Lưu Trạch Dương trở lại nhà chính là để bàn chuyện của Lâm gia. Dù sao,
Lâm gia căn cơ vẫn lớn, lại đẩy "tốt thí" ra nhận trách nhiệm, phủi tay
sạch sẽ sự liên quan với vụ tai nạn kia nên tạm thời Thái gia chưa động
thủ. Tuy nhiên, Thái gia cũng không phải là gia đình hiền lành gì, khi
người ta cứ nghĩ đã ổn thỏa rồi, buông bỏ phòng bị lại đâm một nhát chí
mạng thế mới có thể triệt để hạ gục đối thủ. Vì vậy, Thái gia là đang
chờ cơ hội chứ không phải bỏ qua.
Lưu Trạch Dương và Lưu Lâm bàn
chuyện một lúc lâu, đến khi đạt thành tiếng nói chung rồi mới ngừng lại. Đang lúc Lưu Trạch Dương định đi, thì nghe thấy Lưu Lâm bỏ lại một câu.
"Có một số chuyện con cần xử lý cho tốt."
Lưu Trạch Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông cũng không muốn nhiều lời. Bình
thường ông cũng ít khi xen vào chuyện tình cảm của con trai, nhưng tình
hình của Tô Uyển Cầm đặc biệt, ông không thể làm ngơ được nên mới nhắc
nhở con trai mình. Trong lòng Lưu Trạch Dương đã có tính toán nhưng anh
biết lúc này chưa phải là thời gian ngả bài với cha mình.
Lúc đi ra phòng khách, ngoài ý muốn anh lại thấy Dương Tiểu Lâm đang tay bắt
mặt mừng với mẹ của anh, trên tay còn cầm quà đến lấy lòng. Thẩm Ninh
mặc dù không thích cô cho lắm, nhưng người ta nói không ai nỡ ra tay
đánh một khuôn mặt tươi cười nên bà cũng không bài xích lắm. Nhưng thái
độ của Lưu Trạch Dương thì không tốt như vậy, anh trực tiếp đi qua,
không muốn bố thí cho cô ta dù chỉ là một ánh mắt. Thẩm Ninh giả vờ lên
giọng bất mãn:
"Cái thằng bé này, thật là không biết lịch sự. Người ta đến nhà chơi cũng không chào hỏi một tiếng."
Mặc dù vậy nhưng trong lòng bà lại muốn cho con trai mình một cái gật đầu,
dù gì bà cũng ưng Tô Uyển Cầm hơn. Dương Tiểu Lâm này, là một người
không an phận.
Dương Tiểu Lâm nhìn anh có chút mất mát, nhưng cũng rất nhanh đã hiện lên khuôn mặt tươi cười, vội nói:
"Dì đừng trách anh ấy, anh ấy chỉ đang giận dỗi con thôi."
"Con đừng để ý. Lại nói, lúc trước nó gặp chuyện mà cả nó vả Ba nói đều giấu kín như bưng, mãi sau đó mới nói cho dì làm gì tức chết."
"Dì đừng tức giận, chỉ là hai người sợ dì lo lắng thôi."
Thẩm Ninh gật đầu, như nhớ tới cái gì, bèn hỏi.
"Cái người cứu nó kia, dì hỏi mãi mà hai người đó đều không nói. Dì muốn đến thăm cũng không cho. Con có biết cô bé kia là ai không?"
Dương Tiểu Lâm ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
"Hình như cô ấy... tính tình không tốt lắm, cũng có lòng dạ bất chính... Muốn dùng lần này để vào hào môn...thân thể cũng không sạch sẽ, còn có vấn
đề về tâm lý...Con nghe người xung quanh Từ Khôn nói chuyện chứ chính
con cũng không rõ ràng lắm."
Càng nghe sắc mặt Thẩm Ninh càng
thêm đen, trong lòng bà trở nên khó chịu. Bà đã nhận định Tô Uyển Cầm
làm con dâu, ai biết lại nhảy ra một người như thế này. Ngặt nỗi, Tô
Uyển Cầm vừa đi công tác xong lại tham gia thêm khóa học, bà không gặp
được cô, nên cũng trở nên khó chịu hơn.
Nhìn sắc mặt của Thẩm
Ninh, Dương Tiểu Lâm có chút vui sướng. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ hèn hạ đến mức làm ra trò này, nhưng chỉ cần kéo được Lưu Trạch Dương về
lại, cô chấp nhận trả giá.
Thẩm Ninh thấy giờ cơm đã đến, cũng
không tiện đuổi người, nên đành gọi Dương Tiểu Lâm ở lại ăn cơm. Cơm đã
gần xong, Dương Tiểu Lâm tự giác đi lên gọi Lưu Trạch Dương xuống. Đẩy
cửa bước vào, thấy anh đang nói chuyện điện thoại, vội đi đến trước mặt
anh, luồn tay qua hông anh, ôm anh thật chặt, đầu gác lên vai anh.
Lưu Trạch Dương đẩy cô ta ra, cúp điện thoại, lạnh giọng nói. . truyện xuyên nhanh
"Chúng ta đã kết thúc rồi, cô đừng làm mấy cái chuyện ghê tởm này nữa."
Mặt Lưu Trạch Dương lạnh đi, giọng nói cũng nhuốm một tầng băng lạnh.
"Lúc trước người chia tay trước là cô, là cô quyết liệt cắt đứt. Bây giờ, cô trở về lại trưng ra bộ dáng yêu tôi đến chết không rời này là ý gì. Cô
diễn cho ai xem. Bây giờ tôi thật không hiểu tại sao lúc đó tôi lại yêu
cô được. Thật ghê tởm."
Nói xong cũng không để cô ta nói thêm gì nữa quay người rời đi.
***
Đến khi Lưu Trạch Dương quay lại bệnh viện, trời đã gần khuya. Chu Khải
Trạch vội báo cáo tình hình của cô cho anh. Anh nghe thấy trong lòng hốt hoảng một chút, phân phó cho Chu Khải Trạch không cho Bạch Hân Nghiên
đến thăm cô nữa, rôi vội mở cửa bước vào. Tô Uyển Cầm lúc này đang ngồi
trên giường, tay mân mê quân cờ vây, trên tay còn lại là sách hướng dẫn. Trên tủ đầu giường còn có một số vật nhỏ xinh, xem ra là Bạch Hân
Nghiên đưa tới.
Lưu Trạch Dương nhìn cô, nhìn không ra được biểu tình gì khác lạ, cũng không muốn khơi gợi chuyện đứa bé, sợ cô đau lòng nên chỉ ngồi xuống, yên lặng bóp chân cho cô.
"Anh không cần phải làm thế đâu."
Cô có ý rút chân lại, nhưng Lưu Trạch Dương giữ rất chặt, cô không thoát ra được.
"Anh không cần cảm thấy áy náy hay đền ơn tôi. Việc tôi cứu anh là tôi tự
nguyện, cũng không anh báo đáp. Anh đã cho tôi sự trị liệu tốt nhất, còn cho tôi ở phòng bệnh cao cấp như vậy là đã đủ rồi, không cần thêm nữa
đâu."
Dường như cảm thấy chưa đủ, cô nói tiếp.
"Hơn nữa,
anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, cũng cưu mang tôi khi tôi gặp khó khăn tôi rất cảm kích. Tôi mới chỉ cứu anh một lần, xem như là tôi còn nợ
anh mới phải. Anh không cần phải áy náy đâu... Với lại, Dương tiểu thư
cũng trở lại rồi, tôi cũng không muốn cản trở hai người."
Tô Uyển Cầm nghe ra giọng nói của anh không vui, vội xin lỗi.
"Tôi xin lỗi, tôi không nên tọc mạch chuyện của hai người."
Cô vội rút chân lại, cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi. Lưu Trạch Dương tức giận đến
cực điểm, mà lòng lại đau như cắt, nhìn chằm chằm cô, nhịn xuống mong
muốn bóp chết người, nói.
"Tôi và cô ta đã sớm cắt đứt rồi, không có khả năng nối lại tình xưa. Tối hôm đó, tôi và cô ta không xảy ra bất cứ chuyện gì. Em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tôi chỉ nói
một lần này thôi."
Tô Uyển Cầm ngốc lăng tại chỗ, không nghĩ tới anh sẽ giải thích với cô. Lưu Trạch Dương nhìn cô như vậy không nhin
được chồm người muốn hôn cô. Theo bản năng cô muốn né tránh. Lưu Trạch
Dương dùng tay giữ mặt cô lại, cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ giọng nỉ
non.