Tháng 9 rất nhanh đã đến, thời tiết vào thu, hơi se lạnh lại khiến tâm
tình Phương Hinh trở nên dễ chịu, sau khi khai giảng xong ở trường đại
học, cô cùng Hạ Miên dọn đồ về kí túc xá.
Môi trường ở đại học rộng lớn hơn trường cấp ba rất nhiều, ngay cả cơ sở vật chất hay tiện nghi đều nhỉnh hơn một bậc.
Quay về vài tháng trước, cuộc đấu đá nảy lửa tình tay ba giữa Phương Hinh,
Đinh Khải Thành và Hoàng Tống Hiên vẫn còn nhiều người nhớ đến, chỉ là
họ không tiện nói ra, ở đây nam nữ đa số đều biết đến Phương Hinh.
Chỉ là họ không quá hiểu rõ con người cô.
Khi Phương Hinh và Hạ Miên nhận chìa khóa từ bảo vệ kí túc, trước đó đã có
hai người nhận chìa khóa sớm hơn 1 ngày. Cô và Hạ Miên không cảm thấy
lạ, một phòng 4 người hai chìa khóa chính và hai chìa khóa dự phòng nằm
chỗ bác bảo vệ, tuy không tiện lắm những cũng tạm ổn.
Vừa mở cửa
phòng, mùi thịt nướng đã bay nồng nặc xộc vào mũi, cô gái mở cửa là Chu
Nhược Vân mái tóc dài bạch kim trông rất cá tính.
Cô ta thấy Phương Hinh thì hơi ngạc nhiên, lập tức mở miệng hỏi lại.
- Cậu tới phòng này sao? Đây là 176.
- Đúng rồi, không sai.
Hạ Miên từ phía sau chen miệng vào, trong tay vẫn cầm sẵn vali.
Chỉ nghe thấy một giọng nói trầm từ trong phòng vọng ra, rõ ràng tấm lưng
là con trai, tóc cũng ngắn như con trai, sao lại có giọng nữ ở đây?
- Cho bọn họ vào đi.
Chu Nhược Vân lập tức gật đầu rồi bước vào trong nhường đường.
- Nhớ đóng cửa.
Phương Hinh nhìn hai chiếc giường phía bên trái vẫn trống rỗng, bàn học cũng
chỉ mấy thứ lặt vặt có sẵn, còn phía bên phải sớm đã được hai người này
tu sửa lại.
Hạ Miên để vali ở bên cạnh chiếc giường gỗ ngoài
cùng, Phương Hinh chỉ còn lại sự lựa chọn cuối cùng là chiếc giường ngủ
bên trong. Hạ Miên vốn là cô gái hoạt bát, rất dễ làm quen, vừa thấy đồ
ăn mà Đới Dĩ An đang nấu, cô không đợi được lao đến như hổ đói.
Chỉ là một bàn thịt nướng thơm phức, Hạ Miên ngồi đối diện Đới Dĩ An, con người này thật khiến cô rất dè chừng.
Chu Nhược Vân ngồi xuống, để ý thấy cô e dè, thực ra bọn họ cũng chỉ làm quen sớm hơn Hạ Miên một ngày mà thôi.
- Nhìn cậu ấy như vậy chứ dễ gần lắm, mau ăn đi.
Hạ Kiêm nghe vậy đáy lòng trở nên tĩnh lặng hơn hẳn, cô cầm miếng thịt nướng cho vào miệng.
Quả là tuyệt cú mèo.
- Hinh Hinh, mau ngồi xuống đây.
Phương Hinh chỉ đưa mắt liếc qua, giọng nói có phần nghiêm túc.
- Nghe nói kí túc xá không cho nấu đồ ăn.
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa rầm rầm truyền vào như dân đòi nợ thuê, thanh âm
của quản lí kí túc còn to hơn cái loa phát thanh ở trường cũ cấp ba.
- Này, bọn mày lại dám nấu đồ ăn ở trong phòng phải không? Có tin tao
đuổi cổ chúng mày không hả? Đến lúc cháy cả dãy thì đừng than tao đấy.
Mau mở cửa cho bà…
Đới Dĩ An trông rất bình tĩnh, trong miệng
nhai nhồm nhoàm miếng thịt, Chu Nhược Vân, Hạ Miên và Phương Hinh sớm đã bị bà ta dọa sợ, ánh mắt liền trông đợi vào Đới Dĩ An.
Dù gì trong đám, cô ấy là người đáng sợ nhất.
Đới Dĩ An lấy giấy lau qua loa ngón tay, vẻ mặt điềm tĩnh pha chút lạnh lùng, rõ ràng là không chút sợ sệt mở cửa.
Nhìn thấy sắc mặt bà quản lý kí túc, cả ba bọn họ bên trong sắc mặt xanh đi
một nửa, đây chắc chắn là yêu quái chứ đâu phải con người. Thật là đáng
sợ.
- Ủa, An An, thì ra là con sao? Sao con lại… lại đổi phòng rồi hả?
Biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy thay đổi chóng vánh khi nhìn thấy Đới Dĩ An,
nghe nói từ trước đến nay cô ấy chưa từng cười nói với ai, giữ nguyên
một sắc mặt đen kịt như đi đưa đám, nhiều lúc tức giận lại khiến đối
phương sợ hãi run lên bần bật.
Có người còn nói, Đới Dĩ An là con gái hiệu trưởng trường đại học nhưng giới tính xảy ra vấn đề nên sớm đã bị người nhà vứt bỏ.
Đới Dĩ An chỉ tay lên bảng tên số phòng, giọng nói gắt gỏng từng chữ khiến ba người bọn họ bên trong cũng sợ đến nỗi nổi da gà.
- Bà mở mắt to mà nhìn cho kĩ, 176.
“Rầm.”
Tiếng đóng cửa của Đới Dĩ An làm lay động đến các phòng bên cạnh nhưng không ai dám lên tiếng chửi rủa, chỉ có thể nhẫn nhịn.