Ánh sáng rơi trên mái tóc mượt mà, phản chiếu vẻ đẹp mềm mại, rồi từ đuôi tóc trượt xuống, hôn lên làn da sáng mịn.
Du Thư Lãng nhắm mắt, nằm nghiêng trên giường. Mái tóc hơi rối làm mất đi
vẻ nghiêm túc sâu sắc thường ngày, sườn mặt bên trong ánh sáng được bóng tối sắc nét làm nổi bật vẻ trắng bệch lạnh lùng, ánh sáng lóng lánh
trên hàng mi càng làm anh trở nên cô đơn và yếu ớt.
Ở cuối đường
ánh sáng, có một người đang ngồi, chìm trong bóng tối sâu thẳm, chỉ có
đôi giày da cá sấu hằn những đường gân bắt nguồn từ sự sống phản chiếu
ánh sáng mờ nhạt nhưng lạnh lẽo.
Hộp diêm nằm trong tay, người đó không mặn không nhạt hỏi: "Vậy là, cậu đã đưa anh ấy lên giường của tôi?"
Thi Lực Hoa cách đó ba mét nhìn chằm chằm vào hộp diêm, do dự một chút: "Không phải anh nói muốn 'chịch' người ta sao?"
"Tôi nói thế, thì cậu liền đưa người đang bất tỉnh cho tôi?"
"Sắp đến sinh nhật anh, không phải tôi nên tặng một món quà ý nghĩa à?"
Trong bóng tối vang lên một tiếng chậc lưỡi khe khẽ, mang theo chút bực bội và bất lực.
"Hứa Trung từng nói với tôi một câu, bây giờ tôi sẽ chuyển câu này cho cậu." Người đó tựa khuỷu tay lên đầu gối, thân hình từ từ lướt qua ranh giới
của ánh sáng và bóng tối, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, khuôn mặt của Phàn
Tiêu.
Hắn nhìn về phía Thị Lực Hoa: "Ngày đầu tiên tôi nhập cảnh
đã được Hứa Trung cảnh báo, đây là Trung Quốc, không phải nơi có thể làm bừa. Thu liễm tính khí của mình lại, nếu gặp rắc rối, tay của ông nội
cậu cũng không với tới chỗ này được đâu."
Thi Lực Hoa khoanh tay trước ngực, dựa vào cánh cửa: "Hứa Trung? Lão già khốn nạn đó anh còn định giữ cho tới bao giờ?"
"Lão ta vẫn còn hữu dụng, tôi phải vắt kiệt giá trị cuối cùng của lão, rồi sau đó mới định tội."
Que diêm rốt cuộc cũng bị quẹt ra tia lửa, làn khói trắng dài cuộn lên,
Phàn Tiêu liếc nhìn Du Thư Lãng đang ngủ trên giường, hỏi: "Sao lại mê
man như vậy? Anh ấy vốn luôn cẩn thận mà."
"Hôm nay công ty của
họ tổ chức tiệc đón khách, anh ta uống hơi nhiều, sau khi tiễn mọi người xong thì một mình đi đến bãi đậu xe, bị bạn của tôi chụp thuốc mê bất
tỉnh." Thị Lực Hoa tặc lưỡi một cái, "Đại thánh nhân này quả thực có bản lĩnh, trước khi ngất vẫn còn kịp làm một đòn quật ngã qua vai bạn tôi,
chân đạp lên cổ họng hắn muốn gọi cảnh sát, nếu không vì liều lượng
thuốc đủ mạnh, hiện giờ không biết tình huống thế nào nữa."
Cho
đến lúc này, trên khuôn mặt Phàn Tiêu mới hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn dùng ánh mắt miêu tả mặt mày của Du Thư Lãng, thậm chí có chút tự hào:
"Bồ tát của tôi, đương nhiên lợi hại."
Quay đầu nhìn lại: "Nhưng mà, cậu lại đưa người đến nhà tôi, đúng là... ngu xuẩn."
"Camera giám sát đã xử lý xong, đợi anh chén xong, tôi sẽ đóng gói mang đi, ném về chỗ cũ." Thi Lực Hoa nhìn đồng hồ, nhíu mày, "Nhanh lên đi, đừng
lãng phí thời gian nữa."
Lại cười hề hề: "Tiêu, anh biết làm không đó, chịch đàn ông?"
Phàn Tiêu ngậm điếu thuốc thong thả đứng lên, đi đến trước cửa ra vào mở
cửa, giữ điếu thuốc trong miệng lãnh đạm nói: "Không tiễn, người tôi sẽ
tự mình đưa đi, không cần cậu lo."
Thi Lực Hoa bĩu môi, đi ngang
qua Phàn Tiêu, chậm rãi cười nói: "Biết anh điên, nhưng không biết anh
điên đến thế, đêm dài đằng đẵng, tận hưởng đi nhé." Cánh cửa sắp đóng,
hắn nắm lấy khung cửa quay người lại, "À đúng rồi, chúc anh sinh nhật
vui vẻ trước nhé."
Đầu bị bàn tay lớn đẩy ra, cánh cửa suýt chút nữa đã va vào mũi, Thi Lực Hoa nhún vai, bật đèn thang máy.
Số trên màn hình hiển thị của thang máy tăng dần từ nhỏ lên lớn, trí óc
trống rỗng của Thị Lực Hoa không nhịn được mà đoán già đoán non về hành
vi phóng đãng trong căn phòng chỉ cách một bức tường.
"Đàn ông?" Hắn nhăn mũi rùng mình một cái, cửa thang máy mở ra, hắn nhảy vào rời đi như đang trốn chạy.
Đằng sau cánh cửa là sự yên tĩnh đến rợn người, cùng với những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Thị Lực Hoa hoàn toàn khác.
Dưới ánh đèn tường, đôi mắt Phàn Tiêu dán chặt vào Du Thư Lãng. Ánh nhìn
không hề nao núng, từng tấc từng tấc quét qua làn da của người đàn ông
đang ngủ, thậm chí ngay cả nốt ruồi nhỏ ẩn sau đuôi lông mày cũng không
bỏ sót.
Nhưng da thịt Du Thư Lãng lộ ra bên ngoài thực sự không
nhiều lắm, áo sơ mi chỉnh tề, cúc áo được cài đến dưới cổ họng, chiếc cổ thon dài ẩn nửa trong quần áo, chỉ có yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô theo
nhịp thở.
Phàn Tiêu từ từ cúi xuống, nghiêng đầu ngửi nhẹ nơi cổ Du Thư Lãng, vẫn là mùi tường vi dại, rực rỡ mê người.
"Bồ Tát," hắn cố ý phả hơi nóng lên vành tai trắng ngần, "Cho tôi cắn một miếng được không?"
Không ai trả lời, môi của Phàn Tiêu gần như chạm vào những sợi lông tơ mịn
nhỏ trên tai của Du Thư Lãng: "Vậy tôi coi như anh đã đồng ý rồi nhé?"
Ngón tay dài nhẹ nhàng mở nút áo sơ mi phía trên cùng. Nút áo trượt ra, một
nút, hai nút, ba nút, hơi thở của Phàn Tiêu dần dần trở nên gấp gáp, ánh mắt từ từ trầm xuống.
Đàn ông tham lam, cởi sâu nút áo. Dục vọng trước mắt còn khiến người ta điên đảo hơn cả trong video, cần cổ thon
dài như được ngâm trong sữa, xương quai xanh ẩn hiện quyến rũ ánh nhìn,
màu da dưới ánh sáng lạnh như xé rách một lỗ trên lớp mặt nạ của Phàn
Tiêu, lộ ra tất cả khát khao méo mó.
Ngón tay chạm nhẹ, rút lại,
sau đó lại chạm nhẹ. Cảm giác mát lạnh dính chặt vào ngón tay không muốn rời đi, tiếng thở đều đặn bên ngoài trở nên nặng nề gấp gáp, sự minh
mẫn trong mắt Phàn Tiêu dần dần biến mất, tất cả đều bị sự ham muốn lấp
đầy.
Dùng tay liên tục xoa nắn dường như vẫn chưa đủ, Phàn Tiêu
có chút bực bội, trong lòng chưa kịp chuẩn bị đã nhanh chóng cúi người
xuống, không chút do dự hôn lên làn da đã hơi ửng đỏ.
Quả nhiên là như vậy.
Như thể được ăn món tráng miệng mình chờ đợi từ lâu, hương vị khi thưởng thức không phụ lòng mong đợi.
"ขอบคุณพระพุทธเจ้า." (Cảm ơn Đức Phật.)
Giọng nói khàn khàn chìm vào trong chiếc áo sơ mi, đôi môi ẩm ướt của Phàn
Tiêu dán lên xương quai xanh, thở dài cảm ơn sự hậu đãi của Phật.
Gầy nhưng không khô cứng, những đường nét trên người Du Thư Lãng mềm mại
vừa phải. Bàn tay to lớn chạm vào làn da ấm áp, vuốt ve dọc theo vùng eo của người đàn ông đang say ngủ, như đứa trẻ lần đầu tiên chạm vào món
đồ chơi khai sáng, khiến Phàn Tiêu không khỏi nghĩ đến, hóa ra dưới lớp
áo sơ mi, đường nét mảnh khảnh kia lại có tư vị như thế.
Người tham lam không bao giờ biết đủ. Tay lần mò vào bên trong, diện tích di chuyển ngày càng rộng.
"Quên không nói với anh, quần áo của anh xấu muốn chết, giống như để cho ông
già mặc vậy." Phàn Tiêu ngậm vành tai của Du Thư Lãng chậm rãi nói, "Nếu đã xấu như vậy, không bằng cởi bỏ hết đi."
Cái cớ vụng về của tên đàn ông xấu xa, dẫn đến quần áo trên sàn càng lúc càng nhiều.
Vest, áo sơ mi, thắt lưng, quần. Du Thư Lãng chìm vào giấc ngủ sâu, nằm trong chiếc chăn mềm rộng, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót mát mẻ,
anh không hề có ý thức, mặc cho người ta muốn lấy gì cũng được.
Kẻ không bao giờ thích ánh sáng, lúc này lại điều chỉnh ánh đèn. Đồng tử
đen đặc như màn đêm, lưu luyến trên người đàn ông được ánh sáng bao phủ.
Tay lướt nhẹ trên gò má đối phương, Phàn Tiêu không hề che giấu sự nhớ
nhung của mình: "Du Thư Lãng, anh thật tốt bụng, giống như một vị Bồ
Tát, vậy thì cứu lấy tôi đi, được không?"
Lời còn chưa dứt, Phàn Tiêu đã nghiêng người cắn lên cổ người kia....
Không biết nhà ai đối diện, vào ngày đầu tiên của tháng Mười, treo một chuỗi
đèn màu ở cửa sổ, bóng đêm dày đặc được ánh đèn hoa đăng lấp lánh chiếu
sáng thành sương mù ngũ sắc rực rỡ, giống như yêu khí được phun ra, mơ
hồ mê hoặc lòng người.
Ánh sáng ngũ sắc xuyên qua khe hở rèm cửa
sổ chiếu lên chiếc giường lớn lộn xộn, một loại ánh sáng sặc sỡ chiếu
rọi lên một loại ánh sáng rực rỡ khác.
Lông mày nhíu lại, nhịp điệu hơi thở bị xáo trộn, Du Thư Lãng khẽ rên một tiếng.
Phàn Tiêu từ lồng ngực "rực rỡ" ngẩng đầu, di chuyển lên trên, đối mặt với
Du Thư Lãng, hít lấy hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu nhạt của anh
vào bụng.
"Hừ cái gì? Được đàn ông vừa ôm vừa hôn thoải mái đến
vậy à?" Ánh mắt Phàn Tiêu dừng trên đôi môi hé mở dần dần trở nên sâu
thẳm, "Đồng tính các người, ai cũng thích hôn môi với đàn ông hả?"
Ngón tay nặng nề ấn mạnh lên môi, xoa đi xoa lại: "Là gay thì có thể hôn
nhau ngay trên phố ư? Cho người khác thấy cũng không sao à?"
Trong lòng Phàn Tiêu dần dần dâng lên cảm giác tức giận và hận thù, hình ảnh
Du Thư Lãng đè Lục Trăn xuống hôn không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Cuối cùng, cơn giận của hắn biến thành một tiếng cười nhẹ: "Thích hôn đến thế, tôi sẽ miễn cưỡng chiều lòng anh vậy."
Nụ hôn trút giận không mang lại bất kỳ sung sướng nào, ngay cả khi công
thành đoạt đất và xâm chiếm toàn bộ, Phàn Tiêu vẫn cảm thấy không thoả
mãn.
Hắn dán sát môi Du Thư Lãng, răng bỗng dưng khép chặt, để lại một vết máu ở khóe môi anh.
"Bồ Tát, hôm nay tôi tha cho anh, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh phải cam tâm tình nguyện lên giường của tôi, cầu xin tôi hôn anh, làm anh!"