Những lời của Vương Thiên Bích khiến Triệu Chân Tâm sửng sốt. Cậu thì thào nhắc lại:
- Mượn rượu tỏ tình sao?
Vương Thiên Bích gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Đúng! Mà không đúng! Tình hình hiện tại của cậu thì không phải là mượn
rượu tỏ tình nữa, mà cậu phải nâng cấp hành động lên, trở thành là “mượn rượu làm càn” mới đúng.
- Mượn rượu làm càn? Nghĩa là sao?
Triệu Chân Tâm ngơ ngác. Cậu hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng nếu bảo cậu
phải “làm càn” thì Triệu Chân Tâm không biết phải làm sao. Hơn hai năm
của kiếp này, cộng thêm hơn hai mươi năm của kiếp trước, Triệu Chân Tâm
chưa từng “làm càn” bao giờ. Vương Thiên Bích lại nở nụ cười tà ác, cất
giọng đầy bí hiểm và đắc ý:
- Đồ ngốc nhà cậu. Bây giờ chỉ cần
cậu đã có rượu trong người thì cậu cừa làm bừa những gì mà lúc tỉnh cậu
muốn làm nhưng không dám làm. Nếu sau đó Thái Cẩn Ngôn có thể chấp nhận
và thay đổi thì tốt, còn nếu như hắn không thể chấp nhận, không thể thay đổi, thì cậu cứ đổ lỗi hết cho say rượu. Sau đó cậu vẫn là cậu, là
Triệu Chân Tâm, có thể tùy theo phản ứng của Thái Cẩn Ngôn mà quyết định có còn đặt tình cảm cho hắn nữa hay không.
Kế hoạch này đúng là
rất hay. Triệu Chân Tâm nghe qua cũng cảm thấy rất khả thi. Vương Thiên
Bích nhìn nét mặt của Triệu Chân Tâm thì càng đắc ý. Thế là hai người
liên tục rót rượu, chén tạc, chén thù cho đến hết nhẵn hai chai rượu đỏ. Khi rời khỏi nhà hàng, Triệu Chân Tâm đã ngấm rượu, bước đi không vững. Cậu không dám chạy xe máy nữa mà gọi taxi về nhà. Ngồi lên xe, Triệu
Chân Tâm bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch. Cậu gọi điện cho thím Hai,
bảo thím về nhà trước, việc ở biệt thự và cả Thái Cẩn Ngôn đề sẽ do cậu
tự lo liệu.
Lúc này, tại căn biệt thự, Thái Cẩn Ngôn đang gọi
điện thoại video với Phương Hiệp Hòa để trò chuyện với đối tác trong
buổi dạ tiệc ở đất nước cách nửa vòng Trái đất. Trái ngược với sự lo
lắng của Thái Cẩn Ngôn, đối tác không hề làm khó hay bắt bẻ khi hắn thân làm Tổng giám đốc lại không thể trực tiếp tham gia dạ tiệc để tiếp đãi
bọn họ. Không chỉ vậy, đối tác còn tỏ ra vô cùng cảm động và không ngớt
miệng khen ngợi cách sống chí tình, chí nghĩa của Thái Cẩn Ngôn khi tạm
gác công việc về nước để chăm sóc vợ đang bị bệnh.
Thái Cẩn Ngôn
tiếp chuyện với đối tác một lúc thì tạm biệt để bọn họ có thể thoải mái
tiếp tục buổi dạ tiệc. Bản thân Thái Cẩn Ngôn thấy cũng hơi đói, dạ dày
bắt đầu đau âm ỉ. Nhìn đồng hồ thấy đã gần mười giờ trưa, Thái Cẩn Ngôn
xuống nhà bếp. Hắn vừa ăn xong một bát cháo thì thấy thím Hai đang chuẩn bị ra về. Thái Cẩn Ngôn ngạc nhiên và lo lắng hỏi:
- Thím Hai, sao mới giờ này mà thím đã về? Ở nhà lại xảy ra chuyện gì sao?
Thím Hai thật thà trả lời:
- Không có. Cậu Chân Tâm vừa gọi điện bảo tôi cứ ra về ngay bây giờ. Việc ở biệt thự và cả việc chăm sóc cho cậu cứ để cậu ấy tự lo liệu.
Thái Cẩn Ngôn sửng sốt, ngẩn ra nhìn thím Hai đi ra khỏi cửa mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Triệu Chân Tâm muốn “đuổi” thím Hai đi như thế, có
phải là vì cậu đang muốn tạo hoàn cảnh chỉ có hai người để tăng thêm
thân mật hay không? Triệu Chân Tâm lại còn chính miệng nói với thím Hai
rằng cậu sẽ tự quan tâm, chăm sóc cho hắn. Bất giác trong đầu Thái Cẩn
Ngôn nhớ lại một màn ngọt ngào ấm áp đầy sức hấp dẫn của đêm qua. Hắn
nuốt khan mấy cái mà vẫn còn cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân khô
nóng. Thái Cẩn Ngôn vội rót ngay một ly nước đầy uống vào mới có thể tạm thời áp chế ngọn lửa vô hình vừa bùng lên trong thân thể.
Thế
nhưng đúng lúc ấy thì Triệu Chân Tâm mở cửa bước vào. Bởi vì đang say,
Triệu Chân Tâm lảo đảo bước qua khung cửa với gương mặt ửng hồng, đôi
môi mọng thắm, đôi mắt long lanh mơ màng,… Trông Triệu Chân Tâm lúc này
vừa hấp dẫn vừa quyến rũ gọi mời khiến cho ngọn lửa mà Thái Cẩn Ngôn vừa vất vả áp chế xuống lại bùng lên mạnh mẽ. Bát cháo vừa lót dạ hình như
vẫn chưa đủ no. Thái Cẩn Ngôn lại thấy đói rồi. Tuy nhiên, hắn không
muốn ăn cháo nữa. Hắn muốn ăn thứ khác.
Ánh mắt đầy đói khát của
Thái Cẩn Ngôn chiếu vào Triệu Chân Tâm khiến cơn say của cậu cũng càng
thêm chếnh choáng. Cậu bổ nhào về phía Thái Cẩn Ngôn, ôm chầm lấy hắn.
Cảm nhận được thân thể của Thái Cẩn Ngôn cứng đờ, Triệu Chân Tâm bèn
“mượn rượu làm càn”, đưa tay sờ soạng hắn vài cái. Ừm, vừa rắn chắc lại
vừa đàn hồi này. Cảm giác thật tốt.
Thái Cẩn Ngôn bị bàn tay nhỏ
bé của Triệu Chân Tâm sờ soạng tới lui thì càng thêm khô nóng trong
người. Hắn vội giữ lấy tay của Triệu Chân Tâm, cất giọng khàn khàn:
- Chân Tâm, em say rồi. Mau vào phòng nằm nghỉ đi, tôi pha nước chanh cho em giải rượu.
Giọng nói khàn khàn đầy từ tính của Thái Cẩn Ngôn càng làm Triệu Chân Tâm
ngứa ngáy trong lòng. Lời nói của Thái Cẩn Ngôn càng làm Triệu Chân Tâm
nhớ lại những ngọt ngào mà mình đã trao ra trước đây. Không được. Hôm
nay cậu nhất định phải đòi lại hết, cả vốn lẫn lãi. Mượn rượu làm càn
cũng được. Triệu Chân Tâm muốn làm càn một lần trong đời.