vài ngày sau đó, trong vườn hoa của
Yên Khắc, Đào Duy Đăng đang đứng tưới nước cho cây, khung cảnh rất là
nhẹ nhàng, dễ chịu. Hắn khoác trên người một bộ đồ màu trắng, tóc được
cắt tỉa gọn gàng. Trông hắn rất đẹp trai nhưng cũng không kém phần lạnh
lùng. Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Đúng lúc này, từ
trên trời đột nhiên rơi xuống một cậu thanh niên. Đào Duy Đăng giật
mình, quay qua nhìn rồi tiến tới đỡ người đó lên. Có lẽ vì rơi từ trên
trời xuống nên người này bất tỉnh, mắt nhắm nghiền lại, gương mặt phờ
phạc như mất ngủ nhiều đêm. Cơ thể lại có vẻ ốm yếu. Khi nhìn thấy gương mặt người ấy, Duy Đăng rất bất ngờ.
“Sao em ấy lại từ trên trời rơi xuống!?” Duy Đăng nhìn cậu thiếu niên trong tay, lập tức bế cậu lên, mang vào phòng mình.
Người đó không ai khác chính là Tự Luân. Khi cậu chết, cậu không xuống địa
ngục mà lại xuyên không tới đây rồi rơi xuống Yên Khắc, nơi mà Duy Đăng
đang ở. Cũng không biết tại sao cậu lại rơi xuống nơi này nữa. Chuyện
này khiến hắn rất băn khoăn, không biết nên làm gì nữa.
Duy Đăng
ngồi bên cạnh giường, dùng khăn lau mặt, lau tay cho Tự Luân rồi nhìn
cậu. Trong đầu hắn vẫn suy nghĩ lý do tại sao cậu lại tới được đây. Đang ngồi tập trung suy nghĩ thì có ba người học trò của hắn bước vào phòng, hét lớn gọi Duy Đăng.
“Ngài Duy Đăng! Sao bọn con gọi mà ngài không trả lời!?” Vương Ngọc Hoán tức giận, chống tay lên hông nhìn Duy Đăng.
Duy Đăng quay qua, ra hiệu im lặng với bọn họ rồi đứng dậy đi ra ngoài cùng với bọn họ. Ba người kia nhìn thấy Tự Luân nằm trên giường Duy Đăng,
trong đầu bật ra mấy dấu chấm hỏi, nhìn Duy Đăng với ánh mắt hoang mang.