Tô Lạc Vân trong lòng nhất thời cười lạnh, vị này đã chặn toàn bộ
câu chuyện. Nếu nàng bởi vì chuyện về quê mà cãi nhau với phụ thân, lập
tức sẽ trở thành một kẻ không hiểu chuyện.
Kỳ thật nàng đã sớm
ngờ tới chuyện Đinh thị không chứa mình trong phủ, nếu đã là như vậy, e
rằng nàng sẽ phải làm phiền cữu cữu phá cửa một phen. Nhưng chuyện này
chỉ là ứng phó nhất thời, không thể kéo dài mãi được.
Chỉ là nàng không biết chuyện sau đó nàng chuẩn bị có diễn ra đúng tiến độ như nàng nghĩ không...
Ngay lúc đang ra sức giằng co, chợt nghe thấy nha hoàn của Đinh Bội vội vàng tiến đến bẩm báo: "Lão gia đã trở về, đang tìm đại cô nương ạ!"
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô đại gia làm quan, dựa theo cách cư xử của ông
ta, nhất định sẽ tiêu rất nhiều vàng bạc để mở tiệc chiêu đãi đồng liêu. Đinh Bội cũng không ngờ ông ta lại trở về nhanh như vậy.
Thế là bà ta không thèm đếm xỉa đến Tô Lạc Vân nữa, vội vàng đứng dậy nghênh đón phu quân.
Nào ngờ phu quân vẻ mặt đầy vội vã, đầu đầy mồ hôi, vừa tháo dây thắt lưng
của quan phục, vừa vượt qua Đinh Bội đang nghênh đón, bước vào trong
phòng hét lớn: "Lạc Vân, con còn ở trong đó sao?"
Lúc Hương Thảo
đỡ Lạc Vân ra, Tô đại gia thậm chí không chờ nổi nữ nhi vấn an, vội vàng hỏi: "Ta hỏi con, hương cao con cho Lục gia tiểu thư là từ đâu tới?"
Lạc Vân không trả lời mà hỏi lại: "Sao thế ạ? Hương kia có gì không ổn?"
Tô Hồng Mông giận đến nỗi không chỗ phát tiết. Có gì không ổn? Mà là cực kỳ không ổn!
Vốn dĩ hôm nay là lần đầu tiên Tô Hồng Mông nhận việc, lẽ ra mọi việc phải
thật thuận lợi, giao tế thật tốt. Nhưng ai ngờ cái ghế ở phủ nha còn
chưa kịp ngồi ấm chỗ, ông ta đã bị người của phủ Phò mã cho gọi.
Thì ra thời điểm Lục gia tiểu thư đi theo mẫu thân đến đo y phục cho Ngư
Dương Công chúa, Công chúa trong lúc vô tình thì ngửi thấy mùi hương
trên người nàng ta.
Ngư Dương Công chúa nghiện hương như mạng,
thích thu thập các loại hương, nhưng chưa bao giờ ngửi qua một mùi hương mát lạnh đặc biệt như thế. Hỏi thăm một lúc, Lục tiểu thư kia nói là từ xưởng làm hương ở phủ Tô Hồng Mông, Thủ Vị Trai nổi danh trong kinh
thành cũng là sản nghiệp của nhà ông ta.
Lục tiểu thư vốn là có ý tốt, muốn đánh biển chữ vàng cho Tô gia.
Quả nhiên Công chúa nghe xong, nhận định đây là hương mới được điều chế của cửa hàng Tô gia, khó trách trước kia nàng ta chưa từng ngửi qua.
Hương liệu ở phủ Phò mã có không ít mua từ Thủ Vị Trai, dựa theo quy tắc cũ,
mỗi mùi hương mới đều phải đưa đến phủ Công chúa trước để nàng ta thử
đầu tiên.
Thật không ngờ lần này Thủ Vị Trai lại không
hiểu chuyện như vậy, Công chúa cảm thấy không vui, phàn nàn vài câu với
quản sự bên cạnh.
Quản sự thường quản lý những chuyện vặt vãnh
này, mắt thấy chủ tử phàn nàn Thủ Vị Trai không có quy củ, lập tức phái
người đi đánh Tô đại gia. Mặt khác bảo ông ta nhanh chóng bù một phần
hương tới, kẻo Công chúa nhớ tới lại thêm phiền phức cho hạ nhân bọn họ!
Tô đại gia bị đánh đến choáng váng: Thủ Vị Trai bọn họ đã nhiều năm không ra hương mới mà!
Sau khi tiễn người từ phủ Phò mã đi, ông ta lại lên xe ngựa đến Lục phủ hỏi Lục gia tiểu thư, Công chúa rốt cuộc muốn gì. Kết quả Lục gia tiểu thư
cũng không rõ ràng cho lắm đưa cho ông ta một hộp hương cao, nói đây là
Tô Lạc Vân đưa cho nàng ta.
Tô đại gia ngửi mùi hương kia, cảm
thấy hương vị trong veo, hương trái cây tứ phía, hương liệu điều hòa tự
nhiên, lại nhất thời không phân biệt được đã dùng mấy loại hương, cũng
khó trách Công chúa ngửi một lần đã nhớ mãi không quên.
Nhưng... đây không phải hương của Thủ Vị Trai bọn họ!
Thế là Tô đại gia chỉ có thể ngựa không dừng vó, chạy vào trong nhà, hỏi
đại nữ nhi lấy đâu ra loại hương cao khiến người ta gà bay chó chạy thế
này.
Lạc Vân nghe phụ thân kể xong, lúc này mới chậm rãi nói: "Là hương mà con điều chế lung tung thôi, vậy mà có thể được Công chúa yêu
mến, thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh*..."
*Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊: được sủng ái, yêu mến mà vừa mừng vừa lo.
Tô Hồng Mông nửa ngày hôm nay chỉ cảm thấy "kinh", cho đến khi nghe Lạc
Vân nói là tự mình điều chế, trái tim treo lơ lửng kia mới hoàn toàn
buông lỏng.
Ông ta vốn dĩ lo lắng hương cao này là do Lạc Vân mua được từ nơi khác. Nếu thật là như vậy, chẳng phải là có một ngôi sao
đang lên tới áp chế Thủ Vị Trai của bọn họ sao?
Nếu là Tô Lạc Vân điều chế, vậy thì dễ dàng rồi!
Ông ta lập tức nói: "Nếu Công chúa đã thích, con quay lại đưa công thức cho lão Phùng của Thủ Vị Trai, để lão ta điều chế rồi đưa cho Công chúa
đi."
Nghe phụ thân nói vậy, Tô Lạc Vân lại ung dung đứng lên, cúi đầu lạy nói: "Nữ nhi bất hiếu, xin người tha thứ cho con không nghe
theo!"
Tô Hồng Mông xóc nảy nửa ngày, thân thể vô cùng mệt mỏi,
vốn là muốn giao phó cho xong rồi cởϊ áσ nằm xuống nghỉ ngơi, không ngờ
đại nữ nhi lại đột nhiên bật ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy, ông
ta tức giận đến ngồi thẳng dậy: "Con nói nhảm gì vậy? Có phải ta là
người quản khi con dùng của hồi môn của mẫu thân cho con sao? Con còn
không chịu nghe lời?"
Điền ma ma bên cạnh vội vàng nói đỡ: "Lão
gia bớt giận, đại cô nương mới vừa nghe phu nhân nói sẽ đưa người hồi
hương, còn không cho lão bà tử nô tỳ cùng Hương Thảo đi theo, trong lòng nhất thời khó chịu, lúc nãy mới nói nhảm."
Tô Hồng Mông nghe vậy thì sững sờ, lúc này mới nhớ tới lúc trước Đinh thị và mình đã thương lượng xong, chỉ là không ngờ Đinh thị lại đề cập chuyện này với đại nữ nhi
sớm như vậy, càng không nghĩ tới Đinh Bội còn muốn đổi người hầu hạ bên
cạnh Tô Lạc Vân...
Phụ nhân kiến thức nông cạn! Cảm thấy thời
điểm này quá tốt hay sao? Còn sớm như vậy mà nói chuyện này với tiểu tổ
tông làm cái gì?
"Nàng... đã nói như vậy với Lạc Vân?" Tô Hồng
Mông nhất thời cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn
về phía Đinh Bội, trông cậy vào bà ta mở cờ giải vây.
Đinh Bội trong lòng hiểu rõ, nhưng bà ta thân là đương gia chủ mẫu, sao có thể dễ dàng rút lời đã nói như vậy?
Vậy nên bà ta làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Tô Hồng Mông, vẻ mặt ôn
hòa nói: "Đồ nhi, không phải con vừa mới nói cái gì đó sao? Ngư Dương
Công chúa là nữ nhi được Bệ hạ sủng ái nhất, người muốn hương cao này,
con không vì phụ thân con, lại muốn gây ra tai họa cho cái nhà này hay
sao?"
Tô Lạc Vân sắc mặt lạnh lùng nói: "Ta điều chế hương này dự
tính ban đầu cũng là vì mong muốn của một mình ta. Ta vốn nghĩ đến Thủ
Vị Trai những năm này cũng chỉ bán mấy vị hương mà nương ta khi còn sống đã điều chế, các quý nhân dùng hoài cũng sẽ cảm thấy chán. Nếu ta có
thể giúp phụ thân, cũng coi như tận hiếu đạo của nữ nhi. Không ngờ ta
mang danh là người của Tô gia, song lại có người ghét bỏ ta mù lòa gây
chướng mắt Tô gia. Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải nhiệt tình để
rồi bị lạnh nhạt như vậy, đành tìm một cửa chùa xuất gia quên đi, không
cần phải cả ngày lo lo lắng lắng, hao tâm tổn trí của mọi người! Chuyện
dưới hồng trần, không liên quan tới người xuất gia!"
Lời này của
nàng giống như trẻ nhỏ hờn dỗi. Nhưng Tô Hồng Mông đã lĩnh giáo qua tính tình của tiểu tổ tông, nếu nàng hờn dỗi mà thật sự xuất gia, đến lúc đó Công chúa giáng tội xuống Tô gia thật sự sẽ không liên quan đến vị sư
thái là nàng.
Lạc Vân nói cũng có lý, việc kinh doanh hai năm nay của Thủ Vị Trai hoàn toàn chính xác có chút đi xuống. Hồ thị kia chính là
cao thủ điều hương, trước đây ông ta cũng chưa từng thấy Lạc Vân cũng có khả năng này. Đây thật đúng khiến một phụ thân như ông ta phải rửa mắt
mà nhìn.
Đây chính là Tỳ Hưu* chiêu tài của Tô gia bọn họ! Nếu
như Lạc Vân cũng chết sớm như Hồ thị, vậy thì sẽ không mang lại đủ lợi
lộc cho phủ đâu!
*Tỳ Hưu: một linh vật được nhiều người lựa chọn làm vật phẩm phong thủy nhằm mong ước cầu tài, cầu công danh trong sự nghiệp.
"Vớ vẩn! Hòn ngọc quý trên tay Tô Hồng Mông ta sao có thể cạo trọc xuất gia được? Mẫu thân con có lẽ lo rằng con nhớ nhung quê nhà nên lúc nãy mới
nhắc đến như vậy. Con không phải vẫn đang ở Tô gia sao? Nếu ta không gật đầu, không ai có thể tiễn con đi được!"
Đinh Bội nghe lời này, sắc mặt khó xử cực kỳ, im lặng không lên tiếng sờ nắp chén trà.
Bà ta biết Tô Hồng Mông ghét nhất là có người ngăn cản con đường tiền tài
của ông ta. Hiện tại để Tô Lạc Vân giao ra công thức cần gấp nhất, coi
như có bị phu quân đánh vào mặt cũng phải cố mà nhịn.
Tô Lạc Vân
chậm rãi nói: "Những lời mà đại phu nhân vừa mới nói kia, mặc dù vô tâm
nhưng lại khiến con nhận ra, con hiện tại mù lòa thế này, nếu phụ thân
không có ở đây, quả nhiên giống như cỏ dại không có rễ, không biết sẽ bị gió thổi tới nơi nào... Nếu trong tay có chút tiền bạc, con cũng có thể an tâm một chút. Như vậy đi, phụ thân nếu muốn Đạm Lê hương cao cũng
được thôi, con sẽ tự điều chế, để phụ thân đưa đến phủ Công chúa.
Nhưng... phụ thân phải đồng ý với con, chia cho con ba phần Thủ Vị
Trai."
Tô Hồng Mông nghe nàng nói, ban đầu còn cảm thấy giống tiếng
người, không ngờ nữ nhi lại rút củi dưới đáy nồi, đột nhiên mở miệng
muốn ba phần danh nghĩa của cửa hàng, lập tức giận tím mặt nói: "Có cái
rắm! Ta vẫn còn sống đây! Không cần ngươi phải chia chác thay ta! Mấy đệ đệ kia của ngươi còn không có phần, một nữ nhi như ngươi lại muốn có?"
Tô Lạc Vân chậm rãi lấy ra một cái khăn từ trong ngực: "Phụ thân dựa vào
công thức của mẫu thân con mà lập được một gia nghiệp lớn như vậy, trước đây mẫu thân con không đòi gì, người cũng chẳng coi ra gì. Khi việc
kinh doanh của ngoại tổ mẫu sa sút, cần một khoản tiền lớn, người cũng
chỉ khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy mới thấy, huynh đệ ruột cần phải minh
bạch trong chia chác, phụ tử cũng phải có giấy tờ đàng hoàng. Đã có khả
năng kiếm tiền, vậy thì phải sớm có chút vàng ròng bạc trắng trong tay
mới tốt."
Tô Hồng Mông bị bại lộ, nhất thời nghẹn đỏ mặt, tức giận
nói: "Ta không quản được ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi điều chế được
hương cao đó là có thể khống chế được phụ thân ngươi!"
Tô Lạc Vân vẫn nhàn nhạt nói: "Con là nữ nhi, lại dự định chung thân không gả, vì
bản thân mà thu xếp chút tiền nuôi thân có cái gì mà không đúng? Nghĩ
lại ba vị đệ đệ cũng sẽ không cho con về sống chung! Nghe nói hai năm
này trong kinh thành mọc thêm mấy cửa hàng hương liệu, hay là... con cầm công thức hỏi bọn họ một chút? Nếu đã là hương mà Công chúa thích,
không bao lâu sẽ vang khắp kinh thành, sớm sẽ có người biết mà chịu xuất tiền ra."
Đinh Bội lúc này rốt cuộc cũng lên tiếng: "Ngươi đây
chẳng phải là đang ăn cây táo rào cây sung* sao, ngươi cảm thấy với bộ
dạng này của ngươi có thể đi khắp nơi bán công thức hương liệu sao?"
*Ăn cây táo rào cây sung: Hưởng lợi ích ở nơi này mà lại ủng hộ, bảo vệ, vun vén cho nơi khác. Câu này dùng để ám chỉ kẻ vô ơn.
Trong lời nói của bà ta có ý uy hϊếp rõ ràng, cũng là để nhắc nhở cho Tô Hồng Mông: Nếu như không để ý mặt mũi, giam nữ tử mù này lại dễ như trở bàn
tay, Tô Lạc Vân còn có thể phách lối đi bán công thức sao?
Tô
Hồng Mông được Đinh Bội nhắc nhở kịp thời, lập tức tỉnh táo, nhất thời
muốn gọi người mang gia pháp đến, đánh tay của Tô Lạc Vân.
Điền
ma ma trong lòng lo lắng, cảm thấy đại cô nương đã nóng vội, hiện tại
nàng đang ở dưới mái hiên của Tô gia, sao có thể hùng hổ dọa người như
thế?
Nhưng Tô Lạc Vân lại cụp mắt nói: "Con là một đứa mù lòa,
không thể đi khắp phố để bán, may mắn có cữu cữu nhờ vả làm thay, ông ấy quen biết rộng, ắt sẽ giúp con xử lý tốt."
Tô Hồng Mông hung hăng
trừng mắt nhìn nữ nhi, nhưng trong lòng lại đảo qua đảo lại: Ông ta hiểu rõ nha đầu bướng bỉnh này, bình thường còn tốt, lúc tính tình nổi lên
sẽ không sợ trời không sợ đất, sống có thể giày vò người khác, không có
nửa điểm hiền lương của mẫu thân nàng! Nàng nói sẽ đưa công thức cho Hồ
Tuyết Tùng, vậy là đã lường trước được chuyện ông ta sẽ trở mặt.
Nếu chỉ là một công thức hương cao bình thường, Tô gia của ông ta lớn như
vậy cũng không hiếm có! Nhưng là loại mà Ngư Dương Công chúa hết lần này đến lần khác sai người đến muốn...
Cái thứ ngỗ nghịch này! Nếu
như nàng lại bướng bình không chịu giao ra, ông ta sẽ đắc tội với Công
chúa, cái đùi vừa bước vào ngưỡng cửa hoạn lộ kia khẳng định sẽ bị đánh
gãy xương.
Nha đầu chết tiệt! Không phải cữu cữu sau lưng nàng lên chủ ý đó chứ!
Đúng lúc này, Lạc Vân lại không nhẹ không nặng nói một câu: "Phụ thân lại
hẹp hòi như vậy sao? Người ở đây cũng tốt, tóm lại sẽ quản được con.
Nhưng nếu đến một ngày người không còn nữa, trong tay con lại không có
tiền, còn là một kẻ mù không cha không mẹ, Tô gia lớn như vậy, làm gì có chỗ cho con..."
Nói đến đây, đôi mắt mờ mịt của Tô Lạc Vân đột
nhiên ngập tràn nước mắt, nghẹn ngào một tiếng rồi khóc lên, khăn tay
sớm đã lấy ra cũng có đất dụng võ.
Tô Hồng Mông từ trước đến nay
ăn mềm không ăn cứng, ông ta trước kia chưa từng thấy đại nữ nhi lại ở
trước mặt mình khóc lớn như vậy.