Ban đêm núi rừng âm trầm, mọi nơi đều là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng
có con quạ nghẹn ngào kêu một tiếng thảm thảm. Ngẫu nhiên có ánh lục lấp lánh ở nơi tối tăm sáng lên, ánh mắt không thuộc về con người nhìn chăm chú.
Sở Ngư chỉ có thể nghe được tiếng sột soạt nho nhỏ từ giày
bó của mình đạp trên mặt đất. Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, lấy
ra một trương hỏa phù, hai ngón tay chà xát. Một hoàng quang ấm áp cháy
lên, chiếu sáng bốn phía.
Núi sâu rừng già, đi bộ ban đêm sẽ có ma quái ra quấy phá. Sở Ngư đi rồi một lát, liền đụng phải mục tiêu của chuyến này.
Phía trước, dưới tàng cây đã nhiều năm tuổi là một nữ tử đang nghiêng
nghiêng ngồi. Nàng trên thân khoác hồng y mỏng manh, đủ che khuất bộ
ngực no đủ cùng hạ thể còn lại những nơi khác đều lộ ra. Dưới ảnh lửa
mông lung làn da nàng trắng muốt, eo thon chân dài, hết sức dụ hoặc.
Nàng khuôn mặt yêu dã mị người, ánh mắt một hồ xuân thủy, nhìn thấy Sở
Ngư liền mềm mại kêu: "Công tử, nô gia bị thương ở chân, liệu công tử có thể đưa nô gia về nhà không? Nô gia tất có thâm tạ."
Vừa nói, bộ ngực căng tròn vừa nảy nảy vài cái.
Núi sâu rừng già, trước sau không có vết tích người sống, đưa ngươi về nhà?
Chính là muốn mê hoặc người ta, đồ đê tiện!
Sở Ngư tay ấn lên đuôi kiếm Tầm Sanh, cười như không cười mà nhìn chằm
chằm nữ tử trước mặt, nhìn đến đuôi hồ ly tuyết trắng vẫy tới vẫy lui
phía sau nàng, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nói: "Cô nương, đuôi của
ngươi."
Nàng ngẩn ra, ngay sau đó khanh khách cười đầy quyến rũ.
Sở Ngư không đợi nàng mở miệng mê hoặc, dứt khoát mà phi qua, đem một
chân dẫm lên ngực nàng. Tầm Sanh ra khỏi vỏ ba tấc, hàn quang trút
xuống, hướng tới cổ nàng dán lên.
Sở Ngư mỉm cười: "Muốn sống không?"
Hắn mới vừa rồi vẫn luôn che giấu tu vi của mình, hồ ly tinh này còn tưởng
rằng hắn mới chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ. Không nghĩ tới một chân này đá tới của Sở Ngư làm nàng căn bản không có sức phản kháng, sợ tới mức
mặt mũi trắng bệch: "Tiên tiên tiên sư...... Tiên sư tha mạng!"
Sở Ngư ồ một tiếng: "Xem ra là muốn sống. Vậy tới giúp ta chuyện này đi."
Hồ ly tinh bất quá mới là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Hồ yêu vốn sinh ra không
giỏi đánh nhau như Yêu tộc, thiên phú của chúng là mị hoặc người khác.
Sở Ngư không bị nàng mê hoặc, nàng cũng vô pháp, chỉ phải cúi người
ngoan ngoãn nghe lệnh.
Sở Ngư dời chân, liếc mắt đánh giá một
cái, lắc đầu: "Lộ liễu như vậy, đồi phong bại tục." Nói xong từ nhẫn lấy ra một bộ bảo y ném cho hồ yêu.
Loại hồ yêu sống trong rừng già
như nàng trước nay chưa từng thấy qua loại bảo bối này, nàng vừa mừng
vừa sợ mà tiếp nhận, vui mừng mặc vào, phe phẩy cái đuôi nói: "Nô gia
tên Mị Nhi, xin hỏi tiên sư có gì phân phó? Nô gia có chết cũng không
chối từ."
"Được." Sở Ngư dựa lên cây, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Ngươi có biết mấy loại yêu sói, yêu hổ linh tinh gì không?"
Mị Nhi gật đầu. Sở Ngư cân nhắc một chút, cúi người thấp giọng phân phó
vài câu, nhìn Mị Nhi vẻ mặt lẫn lộn, hắn thuận tay nhét vào miệng nàng
một viên đan dược, vỗ vỗ tay: "Thực Tâm đan."
Vừa nghe đã biết
không phải thứ gì tốt, Mị Nhi sợ hãi đứng thẳng, vỗ vỗ ngực, mãnh liệt
nói: "Nô gia nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Sở Ngư cười cười: "Vậy lát nữa gặp lại."
Hắn thu lại Tầm Sanh, bóp tắt ngọn lửa rồi lắc lư mà quay về.
Khi Sở Ngư trở lại bên đống lửa, Tạ Hi đã ở đó trước. Trong tay y cầm một
tấm da lông không biết của loại thú gì, đã được xử lý xong. Quay đầu
thấy Sở Ngư bước chậm tới, vẻ mặt y đầy ủy khuất: "Sư huynh đi đâu vậy?"
Sở Ngư đi qua xoa xoa bóp bóp mặt y, mặt không đổi sắc nói: "Có chút buồn chán nên đi dạo một lúc."
Má, nói dối càng ngày càng lưu loát.
Cũng may Tạ Hi không biết vì sao không truy hỏi đến tận cùng, sâu kín nhìn
chằm chằm Sở Ngư một lát rồi chui vào trong lồng ngực hắn cọ cọ, mềm mại nói: "Sư huynh, ta mệt."
Sở Ngư vỗ lưng thiếu niên. Hắn đem da
thú một trải ra, ôm thiếu niên dính người nằm lên. Suy tư một lúc, Sở
Ngư đột nhiên phát hiện điểm không thích hợp.
Mặc kệ có lạnh hay không, Tạ Hi muốn ôm hắn ngủ?
Đứa nhỏ này mấy năm nay thật là càng ngày càng dính hắn. Không thích đi hoa lâu ôm nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương lại thích ôm nam nhân như hắn đi ngủ.
Sở Ngư nghĩ lại một chút sai lầm khi mang đứa trẻ này đến chỗ kia, vỗ vỗ lưng Tạ Hi: "Sư đệ, ngủ rồi sao?"
Tạ Hi nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Sở Ngư sắp xếp lại từ ngữ một chút, nghiêm nghị nói: "Sư đệ, chúng ta là
người tu chân, trừ yêu hàng ma chính là bổn phận, bảo hộ những thứ nhỏ
yếu cũng vậy. Thế gian này vô luận yêu ma quỷ quái, đều có những sinh
vật chưa bao giờ làm ác và còn nhỏ yếu. Nếu một ngày kia gặp được loại
yêu ma này, nhất định phải giúp đỡ chúng......"
Tạ Hi trong mắt
xẹt qua một tia u quang nhợt nhạt, lười nhác mà "Ồ" một tiếng, lại hướng ngực Sở Ngư cọ cọ, ngửi thanh hương trên người hắn, hưởng thụ mà nheo
mắt lại.
Sở Ngư tiếp tục tận tình khuyên bảo
thuyết giáo, thấy Tạ Hi vẫn là bộ dáng lười biếng, nhịn không được vò đầu y. Cái đứa trẻ bướng bỉnh này, trước kia nói gì nghe nấy, giờ trưởng thành rồi
liền không nghe lời.
Thấy Sở Ngư không cao hứng, Tạ Hi vội vàng gật đầu: "Sư huynh nói gì sư đệ đều sẽ nhớ kỹ."
Sở Ngư lúc này mới vừa lòng mà nhắm mắt lại ngủ.
Nguyên bản hắn chỉ tính nhắm mắt giả bộ ngủ một chút, không nghĩ vừa nhắm mắt
liền thật sự có cơn buồn ngủ đánh úp tới, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Trong màn đêm sâu thẳm, Sở Ngư bị đánh thức.
Hắn mặt vô biểu cảm mà mở mắt ra. Sở Ngư rõ ràng mà cảm giác được Tạ Hi
đang hắn ôm chặt muốn chết. Y đem hắn khoá trong ngực, một chân chen vào giữa hai hắn chân, như là ôm một đồ vật cực kỳ quý giá.
Trọng điểm là, có thứ gì đó chọc tới bụng dưới của Sở Ngư. Hắn mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, không dám cử động.
...... Đứa nhỏ này, chẳng lẽ, đang mộng xuân?
Sở Ngư cảm thấy cả người đều không tốt.
Quả nhiên phải nhanh chóng giúp nam chính vỡ lòng, khai hậu cung! Xem đứa
nhỏ này có bao nhiêu khao khát, lại chỉ có thể ôm một đại nam nhân. Nghĩ đến người này vẫn chưa trở thành nam chủ ngựa đực rong ruổi hậu cung
3000 giai nhân đầy uy phong, thật là quá đáng thương......
Sở Ngư trong lòng than tiếc, quay đầu nhìn nơi xa xa đen tối trong rừng, trong lòng không khỏi buồn bực. Hồ yêu kia như thế nào còn chưa xuất hiện?
Chẳng lẽ nàng phát hiện ra cái "Thực Tâm đan" kia thật ra chỉ là viên đường hắn tùy tay mua?
Sở Ngư rối rắm, bên tai lại truyền đến âm thanh thở dài sâu kín. Quay đầu
liền thấy Tạ Hi không biết từ khi nào tỉnh, hai trong mắt rực rỡ lấp
lánh trói chặt ở trên mặt hắn.
Ánh mắt này nhìn đến đáng sợ, Sở
Ngư bị nhìn lạnh cả lưng, cảm thấy thứ ở bụng dưới kia vẫn chưa hạ
xuống, xấu hổ dịch ra sau một chút. Hắn điều chỉnh biểu cảm mặt, trêu
chọc nói: "Sư đệ đây là mơ thấy cái gì thế?"
Tạ Hi hơi hơi mỉm cười: "Mơ thấy sư huynh."
Sở Ngư: "......"
Không thể tiếp nổi nữa!
Vì cái gì mơ thấy hắn tiểu đệ đệ của y lại thức tỉnh?!
Tạ Hi nhìn nhìn sắc mặt Sở Ngư, bất động thanh sắc mà buông hắn ra, chớp
chớp mắt, trong mắt đột nhiên bịt kín một tầng hơi nước, giọng nói khàn
khàn: "Đại sư huynh, ta rất là khó chịu......"
Sở Ngư lập tức đem những chuyện mới phát sinh hết thảy vứt ra sau đầu, đại kinh thất sắc: "Làm sao vậy!"
Hắn lần nữa ôm Tạ Hi vào ngực, Sở Ngư nín thở ngưng thần, phân ra một sợi
linh lực chui vào linh mạch Tạ Hi kiểm tra. Tạ Hi cũng không phản kháng, an tĩnh mà dựa vào ngực Sở Ngư, khóe môi treo một nụ cười như có như
không.
Kiểm tra một vòng không phát hiện ra điều gì không ổn, Sở
Ngư chần chờ thu hồi linh lực, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn
dựa vào trong lồng ngực hắn: "Sư đệ là khó chịu chỗ nào?"
Tạ Hi
duỗi tay bắt lấy tay Sở Ngư, dừng một chút, đột nhiên hướng tới chạm vào nơi nào đó không thể miêu tả, ủy khuất nói: "Sư huynh, nơi này khó
chịu."
Sở Ngư: "......"
WTF!!!
Nam chính ngươi đang làm gì!
Ngươi sao có thể tự vũ nhục thần binh đệ nhị của mình như vậy!
Khóe miệng giật giật một trận. Sở Ngư nhắm mắt, nỗ lực áp chế xúc cảm muốn
chửi thề thiếu chút nữa bùng nổ, cúi đầu chớp mắt một cái, tầm mắt liền
đâm vào đôi mắt không tì vết kia của Tạ Hi.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Có lẽ đại khái......Nam chính không có......Quá......
Nhưng......Chẳng lẽ là muốn hắn dạy y cách giải tỏa sao?
Việc này có quá nhiều vấn đề, không biết sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cả hai bên lớn tới mức nào nữa......
Trầm ngâm một lát, Sở Ngư ôn hòa mỉm cười: "Có phải nóng quá không? Ừm, đi
ngâm mình trong ao một lúc là được. Ngươi bị nóng là bởi vì ôm sư huynh
ngủ, cho nên đêm nay tách ra ngủ riêng đi."
Tạ Hi nhướng mày,
không nói tiếp. Y chậm rì rì mà đứng lên, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn
chằm chằm Sở Ngư. Ánh mắt như đang cởi sạch quần áo Sở Ngư, lại như muốn xé rách quần áo hắn. Sở Ngư bị nhìn mà sợ tới mức nổi da gà, tự nhiên
sinh ra cảm giác có nguy cơ.
Quần áo bị cởi bỏ, thân hình thon
dài của thiếu niên ở dưới ánh trăng lộ ra không sót gì. Sở Ngư liếc mắt
rồi ho khan dời đi tầm mắt.
Tên nhóc này phát triển thật ra không tồi.
Bên tai truyền đến tiếng nước, Sở Ngư nhân cơ hội này trộm đứng lên, muốn vào rừng tìm hồ yêu kia.
Hắn đã dặn nàng làm tốt bộ dạng bị sói yêu truy kích, để thuận cho nam
chính xuất hiện diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân, cho y vỡ lòng...... Chẳng lẽ nàng lâm trận bỏ chạy?!
Sở Ngư định chui vào rừng cây, nhưng
mới bước được một bước, bỗng nhiên truyền đến một trận gió. Ngay sau đó, Sở Ngư không kịp phòng ngừa bị đè lên trên thân cây. Gáy hắn đập lên
cây, đau đến nước mắt sinh lý trào ra.
Hắn suýt thì rút Tầm Sanh bên hông ra khỏi vỏ, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc: "Sư huynh đây là muốn đi đâu thế?"
Sở Ngư im lặng một lát, trán lấm tấm mồ hôi lạnh ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: "...... Sư đệ."
Đứa nhỏ này theo kịp hắn lúc nào?
Tư thế đè trên cây này là sao?!
Tạ Hi trên người không manh áo che thân. Tóc đen ướt dầm dề dán ở trên cổ, trên vai, bọt nước nhỏ giọt chảy xuống ngực y, mạc danh sinh ra một
loại mỹ cảm suồng sã.
Ánh mắt y u ám, mơ hồ mang theo ngọn lửa lạnh băng, mím mím môi mỏng, lại gần sát Sở Ngư: "Sư huynh muốn đi tìm hồ yêu kia?"
Sở Ngư cả kinh: "Ngươi......"
Chẳng lẽ lúc trước bị Tạ Hi theo dõi?
Cũng đũng...... Bởi vì tuổi nhỏ trải qua quá nhiệu chuyện, Tạ Hi so với
người bình thường mẫn cảm hơn rất nhiều, biểu hiện của hắn trước đây quá đáng nghi, Tạ Hi không bám theo mới là kỳ quái.
Sở Ngư cứng
người, lúc này mới phát hiện dưới ánh sáng tối tăm, sắc mặt Tạ Hi sắc
mặt cực kỳ âm trầm, đại khái là đối với loại hành vi tự tiện này của hắn sinh tức giận.
"Xin lỗi......" Sở Ngư thật cẩn thận mà sờ lên
Tầm Sanh. Tình huống tuy không tốt nhưng hắn cũng không thể không nói
lời nào lập tức chạy, "Kỳ thật ta là vì ngươi."
Để chở thành một
người đủ tư cách làm nam chính truyện ngựa đực, kỹ năng sát gái cần phải được thắp sáng......Cuốn tiểu thuyết chết dẫm này lại không giống những truyện ngựa đực khác có các muội tử thấy nam chính là nhào vào trong
ngực.
Hắn không nói lời này còn tốt, vừa nói xong tâm Tạ Hi tâm
liền lạnh hơn nửa. Y nhịn rồi lại nhịn, đột nhiên siết chặt bả vai Sở
Ngư, biểu cảm trên mặt thay đổi thất thường, cắn răng nói: "Ta không
hiểu!"
Y hít vào một hơi, tức giận nói, "Ta không hiểu! Đại sư
huynh nếu đã biết tâm ý của ta, vì sao phải đem ta đẩy đến trên người nữ tử khác! Đại sư huynh nếu là chán ghét sư đệ, trực tiếp bảo sư đệ cút
đi là được!"