Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 408: Đến thăm đội


trướctiếp

Thương Dĩ Nhu không ngờ Khúc Mịch lại bình dân mua bánh ngọt tới, còn bảo cấp dưới đừng làm mình giận. Tuy không nhất thiết phải làm vậy nhưng đây dù gì cũng là một cách quan tâm khiến Thương Dĩ Nhu thấy vô cùng ấm áp. Cô dẫn Khúc Mịch vào văn phòng rồi đóng cửa lại.

“Cái này cho em!” Khúc Mịch làm ảo thuật ra một chiếc hộp nhỏ, “Bánh cho em đấy.”

Vừa thấy là bánh xốp mille-feuille mà mình thích, chút không vui còn lại cũng biến mất.

“Cảm ơn anh. Có điều sau này nếu anh muốn tới thì nhớ gọi điện trước, hơn nữa để anh tốn tiền nhiều như vậy tôi ngại qua.”

Nghe Thương Dĩ Nhu nói vậy, Khúc Mịch nghiêm túc phản bác: “Thứ nhất, sau này chúng ta sống cùng nhau, không cần phải khách sáo. Thứ hai, anh đã gọi điện cho Lục Ly trước rồi, cậu ta nói có án mạng nhưng em đã về. Thứ ba, anh đúng là tốn rất nhiều tiền, cơm trưa em mời nhé!”

Trời ạ, trông chẳng khác nào lừa đảo tống tiền. Ai bảo anh mua bánh? Không phải anh tự nguyện sao?

“Được rồi, đi với tôi.” Thương Dĩ Nhu dẫn Khúc Mịch xuống lầu.

Trên đường đi gặp những người quen, cô tươi cười chào hỏi.

Khúc Mịch lẽo đẽo theo sau Thương Dĩ Nhu đến căng tin. Anh quan sát xung quanh, cuối cùng chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống: “Ăn ở căng tin cũng được lắm, vừa rẻ vừa thực tế! Nếu em đã mời thì làm phiền em, anh không kén ăn.”

Nói xong, anh gác chân kiểu thiếu gia như chỉ ngồi chờ ăn.

Thương Dĩ Nhu thấy vậy chỉ đành đi xếp hàng lấy cơm, cô chọn cà tím ngâm, su hào xào cay, súp cà chua và trứng miễn phí.

“Nhiêu đây đủ cho hai chúng ta rồi, về nhà thì làm thêm món bắp cải xào.” Nói câu này Thương Dĩ Nhu giật mình. Cô không biết sao mình lại nói câu này, còn tự nhiên đến vậy. Hơn nữa trong lòng cô không hề coi Khúc Mịch là người ngoài, nếu không cô đã không dẫn ăn đến căng tin, còn chỉ gọi hai món chay đơn giản.

Hai mắt Khúc Mịch sáng lên: “Lúc anh còn là đội trưởng đội hình sự, thỉnh thoảng em sẽ mang bánh với đồ ăn tới, mọi người đều thích ăn. Bây giờ đến lượt anh làm chuyện này.”

Cô hiền huệ vậy à? Thương Dĩ Nhu từng nghĩ mình sẽ không yêu hay bước vào hôn nhân. Không ngờ cô lại kết hôn với kẻ lập dị như tảng băng trôi, mà nghe đồn thì cả hai còn ngọt như đường.

Thấy họ đều ở đây, Lục Li vui vẻ sải bước tới: “Giáo sư Khúc, tôi chân thành chào đón anh về đội cảnh sát hình sự.”

Khúc Mịch hiểu con người Lục Li, biết anh không nói dối, bởi vì đối với anh, quan trọng nhất là bắt được tội phạm.

“Dù gì cũng sẽ cùng nhau bắt tội phạm, cậu đừng vội.” Hiếm khi có tâm trạng tốt, Khúc Mịch hé lộ chút thông tin.



Lục Li biết Khúc Mịch muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói thì có hỏi cũng như không. Lại nhắc đến vụ đuối nước và tai nạn giao thông gần đây, anh cảm thấy tai nạn hình như hơi nhiều.

Nhóm Cố Thành cũng bưng mâm đồ ăn tới, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Khang Bình cùng Tiểu Vương và Tiểu Đinh tới nhưng vì đã hết chỗ nên ngồi sang bàn bên cạnh. Mọi người trong đội hình sự đều vui vẻ nói chuyện với Thương Dĩ Nhu nhưng Tiểu Đinh và Tiểu Vương thì có vẻ hơi sợ cô.

Khúc Mịch thấy thế thì thầm thấy buồn cười, không ngờ Thương Dĩ Nhu lại có khí thế đến mức dọa cấp dưới,

Ăn xong, Khúc Mịch nói mình có việc phải đi trước, chiều tiện đường sẽ quay lại đón Thương Dĩ Nhu về nhà. Anh đã nói tiện đường, Thương Dĩ Nhu không nỡ từ chối, hơn nữa cô cũng không muốn từ chối. Trong tiềm thức, cô không bài xích Khúc Mịch, chính cô cũng dần nhận ra điều này.

Nhưng chưa đến giờ tan làm, Thương Dĩ Nhu đã nhận được điện thoại của Châu Châu. Cô ấy nói mình chiều nay có gặp khách hàng gần cục công an, vừa hay có thể gặp cô.

Nghe Châu Châu nói muốn gặp mình, Thương Dĩ Nhu hơi thắc mắc nhưng vẫn nhận lời. Cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê gần đó, Châu Châu đã đợi sẵn, thấy Thương Dĩ Nhu tới liền vẫy tay gọi.

“Chị Dĩ Nhu, không ngờ chị mặc đồng phục trông cũng đẹp đấy.”

Thương Dĩ Nhu không hiểu lời khen của Châu Châu, cô chỉ có cảm giác mình già hơn cô ấy.

“Em uống gì? Cứ gọi đi, chị mời.” Bị người ta gọi là chị, Thương Dĩ Nhu đương nhiên phải tốn tiền chiêu đãi.

Nhưng Châu Châu lại lắc đầu: “Cứ chia đôi đi, ở nước ngoài em đã giữ thói quen này rồi.”

Sau đó cô vẫy tay gọi nhân viên, gọi một ly cà phê và đồ ăn nhẹ.

Thôi, người ta tiếp thu nền giáo dục nước ngoài, tư duy của cả hai hoàn toàn không cùng tần số.

“Chị Dĩ Nhu, chuyện của em chắc chị nghe anh Khúc Mịch kể hết rồi chứ?” Miệng của Châu Châu rất ngọt ngào, cách nói chuyện là kiểu mẫu của một cô gái Trung Quốc ngoan ngoãn, “Thật ra khi bố em xảy ra chuyện, nhà nước đã hỗ trợ 500.000 tệ, số tiền đó đã đủ cho em đi du học. Lúc ở nước ngoài em có đi làm thêm, em không muốn nhận tiền của nhà họ Khúc. Về phần vật chất em không nợ họ, nhưng về tình cảm em lại nợ họ quá nhiều. Gia đình họ ai cũng là người tốt, vậy nên em về nước đi làm là để báo đáp tấm lòng của họ.”

“Thế cũng tốt, có điều chị không hiểu sao em lại nói với chị những điều này?” Tính cách Thương Dĩ Nhu khá căng thẳng, có gì nói đó, không muốn vòng vo.

Châu Châu nhấp chút cà phê, cười nói: “Em biết bây giờ chị và anh Khúc Mịch đang có chút vấn đề, hình như hai anh chị vẫn chưa chính thức đăng ký kết hôn. Em muốn có cơ hội cạnh tranh công bằng được chứ?” Châu Châu nhìn thẳng vào mắt Thương Dĩ Nhu, “Tám năm trước lần đầu em gặp anh Khúc Mịch, khi đó bố Khúc mẹ Khúc đưa em về, anh ấy từ trên lầu hai đi xuống. Em vẫn còn nhớ hôm đó anh ấy mặc sơ mi trắng và quần tây đen. Anh ấy đứng từ trên cao nhìn xuống như thượng đế nhìn chúng sinh vậy. Khoảnh khắc đó, em biết mình đã rung động. Nhưng thời điểm ấy em chỉ mới là một con nhóc từ trong rừng rậm chui ra, sao có thể xứng với anh ấy? Bắt đầu từ khi đó, em đã thề nhất định phải trở nên xuất sắc hơn để sóng vai đứng cùng anh ấy. Vậy nên em cố gắng học hành, bất cứ việc gì cũng cố gắng đứng nhất. Ở trường quốc tế em đứng nhất khối, được nhận học bổng của viện hoàng gia Đan Mạch. Ra nước ngoài em vẫn nỗ lực học tập, mong có thể sớm thành tài đã trở về. Nhưng em lại nghe tin anh Khúc Mịch kết hôn, em đã khóc rất nhiều. Em không cam tâm, rõ ràng là em gặp anh Khúc Mịch trước nhưng lại để người khác nhanh chân hơn. Em không về tham dự hôn lễ của anh chị, em thậm chí còn nguyền rủa hôn nhân của anh chị không được lâu dài. Có lẽ ông trời đã nhìn thấy tình cảm của em, nghe được tiếng lòng của em nên mới để chị mất trí nhớ quên đi tình cảm với anh Khúc Mịch. Em nghĩ tình cảm chị dành cho anh Khúc Mịch không hề sâu đậm, nếu không sao chị lại quên được? Vả lại đến giờ cả hai chưa đi đăng ký kết hôn, anh Khúc Mịch thì không muốn có con, giữa anh chị có rất nhiều vấn đề. Em không muốn chen ngang phá hỏng, em muốn cạnh tranh công bằng với chị. Chị Dĩ Nhu, em muốn chính thức theo đuổi anh Khúc Mịch, chắc chị sẽ không kế hèn hạ để đối phó em chứ?”

Khúc Mịch từng nói bọn họ đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas, còn về Nam Giang tổ chức hôn lễ, nhưng vì vội đi du học nên chưa đăng ký ở Nam Giang. Kế hoạch của họ là nếu sau này cả nhà có chuyển ra nước ngoài thì không cần đăng ký trong nước. Còn về việc Khúc Mịch không muốn có con thì anh không nói.



Thấy Thương Dĩ Nhu nhíu mày, Châu Châu nói tiếp: “Chị Dĩ Nhu, em thật sự rất thích anh Khúc Mịch. Cuộc đời này em chỉ muốn làm vợ anh ấy, nếu chú rể không phải anh ấy, em thà độc thân cả đời. Chị Dĩ Nhu, hôm nay em đã nói hết lòng mình cho chị nghe rồi, chị có thể giữ bí mật giúp em được không? Em không muốn để anh Khúc Mịch biết, nếu không sẽ xấu hổ lắm, chị có thể hứa với em không?”

“Chị có thể không nói, nhưng... Anh ấy nghe thấy hết rồi.” Nói tới đây, Thương Dĩ Nhu nhìn ra đằng sau Châu Châu.

Châu Châu vội quay đầu thì thấy Khúc Mịch đang đứng ngay đằng sau, ánh mắt sắc bén như dao. Trước đây mỗi khi gặp Khúc Mịch, cô chỉ cảm thấy anh khá lạnh lùng. Đàn ông mà, như vậy mới có phong thái. Nhưng bây giờ anh không chỉ lạnh lùng mà còn đầy âm khí!

“Anh Khúc Mịch...” Châu Châu hoảng loạn đứng dậy, còn chưa kịp nói gì thì Khúc Mịch đã giơ tay.

Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu, trong ánh mắt chỉ có một mình cô. Anh muốn từ ánh mắt nhìn thấu nội tâm cô, đoán xem cô lúc này đang nghĩ gì.

“Tôi nghĩ mình nên tránh mặt, có lẽ hai người cần nói chuyện riêng.” Thương Dĩ Nhu cũng đứng dậy mỉm cười với Khúc Mịch, sau đó bỏ đi.

Khúc Mịch nhíu mày, thấy Thương Dĩ Nhu rời khỏi quán cà phê, anh vội đuổi theo.

“Thương Dĩ Nhu!”

Rất ít khi anh gọi cả tên lẫn họ của Thương Dĩ Nhu, có thể biết anh giận thế nào.

Anh đuổi theo cô, nắm chặt tay cô, chất vấn: “Thương Dĩ Nhu, vậy mà em còn cười được? Nghe những lời bậy bạ đó, em còn cười với anh, sau đó thong dong bỏ đi sao?”

“Thế anh muốn tôi phải thế nào? Không phải tôi mất trí nhớ sao?” Dường như Thương Dĩ Nhu cũng tức giận, thường ngày cô rất dễ tính nhưng hôm nay lại mất kiểm soát.

“Một câu mất trí nhớ là chưa từng có gì xảy ra à?” Khúc Mịch nắm tay Thương Dĩ Nhu thật chặt làm cô đau.

Châu Châu ở trong quán cà phê cũng chạy ra, thấy cả hai đang lôi kéo nhau bên đường.

“Anh Khúc Mịch, anh làm chị Dĩ Nhu đau kìa.”

Khúc Mịch thả lỏng nhưng không hề buông tay, có điều Thương Dĩ Nhu lại hất tay anh ra.

“Xin lỗi, tôi còn công việc chưa làm xong.” Thương Dĩ Nhu xoay người bỏ đi.

Khúc Mịch đuổi theo nhưng bị Châu Châu chặn trước mặt.

trướctiếp