Vừa vểnh tai nghe đã biết người cất giọng nói nguy hiểm đó là ai, cả bốn người quay đầu nâng mắt nhìn, bọn họ ngạc nhiên vì Hoàng Tống Hiên lại
có một khía cạnh đáng sợ như đến từ âm tào địa phủ.
Rất nhanh
Trình Vũ và Chu Dật đã lấy lại tinh thần, Phương Hinh vừa nhìn thấy anh
liền không khỏi cảm kích, nhưng chỉ trong phút chốc, cô lại cảm thấy bản thân mình như đang rơi vào vực thẳm.
Hoàng Tống Hiên nhăn mày
bước đến, anh đã thấy bàn tay ôm lấy bờ vai Phương Hinh của Chu Dật,
trong ánh mắt là cảm xúc không mấy dễ chịu của người đàn ông khi ghen.
- Đến đúng lúc lắm, tôi lại muốn xem cậu dở trò gì mà để ả đàn bà kia tìm tới em dâu gây sự.
Trình Vũ bình thản mở miệng, nhân lúc Hoàng Tống Hiên bước đến mà né sang một bên, đứng cạnh Hướng Kim, thật quá ngột ngạt và chán chường.
Đứng sát Phương Hinh, Hoàng Tống Hiên cúi đầu nhìn vào khuôn mặt non nớt đã
đỏ bừng bừng lên, từ lúc nào phát hiện Chu Dật đã rời tay, Hoàng Tống
Hiên khẽ liếc anh ta một cái nhưng Chu Dật lại không để ý.
Anh
đưa hai tay vào túi quần, khuôn mặt hơi ngẩng, đôi mắt nhìn chằm chằm
vào Hướng Kim khiến cô ta có cảm giác bản thân như tội đồ, còn Hoàng
Tống Hiên là người truy hỏi kẻ phạm tội.
- Cô nói gì với vợ chưa cưới của tôi thế? Nói lại cho tôi nghe xem?
Vợ chưa cưới! Có nhầm lẫn gì không?
Sáu con mắt đột ngột nâng lên nhìn về một hướng, trái lại câu nói này thốt
ra từ miệng Hoàng Tống Hiên quá mức bình thản, dường như anh xem đó là
chuyện đương nhiên, không mấy để tâm.
Uống một ngụm nước lại bị
Hoàng Tống Hiên tặng một cú sốc khiến Trình Vũ bị sặc, Chu Dật cùng
Trình Vũ đứng cách ba người bọn họ một khoảng, chỉ thấy Trình Vũ nhỏ
giọng thì thầm.
- Tên khốn này lại muốn làm trò mèo gì nữa. Tôi
lại sinh nghi, có phải đi đường gặp tai nạn nên thần kinh bị ảnh hưởng
tạm thời không?
Chu Dật bên cạnh không lên tiếng, anh vẫn nhìn
thẳng vào Phương Hinh mà xem xét, trong lòng lại hiện lên một cảm xúc
chua xót khó có thể bình tĩnh lại.
Phương Hinh ngẩng đầu nhìn
Hoài Lâm một chút, lại không thể nhìn thẳng vào đôi mắt anh, càng không
thể biết sự chân thành ấy có thực hay là giả, chỉ có thể nhìn vào chiếc
cằm vừa cứng vừa bén đang nhô ra bên ngoài.
Hướng Kim lúc này như bị vạch trần, cô ta không phải là người quá mức ngu ngốc, càng không vì người khác mà vứt bỏ thể diện, sớm đã biết kết cục thì phải để kết cục
đó kết thúc một cách vinh quang.
Cô ta không phải kiểu người dù phơi bày bản tính như vẫn cố lấp đầy.
- Tôi đã lỡ lời, thành thật xin lỗi.
Khuôn mặt Hướng Kim vừa xanh vừa đỏ, hơi thở không đồng đều như cá mắc cạn,
dáng vẻ uy nghiêm tao nhã của một tiểu thư con nhà quyền quý đã bị cô ta vứt vào xó nào rồi.
Phương Hinh rất không đồng ý, chẳng phải mấy phút trước còn sỉ vả coi thường cô đủ kiểu sao? Suýt chút nữa cô đã tin Hướng Kim và Hoàng Tống Hiên đã lên giường cùng nhau, một câu xin lỗi
thật không thể giải quyết vấn đề.
- Cô muốn tôi chịu trách nhiệm với cô vì điều gì? Dựa vào cái gì?
Hướng Kim cứng đờ người, nếu không phải không biết trước Hoàng Tống Hiên sẽ
tới đây, có cho cô ta mười lá gan cô ta cũng sẽ không bịa đặt thái quá
như vậy.
Đôi tay Hướng Kim run rẩy, tuy lớp trang điểm đã dày đậm trên khuôn mặt nhưng vẫn không thể che đi nỗi sợ hãi đang đè nén trong
lòng.
Ở đây không chỉ có năm người bọn họ mà còn có rất nhiều người ra ra vào vào.
- Tôi… tôi chỉ quá thích anh nên mới ăn nói xằng bậy. Tôi… tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Cô ta không thèm ngẩng đầu lên vì không còn mặt mũi, không cần biết Hoàng
Tống Hiên có cho phép hay không, Hướng Kim một mạch cầm túi xách bỏ chạy ra khỏi quán nước.
Đến khi Hoàng Tống Hiên cùng Trình Vũ Chu Dật ý thức lại thì cô ta đã biến đi nhanh như gió.
Hoàng Tống Hiên ôm lấy Phương Hinh, dĩ nhiên tâm trạng đã làm ảnh hưởng đến
sức khỏe tinh thần và thể xác, cô không còn sức lực làm gì được nữa, chỉ thể theo anh về nhà.
Chuyện này vẫn cần một lời giải thích, hiện tại Phương Hinh chưa muốn làm lớn chuyện.
Hai bọn họ rời đi, Trình Vũ đi ngang qua cái bàn mà Phương Hinh và Hướng
Kim trước đó từng ngồi, cầm lấy mấy tấm ảnh xé nhỏ rồi tiện tay vừa vào
thùng rác.