Biết tính phức tạp và nghiêm trọng của vụ án, Thương Dĩ Nhu tăng ca giải phẫu thi thể của Yến Ni cả đêm, sáng hôm sau, bản báo cáo đã có mặt ở
đội hình sự.
"Vì trong nhà bật điều hòa lớn nên căn cứ vào nhiệt
độ khi đó cùng trạng thái của thi thể, trên cơ bản có thể xác định thời
gian tử vong của nạn nhân từ 12 đến 16 tiếng trước." Thấy Khúc Mịch hơi
nhíu mày, Thương Dĩ Nhu giải thích, "Chênh lệch bốn tiếng đã là kết quả
chính xác nhất rồi. Muốn thời gian tử vong cụ thể hơn thì tôi bất lực!"
Khúc Mịch im lặng đọc báo cáo.
Lục Li thò lại xem, kinh ngạc nói: "Nội tạng của nạn nhân quả nhiên vẫn còn trong bụng, nhưng tử cung lại không còn, tại sao chứ?"
"Lập tức
điều tra ghi chép về tình trạng sức khỏe của Yến Ni, xem cô ta có từng
đi khám phụ khoa, hoặc là khoa phụ sản hay không!" Khúc Mịch lên tiếng,
"Cô ta là minh tinh, đương nhiên sẽ bảo vệ thông tin cá nhân. Không cần
đến bệnh viện công, chú ý điều tra những bệnh nhân tư nhân cao cấp của
Nam Giang, có lẽ sẽ có phát hiện."
Giả thiết của Khúc Mịch giúp
mọi người đỡ phải đi đường vòng, bọn họ nhanh chóng xác định được mục
tiêu là bệnh viện Huệ Hảo. Bệnh viện này chuyên dành cho phụ nữ và trẻ
em, trang thiết bị đều là loại tối tân, bác sĩ và y tá đều là những
người có kinh nghiệm được mời về với lương cao. Bọn họ áp dụng phương
thức một phục vụ một, cực kỳ riêng tư.
Người của đội hình sự đến bệnh viện hỏi thăm chuyện của Yến Ni nhưng lại bị đối phương từ chối.
"Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi có quy định trong bất kỳ tình huống nào cũng
không được tiết lộ thông tin, nếu không sẽ bị sa thải." Tiếp tân cười
trả lời, "Mấy anh đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi."
Có nghĩa là dù Yến Ni có tới, cô ta cũng không biết.
Lục Li nghe vậy chỉ đành tìm quản lý bệnh viện, hy vọng đối phương có thể
phối hợp với cảnh sát, tiếc là đối phương không hề muốn phối hợp, thậm
chí còn tỏ thái độ với cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, các anh xuất hiện ở bệnh viện sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho chúng tôi, nếu có
tổn thất gì, luật sư của tập đoàn chúng tôi sẽ khởi tố. Bây giờ, mời các anh đi ngay!"
Lục Li phá án đã tiếp xúc với nhiều người, tự biết lần này đã gặp nhân vật khó tính. Xem ra muốn tìm được manh mối từ bệnh viện là không thể, chỉ đành nghĩ cách khác.
Nhóm của Lục Li trở về thì thấy Vương Nhân Phủ đang ngồi trước máy tính, Khúc Mịch đứng ngay bên cạnh xem.
"Đội trưởng Khúc..."
"Tôi đoán bệnh viện sẽ không cung cấp thông tin của bệnh nhân, dù gì bọn họ
cũng dựa vào điều này để thu hút khách." Khúc Mịch đã có sự chuẩn bị.
"Được rồi!" Vương Nhân Phủ hào hứng kêu lên, "Thằng nhóc này không làm hacker thì đúng là uổng phí, chưa đến một giờ đã đột nhập được vào hệ thống
của bệnh viện Huệ Hảo, lén lấy bệnh án của Yến Ni ra."
Lục Li
nghe thế vội đến gần xem, phát hiện Vương Nhân Phủ đang nhắn tin với bạn trên mạng của Đường Ninh, cũng chính là cao thủ đến giờ vẫn chưa biết
Đường Ninh đã không còn.
"Nói với cậu ta chuyện của Đường Ninh,
hẹn cậu ta đến đội hình sự một chuyến." Khúc Mịch cầm tài liệu, bảo Lục
Li liên lạc với người mở chủ đề bàn luận trên mạng, sau đó bảo Hách Minh đi điều tra những người đàn ông có liên quan tới Yến Ni.
Trên
bệnh án có ghi Yến Ni từng tới bệnh viện Huệ Hảo hai lần, lần nào cũng
đến khoa phụ sản, hơn nữa trên bệnh án còn có viết: Mang thai sáu tuần.
Kết quả này khiến mọi người phải lau mắt nhìn, không phải cô ta tự xưng là
ngọc nữ, còn tuyên bố mình chưa từng có bạn trai sao? Thế đây là chuyện
gì? "Thánh mẫu" mang thai, ai làm đây?
Rất nhanh, người mở chủ đề bàn luận trên mạng đã bị gọi đến đội hình sự. Thấy cậu ta chỉ khoảng 18 tuổi, ai nấy đều kinh ngạc. Theo suy đoán của họ, người mở chủ đề hiểu
rõ trinh thám, pháp y, pháp chứng, ngoài ra còn có nghiên cứu tâm lý học tội phạm, đáng lẽ phải là người từng trải mới đúng.
"Nickname của cậu là người chứng kiến?" Khúc Mịch quan sát đối phương.
Cậu ta gật đầu: "Tôi tên Lưu Tuấn, là sinh viên năm 3 trường cảnh sát. Tôi
không phải hung thủ, chỉ dùng chuyên ngành và sở trường của mình phân
tích vụ án mà thôi. Hung thủ chắc chắn là kẻ làm nghệ thuật, không lo
cơm áo gạo tiền. Còn tôi đương nhiên không phù hợp với những đặc điểm
này!"
"Những đặc điểm này do cậu tổng kết, ai có thể chứng minh cậu không phải hung thủ?" Khúc Mịch hỏi lại.
Lưu Tuấn lập tức trả lời: "Tôi có chứng cứ không có mặt ở hiện trường.
Trong thời gian Đường Ninh bị giết hại, tôi đang ở trường tham gia huấn
luyện, không hề ra khỏi cổng trường!"
"Cảnh sát chưa từng công bố chi tiết về vụ án, sao cậu biết thời gian nạn nhân bị hại? Điều này
càng tăng độ hiềm nghi của cậu." Khúc Mịch nghi ngờ.
"Vấn đề dễ
giải thích thôi, đợt tập huấn của chúng tôi từ 15 tháng 3 đến 15 tháng
4, căn cứ vào độ thối rữa của thi thể, nạn nhân chắc chắn bị giết hại
trong khoảng ngày 1 tháng 4."
"Chương trình của trường cảnh sát
bây giờ đúng là toàn diện thật, ngay cả tâm lý học tội phạm và pháp y
học cũng giảng dạy." Khúc Mịch nhìn cậu ta chằm chằm "Có học giải phẫu
không?"
"Chương trình đó chưa mở, có điều tôi có tự học. Khi rảnh rỗi tôi thường đọc sách hoặc luận văn về phương diện này, nhất là luận
văn về tâm lý học tội phạm mà giáo sư Khúc Mịch viết, đúng là như khuôn
vàng thước ngọc..."
"Lý luận suông thì có gì hay!" Khúc Mịch ngắt lời.
"Dựa vào đâu mà anh lại nói vậy?" Không ngờ Lưu Tuấn trông có vẻ dễ tính vừa nghe anh nói lập tức nổi giận, "Nếu mấy anh có chút kiến thức và năng
lực của giáo sư Khúc thì đã không để hung thủ gây án nhiều lần như vậy!
Giáo sư Khúc cực kỳ hiểu tâm lý học tội phạm, mỗi bài luận văn thầy ấy
viết tôi đều đọc, thậm chí tôi còn từng nghe một buổi tọa đàm của thầy
ấy. Nếu có thầy ấy ở đây, thầy ấy sẽ phân tích cụ thể hơn, có lẽ sớm đã
đưa hung thủ ra công lý. Giáo sư Khúc..."
"Tôi không có kiến thức và năng lực như cậu nói đâu!" Khúc Mịch ngắt lời cậu ta thêm lần nữa.
"Anh..." Lưu Tuấn đang định cãi lại thì đột nhiên ý thức được vấn đề, cẩn thận
quan sát Khúc Mịch, "Anh hình như là... Giáo sư Khúc! Đúng, là giáo sư
Khúc!"
Cậu ta đột nhiên nhảy dựng lên, trông kích động đến mức muốn khóc.
Chuyện Khúc Mịch đến đội hình sự thành phố Nam Giang không công bố ra ngoài,
phá hai vụ án liên tiếp cũng không nhận phỏng vấn của truyền thông.
Người đại diện cục cảnh sát phát ngôn là cục trưởng Hoàng, ông ta đã hứa với Khúc Mịch sẽ không bao giờ nhắc đến tên anh, thế nên rất ít người
biết đội trưởng dẫn dắt đội hình sự phá án chính là Khúc Mịch!
"Tháng 7 này cậu tốt nghiệp đúng không? Tôi có thể nói với lãnh đạo nhà trường để cậu tới đội hình sự, có hứng thú không?"
Lúc này mọi người mới nghe hiểu, thì ra không phải Khúc Mịch coi đối phương là kẻ hiềm nghi, mà đang chiêu binh mãi mã!.
Lưu Tuấn nghe thế thì sững sờ. Đây không
phải là mơ đấy chứ? Cậu ta như có cảm giác bay lên tận mây xanh vậy,
không chỉ được gặp thần tượng mà còn được thần tượng mời gia nhập đội
hình sự!
Lưu Tuấn vội nhéo đùi mình một cái, đau đến mức nhếch miệng, lại còn dụi mắt thật mạnh.