Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 53: Đời này đã định không tách rời


trướctiếp

Người đàn ông đứng đó, tây trang thẳng thớm khác biệt với đám người lao nhao, khí tức như muốn giết người, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Diễm.

Nam Diễm hối hận muộn màng, cô buông xuôi bàn tay nắm chặt cằm người đàn ông ra, ánh mắt lại đảo về phía người kia.

Hắn vẫn đứng đó, sắt lạnh như khí ám mùa đông.

Yên Trà bên cạnh cũng nhìn ra vấn đề, sau đó liền ra hiệu cho hai người đàn ông đó rời đi.

“Bạn nhỏ, lại đây.”

Khác với cường khí ban nãy, đột nhiên giọng điệu Diệp Cảnh Ninh nhẹ nhàng đến bất ngờ.

Bất thường đến đáng sợ.

“Nam Diễm, cậu...”

Yên Trà lo lắng nắm tay Nam Diễm.

“Không sao, Yên Trà, mình...mình đi trước.”

Nói xong, Nam Diễm nhanh chóng đứng dậy, từ từ tiến lại phía Diệp Cảnh Ninh.

Khi sắp đến gần, Diệp Cảnh Ninh đã vươn tay nắm lấy cánh tay của cô kéo sát lại.

“Tan học, sao không về? Hửm” Hắn ôn hòa lên tiếng, cũng không quen đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô.

Nam Diễm giờ đây không nhìn rõ được Diệp Cảnh Ninh là thế nào, lúc đầu khí thế còn bừng bừng, chớp mắt lại ôn nhu.

Thiết lập như này lại không đúng.

Cô hệt như tàu nhỏ trên biển chừng chờ bị sóng lớn đánh trôi, cảm giác vô định lại sợ hãi.

Thật ra, chỉ cần Nam Diễm ngoan ngoan, Diệp Cảnh Ninh liền để cô sống thoải mái.

Trải qua nhiều lần ân ái, Nam Diễm dần cũng học được cách nhẫn nhịn, chỉ cần Diệp Cảnh Ninh không quá đáng, cô may ra cũng có thể thuận ý hắn đôi chút, chỉ cầu mong lâu ngày, hắn sẽ sinh ra chán ghét mà buông tha cho cô.

Cho nên, dạo gần đây cô không còn đối nghịch với hắn như trước nữa.

Tròn vai diễn thành chim hoàng yến trong tay Diệp Cảnh Ninh.

Bị hắn bắt tại trận như này, quả thật nằm ngoài dự liệu của cô.

Cô không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cúi đầu nhìn xung quanh, rất nhanh liền nghe hắn nói tiếp.

“Đi thôi, anh đưa em về.”

“Diệp Cảnh Ninh, tôi...”

“Đừng náo, theo anh về.”

Ngắn gọn, không dư thừa, Diệp Cảnh Ninh không hề để cho Nam Diễm có bất kỳ phản ứng nào, nhanh chóng mang cô ra khỏi quán bar.

Ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa, bầu không khí từ đầu chí cuối trầm mặc, Diệp Cảnh Ninh bộ dáng vẫn không có gì giống như đang tức giận nhưng hắn vẫn luôn im lặng.

Nam Diễm sợ nhất là như thế này...

Sự im lặng âm thầm giết chết người.

Đến khi xe dừng lại, mở cửa ra, Nam Diễm mới nhận ra, Diệp Cảnh Ninh đã đưa cô về nhà hắn.

Nam Diễm nhìn đến căn nhà quen thuộc như muốn chết tại chỗ.

Có ngu mới không biết ý đồ của hắn.

Đã đến nơi, vào hay không vào, vốn dĩ đã không còn nằm trong quyết định của cô.

Bước vào trong, Nam Diễm cẩn trọng đưa mắt dõi theo từng nhất cử nhất động của Diệp Cảnh Ninh, sợ hắn lại làm ra chuyện gì.

Chớp mắt chỉ thấy hắn cởi áo khoác ngoài vứt sang một bên, đưa tay nới lỏng cà vạt, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa giữa phòng khách.

Diệp Cảnh Ninh vẫn không nói lời nào, bóng dáng cao lớn đổ lên sofa, hắn mệt mỏi tựa lưng ra phía sau, ngước mắt chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt trần trụi như sói đói muốn cắn chết con thỏ nhỏ.

“Bạn nhỏ, lại đây.” Hắn nói.

Nam Diễm thật muốn bóp chết mình, ai có ngờ, một màn kia lại bị Diệp Cảnh Ninh bắt gặp.

Nam Diễm cũng nhận thức được, bản thân cô và hắn vốn không có gì ràng buộc, nếu có, có lẽ cũng là đã lên giường với nhau.

Hắn rồi sẽ có cuộc sống khác, Nam Diễm cũng thế.

Cô có tự do nhưng một khi đứng trước người đàn ông khí thế ngợp trời này, bản thân cô lại hắn đàn áp đến đáng thương.

Nam Diễm thận trọng đi đến nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.

“Sợ?” Hắn hỏi.

Cô lắc đầu.



“Rõ ràng là em đang sợ anh.” Hắn lại nói

“Không...không có...” Nam Diễm yếu ớt đáp.

“Lại đây, ngồi xuống.” Hắn lên tiếng.

Nghe lời, Nam Diễm ngồi xuống cái ghế đối diện hắn, mông còn chưa đặt xuống, cô đã nghe thấy hắn nói.

“Không phải chỗ đó.”

Diệp Cảnh Ninh ngồi đó, tay vỗ vỗ lên đùi, ra hiệu cho Nam Diễm đi qua.

“Tôi không...”

“Anh không muốn lặp lại.”

Đón lấy ánh mắt lạnh căm của Diệp Cảnh Ninh, Nam Diễm cảm nhận cái rét buốt chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu.

Cả người đều cảm thấy không khỏe.

Diệp Cảnh Ninh vốn dĩ thích ăn mềm không ăn cứng, Nam Diễm đã học được từ những kinh nghiệm đau đớn trước đó.

Thật hết cách, Nam Diễm ngoan ngoãn đi lại, ngồi lên đùi hắn.

“Tay nào chạm vào tên kia?” Âm thanh của hắn nặng nề.

Tim Nam Diễm như bay lên chín tầng mây, từ từ đưa bàn tay kia lên, chìa bàn tay ra hệt như đứa trẻ không ngoan bị trách phạt.

Diệp Cảnh Ninh nhìn đến lòng bàn tay mềm mịn hồng hồng của Nam Diễm, đáy lòng lại nóng lên nhưng khi nhớ đến cô đã dùng bàn tay này để chạm vào tên đàn ông khác, khí nộ điên cuồng của hắn không tự chủ liền dâng cao.

Một lúc hai người, quả nhiên, bản nhỏ của hắn rất biết cách chơi.

“Không sạch...để anh lau cho em.”

Vừa nói, một tay Diệp Cảnh Ninh nắm lấy tay cô, một tay rút trong túi ra một cái khăn nhỏ, không chút nhân từ chà sát xuống lòng bàn tay mỏng mịn của thiếu nữ.

Qua hồi lâu, động tác của hắn chỉ có nặng nề hơn chứ không bớt đi, da thịt bị hành hạ đến đỏ ửng, Nam Diễm ấm ức nhìn hắn.

“Diệp Cảnh Ninh được rồi, đừng lau nữa...tôi đau.”

“Nhưng mà bạn nhỏ, anh thấy tay em vẫn chưa sạch.”

Diệp Cảnh Ninh đáp lời nhưng mắt không nhìn cô, tay hắn vẫn giữ nguyên động tác.

Nam Diễm biết hắn đang trừng phạt mình, bàn tay bị làm đau đến cả người phát run.

Thật hối hận, đáng lẽ ra ngay từ lúc Yên Trà lôi kéo cô đi đến quán bar, cô nên lì lợm, bám tường mà từ chối.

“Đừng lau nữa, Diệp Cảnh Ninh, tôi sai rồi, sai rồi.” Nam Diễm mềm giọng năn nỉ hắn.

Làm như không nghe thấy thứ gì, Diệp Cảnh Ninh vẫn giữ động nguyên động tác, bất quá càng nghe cô thút thít năn nỉ, hắn lại cố ý gia tăng thêm lực đạo.

Bàn tay bị ma sát đến nóng rát, thấy hắn không có vẻ buông tha, Nam Diễm đánh liều một trận.

Cô thấp người, rút đầu cọ cọ vào cổ hắn, giọng nỉ non: “Cảnh Ninh, đau...”

Hơi thở non nớt phả đến, tay Diệp Cảnh Ninh thoáng chút khựng lại, cảm nhận làn da mịn màng miên miết trên cổ, giọng hắn khàn khàn: “Sai ở đâu?”

Nam Diễm thấy khí tức của hắn rút đi vài phần liền nắm chắc cơ hội dỗ dành hắn: “Tôi không nên đi đến đó, cũng... không nên chạm vào mấy người đàn ông kia.”

Diệp Cảnh Ninh thu liễm lại đôi chút, cuối cùng cũng buông tha cho Nam Diễm, hắn nắm lấy tay cô, xoa xoa mấy cái liền hôn lên lòng bàn tay cô: “Hôm nay, em đã làm gì với đám đàn ông đó?”

“Không làm gì.” Cô nói.

Diệp Cảnh Ninh ôm lấy eo Nam Diễm, bàn tay lớn luồn vào trong áo đồng phục, bên ngoài lớp áo lót, nhào nặn bầu ngực của cô.

“Đúng không?” Hắn hỏi.

“Diệp Cảnh Ninh, tôi không dám nữa, anh đừng như vậy.” Nam Diễm thức thời nhận sai.

Nhìn bộ dạng thiếu sống, thiếu chết của cô, Diệp Cảnh Ninh không khỏi bậc cười.

Dạo gần đây, mỗi lần tiếp xúc, Nam Diễm cũng không còn tránh né như trước, đổi lại chính là dáng vẻ nghe lời này, hắn biết Nam Diễm cũng chỉ là diễn cho hắn xem.

Được rồi nếu muốn diễn hắn liền bồi cô.

Chỉ có điều, chính cái kiểu không thật lòng này của Nam Diễm lại làm hắn ngứa ngáy.

Diệp Cảnh không nói không rằng, mạnh mẽ tách chân Nam Diễm ra, khiến cô dạng chân ngồi trên người mình, ôm eo nhỏ của cô ghì sát lại.

“Đừng đến mấy chỗ đó nữa.” Diệp Cảnh Ninh trầm giọng.

Tư thế ái muội, hắn càng nói Nam Diễm càng phập phồng khó chịu, cảm nhận cự vật kinh khủng kia đã nhô to một khối, như có như không cạ cạ vào hạ thân mình, như có dòng điện lớn đảo kích toàn thân Nam Diễm.

Đã diễn cái vai ngoan ngoãn này thì phải diễn cho trót, Nam Diễm không dám làm ra hành động quá phận, chỉ gật đầu đáp lại hắn.

Nam Diễm bị Diệp Cảnh Ninh ôm sát, bầu ngực mềm áp lên lồng ngực cứng rắn, bầu không khí trầm xuống, mập mờ dâng cao.



Diệp Cảnh Ninh duỗi tay kéo gương mặt Nam Diễm đến gần, nhìn đến đôi môi đỏ liền cười cười, sau đó cúi xuống mút mạnh.

“Bạn nhỏ, nó cứng rồi, ngoan, giúp anh.”

Vừa nói hắn bắt lấy tay Nam Diễm đặt lên đũng quần nóng rực, thấy cô tránh né, hắn liền dụ dỗ.

“Ngoan, lấy nó ra, ngồi lên đi, anh muốn nó lưu lại mùi hương của em.”

Lời hắn nói ra, Nam Diễm một hơi cũng không dám thở mạnh, phải nói thể nào đây, khi nam chính ngày càng vượt xa những gì cô biết.

Hắn quá xa lạ, không giống kẻ trong quyển tiểu thuyết kia.

Ánh mắt mở rộng qua tán cây lớn, bầu trời âm u, phủ sập lấy con ngươi trong suốt, kéo đi tinh khôi, trả lại ngày tàn sau cơn bão lớn.

Không nghe Nam Diễm đáp lời, một tay Diệp Cảnh Ninh sớm đã luồn dưới váy, tách mép quần lót của cô sang một bên, ngón tay lành lạnh, mần mò đến âm đế nhạy cảm, ngón tay khẽ cọ xát hoa huy*t của cô.

“Đừng...ưm...”

Cơ thể Nam Diễm vốn vẫn luôn mẫn cảm như thế, kích thích một chút liền có phản ứng. Diệp Cảnh Ninh không tốn quá nhiều thời gian đã khiến dịch thủy chảy ra ngoài, ướt đẫm một góc quần tây.

Trên những tầng mây, Nam Diễm chỉ có thể cong lưng, ngửa đầu lên thở dốc.

Cô ghét tên đàn ông này.

Rất nhanh Diệp Cảnh Ninh đã bế ngang Nam Diễm đặt trên bệ cửa sổ, ôm lấy cô từ phía sau, đè ép Nam Diễm tựa lên mặt kính trong suốt.

Không để Nam Diễm có bất kỳ phản ứng nào, Diệp Cảnh Ninh đã há miệng cắn mạnh lên vai Nam Diễm.

“Em thiếu thao đến nổi, có anh rồi chưa đủ cho nên mới tìm đàn ông khác?”

“Tôi không có... Diệp Cảnh Ninh, tôi sai rồi.”

Hắn vẫn không muốn bỏ qua chuyện này.

Cơn đau giúp Nam Diễm thanh tỉnh đôi phần, ánh mắt cô mông lung cầu xin hắn.

Nam Diễm càng lớn càng xinh đẹp, không quá cao nhưng dáng người đầy đặn trắng trẻo, gương mặt lại đơn thuần, non nớt.

Diệp Cảnh Ninhnhìn cái điệu bộ này của cô liền có xúc động muốn làm cô đến chết.

“Bạn nhỏ, làm sai thì phải chịu phạt...phạt để nhớ.”

Cho đến bây giờ, dù Nam Diễm có làm gì cũng giống như không vừa mắt hắn, năn nỉ tới đâu cũng không được, hôm nay xem ra cô cũng nhìn rõ, Diệp Cảnh Ninh chính là yêu thích hành hạ cô.

“Diệp Cảnh Ninh, anh là ma quỷ, tên khốn mặt người dạ thú...anh cút đi, đừng chạm vào tôi.”

Nam Diễm điên cuồng mắng, ngoan ngoãn có ích lợi gì chứ, đến cuối vẫn bị hắn giày vò.

Hắn luôn muốn làm khó cô, chơi đùa cô đến sức cùng lực kiệt.

“Sao? Không diễn nữa...bạn nhỏ, cái dáng vẻ giả vờ đó của em thật khiến anh chướng mắt.” Diệp Cảnh Ninh ánh mắt ác liệt, cả người đều trở nên táo bạo.

“Diệp Cảnh Ninh, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh còn động vào tôi, cả đời này, tôi nhất định sẽ hận anh...tên khốn, tôi sẽ hận anh.” Nam Diễm giãy dụa kịch liệt, mồ hôi túa ra, in một mảng lên tấm kính lớn, ánh mắt trừng to nhìn bóng dáng người đàn ông phản chiếu lên đó.

“Hận?”

Diệp Cảnh cười khẩy một tiếng, kéo cà vạt xuống, cột quanh miệng Nam Diễm, khiến cô một lời cũng không thoát ra nổi.

Nước mắt lưng tròng, Nam Diễm i ô không ngừng cầu xin hắn nhưng người này như hóa điên, tuột váy đồng phục của cô xuống tận mắt cá chân, kéo khóa quần tây trang, mang cự vật đứng thẳng kia ra ngoài, hắn bóp eo nhỏ, ấn đầu côn th*t vào mép ngoài cửa huyệt, ưỡn người một cái nhấp mạnh côn th*t vào bên trong.

“Ưm...ưm...”

Lực đạo nặng nề, Nam Diễm bị đâm đến mức chân nhũn ra.

Diệp Cảnh Ninh điên cuồng đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, hạ thân cứng đến phát đau, liên tục ra vào trong hoa huy*t của Nam Diễm, vừa nhanh vừa mạnh.

Từ trên cao nhìn xuống, đường nét thiếu nữ khi làm tình thật khiến hắn say mê, Diệp Cảnh Ninh thoải mái đến mức run lên, hung ác luật động.

Nam Diễm thật sự chịu không nổi, bị hắn thao liên tục, giật nảy mấy lần, cả người ra sức thả lỏng đón tiếp từng cú đâm tàn nhẫn của hắn.

Toàn thân mềm nhũn như nước, Nam Diễm đón nhận cao trào, âm thanh rên rỉ nén chặt ở cổ họng, dịch thủy chảy dọc xuống mép đùi nhẵn mịn.

Nam Diễm thức thời biết co biết duỗi, cô quay đầu lại i ô trong miệng cầu xin hắn.

“Ưm...ưm...”

Bỏ qua cái vẻ tội nghiệp của cô, Diệp Cảnh Ninh chỉ ôm lấy cơ thể Nam Diễm, kéo lấy gương mặt đỏ ửng của cô nâng lên, hắn cười bật cười hôn lên môi cô, giọng khàn khàn.

“Nam Diễm, từ lúc chúng ta lên giường với nhau, đời này đã định không tách rời, cho nên đừng cố chống đối anh, bây giờ làm em, sau này cũng làm em, em là của anh, chỉ có thể là của anh.”

Lời nói của Diệp Cảnh Ninh, khiến cả người Nam Diễm đều co rúm lại, ánh mắt run rẩy, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Như vực thẳm núi cao, chạy dài qua vùng vịnh rộng lớn, mặt trời tắt ngúm, không rọi nổi vào khe nứt giữa hố sâu.

—---------

Ý là...có Ní nào chưa đủ tuổi đọc H không dị:)

THẢ SAO ĐI NÀO!!!

trướctiếp