Lúc này trong lòng Lục Tam vô cùng gấp gáp, hắn không hiểu tại sao hoàng thượng lại đến cái cung điện hẻo lánh của bọn họ, trong một năm vừa
qua, cho dù là đêm thành hôn với Văn Cảnh Dương thì Quân Lạc Huy cũng
không bước vào Minh Nhược Hiên, chứ đừng nói đến xuất hiện ở đây như bây giờ. Quan trọng nhất là chủ tử của mình giờ này lại còn không biết chủ
nhân của hoàng cung đang ở bên cạnh minh, Lục Tam lúc này chỉ muốn khóc
mà thôi.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức biết rằng điều khiến hắn
muốn khóc chỉ mới bắt đầu, nhìn thấy Quân Lạc Huy ra dấu với hắn, ý bảo
hắn đặt đồ trên tay xuống rồi lui ra, điều này rõ ràng là muốn đơn độc ở với chủ tử của hắn khiến Lục Tam hoảng sợ.
Quân Lạc Huy thấy
mình ra dấu xong mà tiểu thái giám còn không chịu động đậy, chân mày hơi nhíu lại, thấy vẻ mặt hoảng sợ của tiểu thái giám, Quân Lạc Huy không
khỏi hoài nghi có phải bộ dạng của bản thân khủng khiếp lắm không? Làm
gì nhìn thấy mình mà như gặp ma vậy? Mất kiên nhẫn trừng mắt với tiểu
thái giám, dùng khẩu hình nói chữ "cút".
Thấy Quân Lạc Huy nhìn
mình còn kêu mình cút, Lục Tam cảm giác chân mềm nhũn, sợ hãi loạng
choạng lùi lại mấy bước, nước trong chậu đổ vào tay mới bình tĩnh được
một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Quân Lạc Huy nheo mắt nhìn mình, Lữ Tam
cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim, làm cho các động tác của hắn trong tích tắc trở nên nhanh nhẹn, rón rén đặt chậu đồng xuống đất, sau đó
quay người nhanh chóng bước ra ngoài, tốc độ nhanh như bị ma đuổi.
Thấy bóng người biến mất khỏi cửa, Quân Lạc Huy mới hài lòng mà hứ một
tiếng, sau đó mới quay người nhìn người còn đang ngủ say trên nhuyễn
tháp, hơi khom lưng, Quân Lạc Huy nhấc tay dùng ngón tay vén tóc đang rủ trên mặt Văn Cảnh Dương qua phía bên canh, nhìn gương mặt trắng trẻo
của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy cảm giác yên lòng, hắn không muốn nhìn
thấy bộ dạng máu me trên gương mặt này.
Mỗi lần nhớ lại kiếp
trước trước khi chết nhìn thấy cái đầu đầy máu bên trong chiếc hộp, Quân Lạc Huy đều thấy tim đập thình thịch, sau khi biết được những gì người
này đã làm vì mình, hắn làm sao còn có thể buông bỏ được? Hắn chỉ mong
đời này có thể bảo vệ cậu cho thật tốt.
Nhìn người ngủ say trên nhuyễn tháp, nhìn đôi môi tái nhợt khép hờ khiến hắn có chút muốn hôn, nghĩ vậy Quân Lạc Huy hơi khom lưng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp đó, chỉ là đặt lên một chút, một lát sau Quân Lạc Huy
mới đứng dậy, chăm chú nhìn Văn Cảnh Dương rồi mới quay người rời đi,
lúc quay người trên miệng hắn nở lên một chút ý cười.
Cho đến khi Quân Lạc Huy rời khỏi Minh Nhược Hiên, Văn Cảnh Dương trên nhuyễn tháp
mới mở mắt, cậu hơi nhíu mày nhìn hướng Quân Lạc Huy rời đi, một lúc sau mới thu lại ánh nhìn, một tay che lấy đôi môi vừa mới bị hôn, đôi mắt
đen nhánh của Văn Cảnh Dương lóe lên vẻ nghi hoặc.
Thật ra vừa
nãy sau khi Lục Tam rời đi cậu đã tỉnh rồi, chỉ là khi chú ý đến người
đứng bên cạnh là Quân Lạc Huy cậu không biết làm sao giao tiếp, dứt
khoát giả vờ ngủ, khiến cậu bất ngờ là hành động sau đó của Quân Lạc
Huy, có thể dùng dịu dàng để hình dùng, mà Văn Cảnh Dương trước giờ đều
không biết Quân Lạc Huy lại đối với mình như vậy, nhất thời khiến cậu
hoài nghi Quân Lạc Huy có phải nhận nhầm người rồi không, theo cậu thấy
Quân Lạc Huy chỉ đối xử dịu dàng như vậy với hoàng hậu mà thôi, ngoài
hoàng hậu ra không bất kỳ ai nhận được sự dịu dàng của vị vua trẻ tuổi
này.
Nghĩ không hiểu Văn Cảnh Dương dứt khoát không nghĩ nữa,
hoặc có thể đây chỉ là lúc nhất thời hứng chí của một vị vua mà thôi?
Cậu không cho rằng mình sẽ có được trái tim của đối phương chỉ với cuộc
gặp mặt ngày hôm nay, ý nghĩ tức cười này cậu trước giờ chưa từng nghĩ
tới, cho dù là lúc tiến cung cậu cũng chưa từng nghĩ Quân Lạc Huy sẽ yêu mình, điều cậu muốn chỉ đơn giản là đối phương có thể tôn trọng mình
một chút mà thôi, nhưng ngày thứ hai sau khi tiến cung, ý nghĩ này của
cậu đã bị đổ vỡ, cậu rất biết điều, giờ đây cậu chỉ muốn một góc bình
an.
Do đó đối với thái độ của Quân Lạc Huy lần này, cậu không
hiểu, mà nghĩ cũng không hiểu, cậu chỉ cần giả vờ không biết gì là được
rồi, dù sao thì lúc nãy cậu không phải là đang ngủ say sao? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương không nghĩ nhiều nữa, trước đây ra sao thì bây giờ vẫn vậy,
chuyện lúc nãy coi như chưa từng xảy ra.
Quân Lạc Huy một đường
trở về ngự thư phòng, ý cười trên miệng vẫn chưa biến mất, hắn biết rõ
khi nãy Văn Cảnh Dương là đang tỉnh, khi hắn hôn cậu, hắn thấy đôi mi
của Văn Cảnh Dương hơi run lên, mà hắn cũng thấy vui vẻ khi Văn Cảnh
Dương giả vờ không biết, hôm nay đi Minh Nhược Hiên là trường hợp đặc
biệt, hắn không muốn khi chưa xử lý xong ả đàn bà trong điện Phụng Nghi
lại kéo Văn Cảnh Dương vào rắc rối, nếu như tạm thời xa cách cậu có thể
bảo đảm an toàn cho cậu, vậy thì cho dù có khó hắn cũng phải kiềm chế.
Chỉ là tình cảm không phải muốn kiềm chế là kiềm chế, đến lúc hắn nhận ra thì hắn có thể đã nhiều lần tiếp xúc với người đó rồi.
Mang theo tâm trạng vui vẻ xử lý chính sự, rất nhiều chuyện xảy ra ở kiếp
trước bây giờ được hắn xử lý rất dễ dàng nhanh chóng, cũng không biết
qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo Thân thái y của Thái Y viện cầu kiến, nghe thấy tiếng thông báo Quân Lạc Huy vội vàng dừng
việc trong tay, gọi Thân Hoài nhanh chóng vào trong.
"Thần Thân Hoài tham kiến hoàng thượng, ngộ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế." Thân Hoài sau khi vào cửa liền phẩy nhẹ tay áo quỳ về phía Quân
Lạc Huy mà nói.
Quân Lạc Huy nhấc tay nói: "Ái khanh đứng dậy đi, lần này ái khanh đến có phải là có phát hiện gì hay không?" Trong lòng
hắn mặc dù đã biết trước đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi một câu.
Thân
Hoài ngẩng đầu nhìn Quân Lạc Huy, sau đó mới nói tiếp: "Bẩm hoàng
thượng, hôm nay ngài sai Nghiêm tổng quản đem món đồ đến chỗ thần, trong đó quả thật có Lan Phương Nha, cái này thường chỉ có ở vùng Tây Vực, mà nếu có cũng rất ít, đáng lý không nên xuất hiện trong nước ta mới
đúng." Nói đến cuối bản thân hắn cũng có chút khó hiểu.
Khi biết
được trong món canh đó quả thật có thứ đó, thần sắc của Quân Lạc Huy đổi cũng không thèm đổi, đây chỉ là những chuyện xảy ra ở kiếp trước mà
thôi, lần này hắn làm chỉ là muốn xác nhận chút thôi, đến tác dụng của
thứ đó là gì mà hắn còn không thèm hỏi Thân Hoài, bởi vì sẽ không có ai
hơn hắn hiểu rõ công dụng của thứ đồ chơi này, có thể nói là đích thân
trải nghiệm toàn bộ.
"Thân Hoài, sức khỏe của Nghiêm An thế nào?" Không muốn tiếp tục nói về đề tài này, Quân Lạc Huy hỏi đến sức khỏe
của Nghiêm An, lúc sáng hắn sai Nghiêm An đi đến chỗ Thân Hoài kiểm tra, sau đó bận việc xem chút nữa là quên mất.
Thái y là một nghề mà
phải biết cách quan sát sắc mặt, cho nên nói về năng lực này thì mặc dù
Thân Hoài còn nhỏ tuổi nhưng lại rất thuần thục, thấy Quân Lạc Huy đổi
chủ đề hắn cũng không nhiều lời, ở trong cung này người chết nhanh nhất
luôn luôn là người biết nhiều nhât.
"Bẩm hoàng thượng, Nghiêm
tổng quản sức khỏe có chút vấn đề, có lẽ là do nhiều năm làm việc mệt
mỏi tích lũy mà thành, bây giờ có thể là chưa rõ ràng, nhưng đợi đến khi phát bệnh rồi thì rất khó cứu chữa, thần cho rằng Nghiêm tổng quản nên
bắt đầu chữa trị từ bây giờ, không thích hợp làm việc mệt mỏi nữa." Đem
tình trạng chẩn đoán của Nghiêm An lúc sáng thành thật bẩm báo, căn nhắc một lúc hắn không nói ra kết luận cuối cùng, đó là nếu như còn không
chữa trị, đợi đến lúc phát bệnh thì chỉ có chết thôi.
Sau khi
nghe những lời của Thân Hoài, Quân Lạc Huy thầm nói 'Quả nhiên là vậy',
do dự một lúc Quân Lạc Huy bèn nói: "Nghiêm An, sau này việc trong cung
người trước tiên không cần lo nữa, chỉ cần phụ trách chuyện bên cạnh ta
là được, còn những chuyện khác ngươi tự sắp xếp người đáng tin đi xử lý
là được." Hắn nghĩ một lát rồi nói vậy với Nghiêm An, thật sự không để
Nghiêm An làm gì sợ là người này cũng không chịu, mà việc hầu hạ hắn thì lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tình trạng của Nghiêm An chắc là vẫn còn
phụ trách được, vả lại hắn cũng không tin người khác hầu hạ bên cạnh
mình.
Nói
xong còn nhìn Thân Hoài, ý tứ rõ ràng muốn hỏi 'Vậy có được không?' Thân Hoài khi nhìn thấy ánh mắt của Quân Lạc Huy liền gật đầu, đồng ý với
lời của Quân Lạc Huy.
Về phía Nghiêm An trong lòng lại rất cảm
động, tấm lòng của Quân Lạc Huy hắn đều hiểu rõ, vội vàng khấu tạ: "Tạ
hoàng thượng ân điển, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thân Hoài nói Nghiêm An khi nào rảnh thì đến tìm mình sau đó bèn lui xuống,
Quân Lạc Huy từ lúc Thân Hoài rời đi vẫn im lặng, tay phải không ngừng
gõ bàn, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Thấm thoát bên ngoài
mặt trời đã lặn, Nghiêm An vẫn luôn đứng bên cạnh Quân Lạc Huy thấy thời gian không khác biệt lắm bèn bước lên trước nói: "Hoàng thượng, đến lúc dùng vãn thiện rồi, ngài xem......"
Nghe vậy Quân Lạc Huy mới từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này đã là
hoàng hôn, Quân Lạc Huy biết, nếu như là lúc bình thường, hắn chắc chắn
đã dứng dậy đi đến điện Phụng Nghi, nhưng bây giờ mỗi lần dến điện Phụng Nghi đều khiến hắn cả người khó chịu, nhưng vở kịch này không thể không diễn tiếp, thật ra điều hắn muốn làm nhất chính là trực tiếp đem ả đàn
bà này ném vào lãnh cung, sau đó dùng tám cái mười cái cực hình với cô
ta, để thỏa mối hận trong lòng.
Ngừng lại hành động gõ nhịp, Quân Lạc Huy đứng dậy khỏi ghế, chỉnh lại y bào rồi nói: "Đi thôi."