Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 50: Chỉ lên giường với anh (H)


trướctiếp

“Bạn nhỏ...”

Người đó gọi.

“Đừng lo, anh mang em đi...”

Người đó nói.

“Máu...em bị thương ở đâu?”

Người đó hỏi.

“Em ráng chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi...”

Người đó lại nói.

Nam Diễm mụ mị đến bản thân là ai cũng không rõ, chỉ biết cô thật sự khó chịu quá, người đó thật thần kỳ, chỉ cần chạm đến đâu cơn đau liền dịu đến đó.

Người nọ thật mát, như tảng băng lớn cứu rỗi Nam Diễm, cô ra sức cọ cọ trên người hắn.

Thật thoải mái.

Tay chân bám víu vào hắn không buông, không biết tự bao giờ môi cô đã bắt đầu lần mò khắp trên ngực, trên cổ hắn.

Một tiếng đoàng nổ tung trong đầu Diệp Cảnh Ninh, nhìn đến Nam Diễm mất kiểm soát làm loạn, ánh mắt hắn cũng trầm đục hơn thập phần.

Vốn dĩ chỉ là buổi tiệc bình thường của giới luật sư, nào biết hắn chỉ vừa xoay qua xoay lại liền không thấy người đâu nữa, hắn chạy tìm khắp nơi cũng không thấy, đến khi kiểm tra máy quay an ninh mới tìm được cô trong nhà vệ sinh.

Lúc hắn vừa vào, ập vào mắt là hình ảnh Nam Diễm ngồi bệt dưới sàn, lễ phục lấm lem, ẩn ẩn hắn lại ngửi thấy mùi hơi tanh của máu.

Hắn hoảng hốt chạy đến kiểm tra mới phát hiện hình như bạn nhỏ không đúng lắm.

Cô trúng thuốc.

Khi hắn nhìn đến tay Nam Diễm càng làm hắn hoảng hơn, móng tay toàn máu, hắn vội vàng kiểm tra nhưng lúc này Nam Diễm cứ cọ lên cọ xuống, làm loạn khắp người hắn.

Một màn kiểm tra này làm hắn cũng thật khó khăn.

Đến lúc hắn vén váy của cô lên, bấy giờ hắn mới biết cô vì muốn tỉnh táo đã báu đùi mình đến bật cả máu.

“Khó chịu...khó chịu quá...”

Nghe giọng cô thều thào yếu ớt cộng thêm cảnh tượng trước mắt, Diệp Cảnh Ninh tức giận đến run người.

Không nghĩ nhiều, Diệp Cảnh Ninh vội cởi áo ngoài khoác lên người Nam Diễm che chắn cẩn thẩn, hắn bế thốc cô lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài.

“Tuyên Khải, trở về.”

Thân nhiệt nóng đến đáng sợ, trên xe, Nam Diễm giống bạch tuộc quấn lấy hắn không buông.

Cô trường đến, miên miết lên cơ thể hắn, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn cũng mông lung không rõ ràng.

Hơi thở cô phả lên cần cổ khiến hắn không muốn phiền thì tâm ý cũng phải loạn.

Vốn đang cẩn thận lau chùi vết thương cho cô nhưng tay Nam Diễm cũng thật loạn, nó vân du khắp nơi trên người hắn, cuối cùng lại dừng tại địa điểm đã sớm phồng lên một khối lớn.

Diệp Cảnh Ninh bị một loạt động tác này làm cho đỏ mắt hắn vội bắt lấy cái tay kia khóa lại.

“Tuyên Khải, chạy nhanh lên.” Hắn rít lên.

Chiếc xe sang trọng vun vút lao đi, cắt ngang màn đêm.

Đạp cửa đi vào, Diệp Cảnh Ninh ôm ngang Nam Diễm thẳng đến giường ngủ, đặt cô xuống, hắn còn chưa kịp làm gì đã bất ngờ ngã xuống.

“Bạn nhỏ...” Hắn gọi.

Đèn bật mở, Nam Diễm khó chịu đến điên rồi, không biết lấy sức ở đâu ra, một phát đẩy người nọ nằm lăn xuống giường.

Nệm bật nẩy một cái, Nam Diễm đã trèo lên người hắn.

Diệp Cảnh Ninh ngã người xuống, phía trên lại truyền đến nhiệt độ nóng hổi của Nam Diễm.

Phía trên Nam Diễm vừa nghiêng người cúi xuống hôn lên môi Diệp Cảnh Ninh, vừa khó khăn cởi đi cái váy vướng víu trên người.

Trắng ra cô cũng không rõ bản thân đang làm gì, chỉ biết ở nơi nào đó đang bức cô đến sống dở chết dở.

Lễ phục với thiết kế cúp ngực, chỉ cần một đường dây kéo nhanh chóng thoát khỏi cơ thể trắng noãn.

Váy vốn dĩ đã có mút ngực sẵn cho nên Nam Diễm không có mặc áo lót, váy bị kéo xuống tận bụng, thân trên không chút che đậy, lõa lồ một cách gợi tình.

Hai bầu ngực căng tròn cứ thế đong đưa trước mắt Diệp Cảnh Ninh.

Từ lúc trên xe, hắn đã bị cô kích thích đến đầu óc nổ tung, giờ khắc này, ngay khoảnh khắc cô tự lột trần bản thân, hắn đã sớm không còn kiên nhẫn.

Đảo khách thành chủ, Diệp Cảnh Ninh lật người đè cô xuống dưới thân.

Hắn nghiêng người cúi xuống chạm lên môi cô, không điên cuồng, mãnh liệt chỉ nhẹ nhàng vờn quanh như trêu đùa.

Nam Diễm thì ngược lại, như cá mắc cạn tham luyến đôi môi người kia, hắn vừa rời đi, cô liền lưu luyến níu kéo.

Nhìn hành động của thiếu nữ, Diệp Cảnh Ninh mỉm cười vuốt ve lên mặt Nam Diễm.

“Có muốn không?” Hắn thì thào bên tai cô.

Lý trí bị dục vọng chi phối, Nam Diễm không còn cách nào khác, trước mắt chỉ một màu trắng xóa, cảm nhận hơi thở người đó phả vào vành tai, âm thanh đó, cơ thể đó khiến cô như phát điên.

“Muốn...”

Bộ dạng Nam Diễm giờ này tuy có chút nhếch nhác nhưng phỏng chừng Diệp Cảnh Ninh lại yêu thích dáng vẻ này của cô hơn.

Hắn nâng sườn mặt Nam Diễm lên, đem một ngón tay chen sâu vào khoang miệng cô đảo loạn.

Ngón tay hắn cũng thật lạnh, vừa chạm đến lưỡi Nam Diễm nhanh chóng khiến cô điên cuồng ngậm lấy ngón tay hắn liếm mút.

Một màn này thu hết vào đáy mắt Diệp Cảnh Ninh, hắn nhếch môi nhìn cô.

“Cầu xin anh đi.”

Mệnh lệnh vừa ban xuống, ngón tay hắn rời đi, Nam Diễm khó chịu nhăn mặt, cô chỉ muốn được dập tắt đám lửa đang bùng cháy mà thôi.

“Xin...xin anh...”

Nam Diễm còn biết trời trăng gì, cắn cắn môi trả lời hắn.

Đôi tay to lớn của Diệp Cảnh Ninh không ngừng bóp lấy bầu ngực căng tròn của cô, vun xới, bóp nắn, chơi đùa đủ dạng đủ kiểu.

Cảm giác kích thích làm hắn tê dại.



Con người này, cơ thể này, mùi hương này chỉ có thể thuộc về hắn.

- Bốp-

Hắn duỗi tay vỗ mạnh vào mông Nam Diễm.

“Nói lớn lên.” Hắn nói.

“Xin anh...xin anh...”

- Bốp-

“Lớn hơn nữa.”

“Cầu...xin anh...”

- Bốp-

“Cho tôi...cầu...xin anh...cho tôi đi mà...”

Diệp Cảnh Ninh hài lòng cười lớn, hắn tận hưởng với cái điệu ngoan ngoãn này của Nam Diễm, mấy lần trước là hắn cưỡng ép, còn lần này là cô cầu hoan hắn.

Trải qua một lúc vần vò trong sàn nhà vệ sinh bẩn, tay chân Nam Diễm bẩn chỗ này dơ chỗ nọ, Diệp Cảnh Ninh nhìn đến người mình không sạch sẽ cho kham.

Vốn cũng không muốn ở cái dạng này mà hoan ái.

“Bạn nhỏ, cùng nhau tắm có được không?”

Giọng hắn khàn khàn, qua loa nói một câu liền bế ngang Nam Diễm tiến vào phòng tắm.

Nước từ vòi sen chảy xuống, hơi nước phả lên tấm kính lớn, hai cơ thể trần như nhộng vấn vít lấy nhau.

Diệp Cảnh Ninh cúi đầu nhìn thiếu nữ mê man vô lực tựa lên lồng ngực mình, đôi mắt lại tối đi vài phần.

Theo dòng nước, một tay hắn xoa nắn bầu ngực cô, một tay đã sớm đi tới hoa huy*t, cánh hoa mềm mại, ngón tay vừa chạm đến liền mấp máy run rẩy.

Chịu kích thích từ trước, nơi đó của Nam Diễm sớm đã dầm dề ướt đẫm.

Ngón tay Diệp Cảnh Ninh đảo loạn bên trong, thuận thế của nước mà luật động mượt mà hơn, mỗi lần ngón tay hắn cấm vào liền khiến người phía trên rên rỉ ngắt quãng.

Tư thế thay đổi, hắn bế thốc cô đặt lên bồn rửa tay, điệu thấp người, há miệng ngậm lấy đầu v* hồng hào căng cứng, đầu lưỡi hắn xoay vòng liếm mút, bàn tay vẫn cắm đút không ngừng phía dưới hoa huy*t.

Cảm giác biến hóa không thôi, Nam Diễm ngửa đầu ra sau rên rỉ, chân đã sớm mở rộng, từng cú thúc không ngừng khiến cơ thể cô cũng bất giác ưỡn lên.

“Ưm...”

Khoái cảm sâu thẳm nhanh chóng được ngón tay hắn nâng lên đến cao trào mãnh liệt, tiếng ọp ẹp phát ra từ chỗ giao hợp, tiếng rên rỉ kiều mị, tất cả đều khiến chính bản thân Nam Diễm khoan khoái cao trào.

hoa huy*t hút chặt lấy ngón tay hắn mỗi lần nó muốn rời đi, mị thịt mềm mỏng đỏ lửng, chẳng mấy chốc, Nam Diễm đã bật người ôm lấy cổ người kia, cả cơ thể run lên từng hồi, như dây cung bị đứt, một dòng thủy dịch ấm nóng trào ra ngoài.

Nam Diễm gục đầu thở hổn hển trên vai hắn, lần lần trước dần có ánh sáng nhưng chung quy thuốc vẫn còn tác dụng.

Diệp Cảnh Ninh ôm lấy cơ thể cô, ánh mắt tà ác, nắm lấy tay cô đặt lên cái thứ nam tính cương kia.

“Muốn nó không?”

Nam Diễm ù ịch bị hắn điều khiển, ánh mắt mê man nhìn hắn gật gật đầu.

Đến đây, Nam Diễm chỉ kịp nghe người kia cười môt tiếng, cơ thể liền bị bắt lấy đảo loạn, bụng ép vào thành bồn rửa, tay bám víu lung tung, chưa kịp định hình, Nam Diễm đã cảm nhận được luồng nhiệt nóng hổi kéo đến.

Diệp Cảnh Ninh đem nam căn đặt trước cửa động ẩm ướt, động eo một cái đem thứ thô to đâm mạnh vào trong.

“Á...”

Khác với ngón tay, thứ đồ này mang đến cho Nam Diễm cảm giác rất khác.

Chính là kiểu vừa đau vừa sướng.

Hắn giống như nhịn đã lâu, lúc này liền giãi bày trên thân cô, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, Nam Diễm trải một lần cao trào sớm đã không chịu nổi.

“Chậm...lại...a...chậm một chút...”

Đến khi người phía sau giảm tốc độ, con ngứa ngáy liền mau chóng ập đến khiến Nam Diễm càng khó chịu.

“Nhanh...nhanh lên một chút...”

“Vậy... anh nên nhanh hay chậm đây bạn nhỏ?”

Xúc cảm trơn mềm, ấm nóng, Diệp Cảnh cười cười như không, hắn bất ngờ không động nữa.

Đầu óc trì độn, Nam Diễm không được lấp đầy liền hỗn loạn nhích người tìm kiếm gì đó.

“Cho tôi...nhanh, tôi muốn anh nhanh lên...”

Thuốc này quả thật bức người khác đến phát điên, dục niệm làm Nam Diễm như kẻ tinh tỏ tuyệt vọng bị cướp mất ánh sáng.

Hệt như một đạo thiên lôi đánh xuống, Nam Diễm phát ra tiếng rên rỉ đan xen, lơ lửng trên mây cao, bất thình lình rơi xuống hố sâu không thấy đáy.

Nhận được câu trả lời, Diệp Cảnh Ninh hài lòng ra mặt, hắn vỗ vỗ lên bờ mông căng tròn của thiếu nữ khiến nó phát ra tiếng chát chát dâm mị.

“Được, thuận theo ý em.”

Vừa nói thân thể hắn vừa trầm xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị thịt tiếng thẳng đến hoa tâm, đâm mạnh. Bàn tay đặt trên lưng Nam Diễm luồn ra phía trước, xoa nắn kịch liệt.

“A...”

Diệp Cảnh Ninh rên rỉ, hạ bộ cọ sát không ngừng, mọi giác quan giờ này đổ dồn về một địa điểm duy nhất.

Thiếu nữ trước mắt mụ mị bao nhiêu, hắn càng tỉnh táo bấy nhiêu, vật nam tính chôn sâu, luật động ra vào hoa huy*t lầy lội.

Không có dấu hiệu giảm sút, tiết tấu một lúc một nhanh hơn, phút chốc Nam Diễm đến thở cũng không kịp lấy hơi.

Hắn tận hưởng khoái cảm mật đào.

Hắn thèm khát tư vị mất hồn lạc phách.

Tiếng nỉ non yếu ớt, tiếng va chạm anh ách đẩy đến điểm cao nhất.

Tinh dịch đặc quánh bắn vào bên trong, hắn không vội đi ra, vẫn chôn sâu trong hoa huy*t.

Cảm nhận thân thể thiếu nữ co thắt từng hồi lại nhìn đến hoa môi đóng mở hút lấy côn th*t của mình.

Bất giác hắn mỉm cười.

Nói là tắm nhưng cũng không hẳn là tắm, hắn lau khô người Nam Diễm, sau đó bế người ra ngoài đặt trên giường rộng.

côn th*t vừa bắn xong đã cứng trở lại, Diệp Cảnh Ninh trầm xuống đè ép người dưới thân, hắn banh rộng chân cô ra, hạ thân chen vào giữa, đem năm căn nhấp thẳng vào điên cuồng dã mạnh đến hoa tâm.

Hoa mềm đỏ lửng, trải qua nhiều lần nhưng vẫn tiết nước ướt đẫm, giống như lời mời gọi trần tục điên đảo.



Tay hắn lướt dọc đến từng địa phương trên cơ thể Nam Diễm, cuối cùng bắt lấy một bên ngực cô nhào nặn.

“Gọi tên anh.” Người nọ phả hơi vào tai cô

Người hại Nam Diễm cũng thật biết chọn, đến giờ, thuốc may ra đã vơi đi hơn nửa nhưng cô vẫn ngây ngây ngốc ngốc.

Bàn tay to lớn nâng gương mặt Nam Diễm lên đối diện với hắn, cô mông lung không rõ ràng, mi tâm giật giật cố nhìn cho rõ.

Diệp Cảnh Ninh thu hết mọi biểu cảm của Nam Diễm vào trong mắt, đột nhiên hắn bật cười thành tiếng, giống như bị điểm trúng chỗ đau, hắn hung hăng bóp lấy cằm Nam Diễm, siết lấy.

“Nam Diễm, em nói thử xem, anh là ai?”

Nam Diễm còn chìm trong mê man, làm gì biết ai là ai.

Vốn dĩ bản thân cô không uống được rượu, chỉ cần một ngụm nhỏ liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Đằng này, rượu kèm theo xuân dược, đích thị là chơi chết cô rồi.

Nam Diễm mấp máy môi mấy lần cũng không thốt ra được một từ.

Không nhận được câu trả lời, Diệp Cảnh Ninh đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.

Quả nhiên, cô không nhận ra hắn.

Đối với nữ nhân của bản thân, ai mà không có dục vọng chiếm hữu.

Trải qua ân ân ái ái, ai mà không muốn ai kia là của riêng mình.

Bất quá giờ khắc này, Diệp Cảnh Ninh không khắc chế nổi cơn cuồng loạn, đã làm đến như thế rồi mà từ đầu chí cuối, hắn là ai, căn bản cô còn không biết được.

Bàn tay trên cằm cô lại ghì chặt hơn một vòng, hắn ép cô ngẩng đầu nhìn mình, tay còn lại, suồng sã bóp lấy ngực cô đến sưng đau.

“Nói, ngày hôm nay, nếu người đến không phải là anh mà là tên đàn ông khác, có phải em cũng sẽ lên giường với hắn ta đúng không?”

Diệp Cảnh Ninh gần như rít từng chữ qua kẽ răng, lồng ngực hắn phập phồng, hỏa khí che dần lý trí hắn.

“Mở mắt, trả lời anh.”

Nam Diễm bị đau nên vùng vẫy, cả người, trên dưới chỗ nào cũng phát đau, bị hắn bức đến phát khóc.

“Đau...ưm...”

Bàn tay Diệp Cảnh Ninh càng thêm sức, phía dưới không nhân từ thúc mạnh một cái.

“Nhìn xem, anh là ai?”

Chợt Nam Diễm rùng mình, nghe cái chất giọng khàn đặc đáng sợ kia.

Rốt cuộc đầu óc cũng thanh tỉnh lần lần, trước mắt sương mù cuối cùng cũng tan đi, khóe mắt ươn ướt run rẩy.

“Diệp...Diệp Cảnh Ninh...”

Diệp Cảnh Ninh nghe được thứ mình muốn liền nhếch miệng cười nhìn cô.

“Phải, là anh.”

Rất nhanh Nam Diễm đã nghe hắn nói tiếp.

“Sao? Là anh cho nên thất vọng?”

“Không...không có...”

Thuốc cuối cùng cũng tan, Nam Diễm nhìn đến tình cảnh hiện tại cũng không khá khẩm cho mấy, động động cơ thể muốn thoát ra nhưng không thể.

“Anh lặp lại, nếu người đến hôm nay không phải là anh mà là tên đàn ông khác, có phải em cũng sẽ lên giường với hắn ta đúng không?”

“Không...không có, anh đừng tức giận.”

Nam Diễm bỏ qua cơn đau đầu vì rượu, cố gắng thanh tỉnh, nhẹ giọng xoa dịu hắn, cô biết hắn không dễ chọc, làm hắn nổi điên thì chính cô cũng không toàn thay.

“Đã như thế, bạn nhỏ trả lời giúp anh xem...vậy em muốn lên giường với ai?

Diệp Cảnh Ninh híp mắt nhìn cô, ý lạnh quẩn quanh làm Nam Diễm đã sợ lại càng sợ hơn.

“A...anh...” Cô khó khăn trả lời.

“Phải không?” Hắn nghi hoặc.

“Chỉ, chỉ lên giường với anh.” Nam Diễm hiểu rõ, khắc này nếu cô không làm hắn hài lòng thì đích thị là cô tự đào hố chôn thân.

“Ngoan.” Diệp Cảnh Ninh cười thích thú, thấp người, vùi đầu vào ngực cô dụi dụi mấy cái.

“Tôi khó chịu, anh bỏ tôi ra đi.” Cô nói.

“Ừ, anh cũng khó chịu.” Hắn đáp

Hắn bất tà ác nói một câu như thế, tiếp đến lại bồi thêm

“Bạn nhỏ, nó lại cứng rồi.”

Nam Diễm tim đập mạnh, mắt chớp chớp nhìn hắn, cồn rượu gì đó cũng bay mất.

“Anh...anh tự mình giải quyết.”

“Không được...tiểu vô ơn, đây là chuyện em sẽ đối đãi với ân nhân của mình, hửm?”

Diệp Cảnh Ninh túm lấy chân Nam Diễm kéo mạnh, bàn tay thô bạo ép lấy đầu gối cô dạng ra rộng hơn.

Nhướng người đem phân thân ngấp nghé trước cửa huyệt.

“Bạn nhỏ, là em ra tay trước, vậy thì cũng đừng trách anh.”

“Tôi bị trúng thuốc, anh cũng biết mà...á”

Lời chưa dứt, người phía sau đã đem côn th*t thọc mạnh tới.

Hắn nâng mông cô lên cao, hung hăng ra vào, đem hết sức lực giáng mạnh xuống hoa huy*t của cô.

“Diệp Cảnh Ninh...dừng lại...ưm...”

Một đêm này, phỏng chừng cũng thật dài...

—-----------

THẢ SAO NHÓE!!!ĐỪNG QUÊN FOLLOW TUI NỮA Á NHA.

Ngồi cà phê viết H mà sợ người ta thấy ghê:)

trướctiếp