Cả căn phòng im ắng, chỉ có mỗi tiếng của Bell. Mọi người đều chìm vào
câu chuyện của anh ta, xúc động trước câu chuyện tình yêu của nam nữ
chính nhưng cuối cùng nữ chính lại tự sát.
"Nhìn cô gái mình yêu
biến thành thi thể lạnh băng, trái tim anh đau như dao cắt, hận không
thể chết cùng. Nhưng anh biết mình không thể chết, anh phải báo thù cho
Jennifer, phải đày những kẻ từng tổn thương cô ấy xuống địa ngục. Anh
biết rất rõ số ảnh đó đến từ đâu nên đã thuê thám tử điều tra Mark và
Lilia. Anh biết Mark từ chức ở công ty đến nơi này làm huấn luyện viên
trượt tuyết, còn Lilia thì tiếp tục làm việc ở chi nhánh tập đoàn. Anh
cảm thấy ngay cả ông trời cũng giúp anh, anh phải lên kế hoạch tỉ mỉ cho hai vụ giết người, anh phải khiến Mark và Lilia đều chết ở sân trượt
tuyết để báo thù cho Jennifer. Anh đã lên kế hoạch hơn một năm, ngay từ
lúc được điều đến chi nhánh tập đoàn, anh đã cố ý tiếp cận Lilia. Vì đều là người thích trượt tuyết nên hai người nhanh chóng thành bạn, hơn nữa anh còn cảm thấy Lilia thích mình, việc này càng giúp kế hoạch của anh
dễ thực thi. Tất cả để chuẩn bị xong xuôi, anh cuối cùng cũng chờ tới
ngày có bão tuyết. Anh cổ vũ Lilia tới đây trượt tuyết, cho cô ta ít ám
thị, có lẽ cô ta nghĩ anh sẽ bày tỏ ở đây nên vui vẻ đồng ý. Với sự hiểu biết của anh về cô ta, anh chắc chắn cô ta sẽ chọn phòng này. Quả nhiên không ngoài suy đoán của anh, tất cả đều theo kế hoạch, hơn nữa còn vô
cùng thuận lợi. Mọi việc anh làm đều không chút sơ hở, nhưng không có gì qua được đôi mắt của đại trinh thám này đâu." Nói rồi, Bell tự tạo dáng oai hùng.
Edward vỗ tay: "Cảnh sát Bell à, tôi thấy anh muốn trở thành thần thám đến điên rồi. Câu chuyện của anh đúng là khiến tôi và
mọi người ở đây xúc động. Tiếc là tôi không phải hung thủ mà anh nói,
càng không rảnh rỗi đến mức tiếp tục ở đây nghe anh kể chuyện. Chúng tôi phải lên đường rồi, từ đây ra sân bay khá xa, nếu không đi sợ là không
kịp."
"Anh Edward, đồng hồ của anh rất đặc biệt, có thể cho tôi mượn xem không?" Bell đột nhiên thay đổi chủ đề.
Edward giật mình, duỗi tay. Bell cẩn thận quan sát, còn cởi dây đồng hồ ra, Edward có vẻ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
"ZNF, anh Edward, những chữ cái viết tắt này có ý nghĩa gì vậy?" Bell cười,
"Nếu tôi đoán không lầm, đây là tên viết tắt của Jennifer đúng không?
Lúc Jennifer chết, trên cổ tay cô ấy cũng đeo một chiếc đồng hồ kiểu
dáng tương tự, mặt sau có khắc ba chữ ADH, tôi nghĩ anh hiểu ý nghĩa của nó. Hai người mang đồng hồ đôi còn nói chỉ là fan và thần tượng. Nếu
linh hồn của Jennifer nhìn thấy, nghe thấy, anh nghĩ cô ấy vui không?
Người đàn ông mình yêu lại không dám nói ra tình cảm của mình, mãi cho
đến lúc chết hai người vẫn chưa xác nhận mối quan hệ gì!"
Nghe
vậy, Edward lập tức giật lại đồng hồ. Lúc này, di động của anh ta đổ
chuông, không phải nhạc chuông bình thường, mà là bản tình ca I'm By
Your Side. Nghe nhạc chuông này, hai mắt Edward đỏ lên, run rẩy lấy di
động ra, cho đến khi thấy rõ hiển thị trên màn hình, anh ta không thể
tiếp tục kiềm lại nước mắt.
Anh ta nhấn nút nghe máy, để điện thoại sát bên lỗ tai: "Alo, cô bé mập, kẻ xui xẻo đây."
Nói xong câu đó, nước mắt anh ta tuôn trào như tuyết lở.
Nhìn anh ta khóc, mọi người cuối cùng cũng hiểu. Đúng như Bell nói, quan hệ
giữa anh ta và Jennifer không hề bình thường, rất có khả năng anh ta
chính là hung thủ.
Alice không dám tin vào sự thật, theo bản năng lùi mấy bước.
Mervyn liên tục lắc đầu hỏi: "Edward, sao anh có thể là hung thủ giết người?
Trong công việc anh là thần tượng của tôi, tôi không tin anh là hung thủ giết người, không tin!"
Edward ngừng khóc, bình tĩnh nhìn Bell:
"Đúng vậy, tôi là hung thủ giết người. Mark và Lilia đều bị tôi giết.
Nếu anh đã nói ra quá trình giết người của tôi, tôi cũng không cần phải
thuật lại. Bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu, tôi yêu cầu chết không đau,
sau đó chôn cất tôi cùng Jennifer. Tôi không thể đến quét dọn mộ cô ấy
hàng năm nữa, thế thì để tôi ở bên cô ấy đi."
"Không, Edward, anh không phải hung thủ giết người!" Đến giờ Mervyn vẫn không tin đây là sự thật.
Edward khẽ cười: "Kẻ tôi giết không phải người, là ác ma! Năm xưa bọn họ suýt
thì hại chết Jennifer, qua bao nhiêu năm bọn họ vẫn không chịu tha cho
cô ấy. Bọn họ đáng chết, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch tội nghiệt
của họ. Tôi không hối hận, tôi báo thù cho Jennifer, cô ấy không chết
oan. Nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu rõ ràng cô ấy đã hứa với tôi dù
xảy ra chuyện gì, hai chúng tôi không ai được vứt bỏ bản thân. Tại sao
cô ấy lại không giữ lời thề của chúng tôi chứ? Tại sao cô ấy lại tự sát? Tôi phải xuống dưới hỏi cô ấy."
"Anh không cần đi hỏi cô ấy, để tôi nói anh nghe đáp án." Bên ngoài đột nhiên có người tới.
Hai mắt Thương Dĩ Nhu sáng lên: "Khúc Mịch, anh đến rồi!"
Bell đang định đuổi người tới đi, nghe Thương Dĩ Nhu gọi thì vội dừng lại.
Đây chính là thần tiên bày chiêu cho anh ta, còn tìm được hung thủ, anh
ta cảm kích muốn báo đáp còn không kịp.
Edward thấy một người đàn ông Trung Quốc tới, hơn nữa còn nói thế, không khỏi cau mày.
"Jennifer không hề làm trái lời thề của hai người. Cô ấy tới đây không phải để tự sát, mà chỉ để nhớ lại. Năm xưa cô ấy gặp anh ở đây, đánh mất ý định tự sát, lấy lại can đảm sống tiếp. Bây giờ cô ấy quay về nơi này để tìm
sức mạnh giúp mình vượt qua khó khăn. Cô ấy leo lên đỉnh núi, nhớ lại
lời thề với anh, quyết định dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm đối
mặt. Nhưng trên đường xuống núi cô ấy lại gặp tuyết lở, gặp tai nạn như
vậy."
"Anh nói bậy!"
Từ khi Jennifer ra đi, báo thù trở
thành động lực sống duy nhất của Edward, trong đầu anh ta chỉ toàn là
việc này, nhưng bây giờ sau khi báo thù xong, lại có người đến nói với
anh ta Jennifer không hề tự sát mà đây chỉ là sự cố. Anh ta không chấp
nhận được, cảm thấy lời Khúc Mịch nói chỉ là suy đoán.
Khúc Mịch lấy lịch sự trò chuyện của Jennifer cho Edward xem, trong đó cuộc gọi cuối cùng là gọi cho anh ta.
"Sau khi đã nghĩ kỹ, cô ấy muốn gọi điện cho anh nhưng không thể liên lạc được."
"Dựa vào đâu mà anh nói cô ấy muốn bảo tôi phải kiên cường sống tiếp? Có lẽ cô ấy chỉ muốn tạm biệt tôi trước khi chết mà thôi."
"Bởi vì tôi có đoạn tin nhắn cô ấy chưa kịp gửi."
Nghe Khúc Mịch nói, Bell vô cùng kinh ngạc, năm xưa chính anh ta xử lý vụ tự sát này, anh ta nhớ di động của Jennifer đã hỏng, trong nhật ký điện
thoại chỉ có cuộc gọi, không hề có tin nhắn.
Di động hỏng, đương
nhiên không thể tìm lại tin nhắn muốn gửi đi theo cách thông thường,
nhưng Khúc Mịch là ai, trên đời này làm gì có chuyện anh muốn biết mà
không điều tra ra được?
"Kẻ xui xẻo, em không muốn chết, cứu em..." Khúc Mịch nhẹ giọng.
Mặt Edward xám như tro tàn, anh ta ngồi bệt xuống đất như không còn linh hồn.
"Thì ra cô gái ấy không muốn chết, cô ấy giữ lời thề của chúng tôi." Anh ta
lẩm bẩm, "Tất cả đều là lỗi của tôi, đều tại tôi quá ngu ngốc. Đáng lẽ
tôi phải sớm nghĩ ra cô ấy sẽ tới đây, đáng lẽ tôi phải đi tìm cô ấy.
Nếu tôi có thể nghĩ ra, cô ấy chắc chắn đã không chết. Vậy mà tôi còn tự cho là thông minh, trăm phương nghìn kế báo thù cho cô ấy. Nhưng người
thực sự hại chết cô ấy lại là tôi. Lúc sắp chết cô ấy còn nói tôi cứu cô ấy, Jennifer muốn sống tiếp cỡ nào chứ! Tôi đúng là ngu ngốc, ngu
ngốc!"
Nhìn anh ta bật khóc, mọi người đều thấy nặng nề. Vốn dix
đây là bản tình ca rất đẹp, nhưng bây giờ chỉ còn lại bi thương. Bell
lấy còng tay ra, bước lên còng hai tay anh ta lại, bảo cấp dưới đưa đi.
Đồng nghiệp từ tổng cục Vancouver đều giơ ngon cái, Bell cực kỳ đắc ý, cảm
thấy bản thân sống hơn ba mươi năm cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu rồi.
Anh ta đương nhiên không quên sự trợ giúp của Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, chân thành mời họ bữa cơm.
"Cảm ơn anh, lâu rồi tôi chưa gặp vợ mình, muốn có không gian riêng. Xin lỗi, đi trước đây." Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu.
Gì vậy? Chỉ mới mấy ngày thôi mà! Nhưng nghe vậy, Thương Dĩ Nhu vẫn nở nụ cười tươi như hoa.