Tô Uyển Cầm tỉnh lại đã là chuyện của mấy ngày sau. Sáng sớm, bầu trời
còn vô cùng xám xịt, sau nhiều ngày hôn mê, người con gái trên giường
bệnh cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt. Cô khó nhọc nhìn xung quanh. Máy
móc, dây dợ và tường trắng lạnh lẽo. Cô thất thần. Cô vậy mà còn
sống!!!.
***
Tin tức về tai nạn được giấu rất kỹ, nên khi
Dương Tiểu Lâm biết chuyện cũng đã mấy ngày trôi qua. Lòng cô nóng như
lửa đốt vội vàng chạy đến bệnh viện. Nhưng chào đón cô là ánh mắt lạnh
như băng của Lưu Trạch Dương.
"Ai cho cô đến đây?"
Dương
Tiểu Lâm sững sờ, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng. Cô tận lực bình
tĩnh, hai tay nắm chặt, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của
mình.
"Anh không sao chứ? Sao không báo cho em biết?"
Ánh mắt Lưu Trạch Dương lạnh đi, cũng không nhìn cô nữa mà chỉ nhìn vào bản hợp đồng trong tay mình.
"Cô là ai mà tôi phải nói cho cô biết?"
"Em..." Dương Tiểu Lâm một lần nữa lại không thốt ra được lời nào.
"Tối hôm đó, hai chúng ta có xảy ra chuyện gì không?" Lưu Trạch Dương lần
này lại nhìn chằm chằm Dương Tiểu Lâm, ánh mắt so với lúc nãy lại lạnh
hơn vài phần.
Cô kinh hoảng, thất thố, nhưng cuối cùng như nhận mệnh nói.
"Không có. Em cũng không biết Tô Uyển Cầm cô ấy lại ở lại trong nhà anh..."
"Cô có thể đi được rồi" Lưu Trạch Dương lạnh nhạt lên tiếng.
"Em..." Dương Tiểu Lâm còn muốn nói gì đó thì lúc này cửa phòng bệnh đột ngột
mở ra, Chu Khải Trạch chạy vội vào, cũng không kiêng kỵ Dương Tiểu Lâm
còn ở đó mà nói:
"Tô tiểu thư tỉnh lại rồi."
Lưu Trạch
Dương sau khi nghe thấy lời của Chu Khải Trạch cơ thể như bị ấn nút tạm
dừng, bản hợp đồng cũng theo đó mà rơi xuống. Sau đó, anh cuống cuồng
muốn lao xuống giường, Chu Khải Trạch thấy thế vội vàng chạy lại đỡ anh.
"Cô ấy đang được các bác sĩ kiểm tra, anh đừng vội"
Nhưng lời này cũng không ngăn lại được anh, vội vàng bắt lấy tay Chu Khải
Trạch đứng dậy lao ra khỏi phòng. Chỉ còn Dương Tiểu Lâm ở lại, nhìn
thấy bóng dáng cuống cuồng của Lưu Trạch Dương tim cô thắt lại. Hóa ra
Lưu Trạch Dương cũng có thể vì một người mà mất khống chế đến vậy, mà
người đó lại không phải là cô.
***
Tô Uyển Cầm tỉnh lại,
được một đống bác sĩ xúm lại kiểm tra, nhưng người cô như cũ vẫn hết sức mộng mị. Có lẽ hôn mê quá lâu, cũng có lẽ do đã dạo bước quỷ môn quan
vài lần, đầu óc cô có chút không thanh tỉnh. Đám người bác sĩ lui dần
đi, bóng dáng Lưu Trạch Dương cũng dần hiện rõ. Cô rất muốn ngồi dậy
nhìn rõ nhưng cả người không hề có chút sức lực nào, chỉ có thể nhìn
chằm chằm chỗ anh đứng. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh vội vàng
tiến đến, đứng bên giường bệnh của cô nhìn cô không chớp mắt.
Anh lúc này sắc mặt trắng bệch, quầng thâm mắt rõ ràng, không còn dáng vẻ
soái khí bức người như trước nữa. Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ
họng khô khốc, nửa ngày cũng không phát ra được chữ nào. Cô vươn tay
muốn bắt lấy tay anh, ánh mắt kinh hoảng nhưng vừa đưa lên được nửa
đường đã không còn sức mà rũ xuống. Anh vội vàng nắm lấy tay cô, nắm
thật chặt. Hai người cứ giằng co như vậy một lúc lâu, lâu đến mức mi mắt cô có chút nặng, cô mới nghe giọng nói khàn khàn của anh cất lên:
"Sao em dám... ai cho phép em chắn cho tôi? Em đừng tưởng... đừng tưởng tôi
sẽ..." Anh muốn nói rằng đừng tưởng anh sẽ cảm động nhưng lời nói ra
được một nửa lại không có cách nào tiếp tục, mà thay vào đó ánh mắt lại
ngân ngấn nước, rồi trào ra, rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của hai
người. Anh không hề muốn nhớ lại khoảnh khắc chiếc xe đối diện lao đến
cô không màng tất cả nhào qua ôm lấy anh, khoảnh khắc trước khi anh mất
đi ý thức, thấy cô một thân đầy máu nằm trong lồng ngực mình. Những điều đó khiến anh sợ hãi và suy sụp.
Thấy anh thất thố như vậy, Tô
Uyển Cầm hoảng hốt, muốn nói gì đó nhưng mãi chẳng nói ra được, chỉ có
thể dùng ngón tay cào cào vào bàn tay anh đang nắm chặt tay mình. Lưu
Trạch Dương như cảm nhận được điều cô muốn, vội mở lòng bàn tay ra, thấy cô đang cố gắng viết chữ trong lòng bàn tay anh, loay hoay nửa ngày mới viết được một chữ "Anh". Như hiểu điều cô muốn nói, anh lại nắm chặt
tay cô lại, nhìn cô, nghẹn ngào:
"Tôi không sao... em đừng lo lắng."
Câu trả lời của anh khiến cô an lòng hẳn, cơn buồn ngủ và mệt mỏi cô chống
đỡ lúc nãy tới giờ dường như quá sức với cô nên cô nặng nề ngủ mất. Thấy cô lại nhắm mắt lại, Lưu Trạch Dương lại hoảng hốt lên, vội vàng muốn
lay gọi cô dậy. May mà Chu Khải Trạch vẫn ở đây, vội tiến đến ngăn cản
anh, nhỏ giọng nói:
"Cô ấy không có việc gì, chỉ là mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi. Anh đừng quá lo lắng."
Nghe vậy, Lưu Trạch Dương như tỉnh táo lại, quay đầu nhìn màn hình monitor
thấy mọi thông số của cô vẫn bình thường, lúc này mới yên lòng, cơ thể
cũng theo đó mà trở nên mỏi mệt. Anh ngồi xuống ghế, tay vẫn nắm chặt
tay cô, suy nghĩ một lát rồi nói với Chu Khải Trạch.
"Thông báo
cho Bạch Hân Nghiên một tiếng, nói chị ấy một lát nữa đến đây. Tôi muốn ở lại với cô ấy một lúc, cậu đi ra ngoài, đừng để ai đến quấy rầy chúng
tôi."
Chu Khải Trạch nhận mệnh đi ra ngoài. Cửa phòng bệnh vừa
đóng lại, cậu đã thấy Dương Tiểu Lâm tựa người bên tường cạnh cửa. Cô ấy nhìn thấy cậu, miễn cưỡng nở một nụ cười mà cô cho rằng là ổn thỏa
nhất, sau đó hỏi.
"Trợ lý Chu, Trạch Dương..." Cô lưỡng lự chọn lựa từ ngữ cho phù hợp, "Vẫn luôn quan tâm Tô Uyển Cầm như thế này sao?"
Chu Khải Trạch sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã thu về dáng vẻ thưởng ngày:
"Đây là chuyện riêng của Lưu Thiếu, tôi không tiện tiết lộ."
Dương Tiểu Lâm nghe vậy cũng không sinh khí, nhưng không biết nghĩ đến cái
gì, gật đầu chào Chu Khải Trạch rồi rời khỏi bệnh viện.