Bạch Hân Nghiên tiến đến bên giường nhìn đến cô gái ánh mắt đờ đẫn trên
giường lại nhìn đến cánh tay băng bó trắng tinh bên cạnh không nhịn được nhíu mày. Cô ngồi xuống bên cạnh Tô Uyển Cầm, thủ thỉ trò chuyện.
Lưu Trạch Dương đứng ở bên ngoài nhìn không muốn quấy rầy liền đi ra sân
châm một điếu thuốc. Thực ra, Lưu Trạch Dương không hay hút thuốc, nhưng khi cần suy nghĩ anh lại thường hút. Điếu thuốc cháy dở trên tay, khói
thuốc lượn lờ trước mặt nhưng anh lại dường như không hề có ý muốn hút
hết điếu thuốc này.
"Cậu mà không vứt điếu thuốc đó đi là lại phải tốn tiền mua thuốc trị bỏng đấy."
Lưu Trạch Dương nhìn người vừa lên tiếng, không nói gì, nhìn đến điếu thuốc đã cháy gần đến tay mình rồi vứt vào gạt tàn.
"Cậu làm gì mà suy nghĩ chăm chú vậy?"
"Không có gì."
"Tiểu Nghiên ở trong đó cùng cô bé kia à?"
"Ừ."
Lúc này, Bạch Hân Nghiên cũng từ trong nhà bước ra, nhìn anh rồi cười lạnh.
"Cậu để một người vừa mới tự sát, lại có xu hướng tự làm đau bản thân ở một
mình chẳng khác nào là vứt dao cho nó chơi đùa. Là cậu trách nó chết
chưa đủ nhanh hay là không có tâm nhãn đây?"
Lưu Trạch Dương im lặng không đáp. Anh thật sự không hề nghĩ tới ở trước mặt anh cô vẫn muốn tự sát.
"Tối nay tôi không thể ở lại được, cậu nhớ để ý con bé. Tôi không thể khẳng
định con bé có tiếp tục muốn tự sát hay không. Hiện giờ con bé như bom
hẹn giờ, cậu đừng coi nó như mấy cô nàng mà cậu hay chơi bời."
Lưu Trạch Dương vẫn giữ im lặng, Bạch Hân Nghiên cũng vô cùng kiên nhẫn hướng dẫn anh.
Bạch Hân Nghiên cùng Hứa Cảnh Nghi rời đi, anh mới bước vào phòng. Anh thật
sự không biết nên đối diện với cô thế nào. Nhìn đến gương mặt an tĩnh
của cô, lại nhìn đến cánh tay đang còn băng bó trước mặt, anh không dám
sơ suất nữa. Anh tiến đến bên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Không kể đến đêm cuồng loạn kia, thì đâu là lần đầu tiên anh và cô chân chính ngủ chung với nhau. Nhưng không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này. Anh suy
nghĩ đủ mọi biện pháp nhưng đều thấy không ổn, cuối cùng chỉ đành ôm cô
vào ngực.
Nhìn đến người con gái đang say ngủ trong lồng ngực
mình, anh có chút ngẩn người. Dường như chưa bao giờ, anh nhìn cô gần
như thế này, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cùng mùi
thuốc sát trùng trên người cô. Anh nhìn cô thật lâu thật lâu rồi chìm
vào giấc ngủ.
***
3h sáng, người trong ngực khẽ cựa quậy,
anh vô thức siết chặt tay rồi mở mắt nhìn cô. Miệng cô lẩm bẩm điều gì
đó, anh cúi người xuống muốn nghe xem cô nói gì nhưng lại chẳng nghe
thấy cô nói gì. Anh nghĩ có lẽ cô muốn đi vệ sinh nên nới lỏng tay,
không ôm cô nữa.
Không còn cản trở, cô ngồi dậy, nhưng không phải đi vệ sinh mà là hướng đi xuống lầu. Anh vội giữ tay cô lại nhưng cô
lại dùng sức tránh né muốn đi xuống. Anh không muốn làm đau cô nên chỉ
có thể cầm lấy tay cô đưa cô xuống lầu. Xuống đến tầng 1 cô vội đi vào
nhà bếp. Mở tủ lạnh, lấy một vài quả trứng cùng 2 quả cà chua. Cô tiến
đến chỗ bỏ dao, cầm một con dao lên. Anh sợ cô lại muốn tự sát nên muốn
ngăn cản nhưng lại thấy cô thành thục rửa cà chua, cắt nhỏ bỏ vào chiếc
bát con, rồi rửa lại dao đặt vào chỗ cũ. Cô bật bếp, nấu một bát canh cà chua trứng. Cử chỉ vô cùng thuần thục, dường như người vô cảm mấy ngày
này không phải cô vậy. Anh nhìn đến cô trước mắt, ánh mắt lóe lên không
rõ.
Cô nhìn đến nồi canh đang sôi sùng sục trước mặt, ánh mắt
sáng rỡ, khóe môi lại nở một nụ cười ôn nhu. Canh chín, cô tắt bếp, múc
ra một cái bát con, rồi đưa về phía trước. Anh đứng bên cạnh cô nên
trước mặt cô không hề có ai. Mà bát canh này, cô cũng không phải nấu cho anh. Tay cô vẫn giữ bát canh, tựa như một bức tượng điêu khắc.
Từng giây từng phút trôi qua, ánh sáng lóe lên trong mắt cô cũng biến mất
không thấy, nụ cười trên khóe môi cô cũng từng chút trở nên cứng nhắc.
Cánh tay buông lỏng, bát canh rơi xuống bàn, không vỡ nhưng lại đổ hết
canh ra ngoài. Anh vội chạy lại kéo cô đứng dậy để tránh canh nóng bắn
vào người. Ánh mắt anh tối sầm lại, dắt tay cô lên lầu. Cô như muốn nói
gì đó nhưng rồi lại im lặng, chỉ há miệng thở dốc rồi để ngoan ngoãn đi
theo anh.
Về giường, cô đặt lưng xuống là đã ngủ, giống như mọi năng lượng của cô đã bị rút hết để nấu được bát canh kia vậy. Còn anh, một đêm không ngủ.