Văn Cảnh Dương thật sự không ngờ tới lại gặp được Văn Cảnh Thịnh ở đây,
nhìn sáng Quân Lạc Huy thì thấy Quân Lạc Huy mỉm cười giải thích cho
cậu: "Ban đầu để đại ca người đi Giang Nam là muốn hắn ta giúp Lạc Vũ,
đại ca ngươi đã không làm ta thất vọng."
Văn Cảnh Dương gật đầu,
đứng dậy tiến về phía Văn Cảnh Thịnh nói: "Đại ca qua đây ngồi đi, đã
lâu không gặp rồi, huynh biết trên đường đệ gặp được ai không?" Sau khi
kêu Văn Cảnh Thịnh ngồi lên ghế bên cạnh mình, Văn Cảnh Dương vui vẻ
nói.
Nhìn qua Quân Lạc Huy, thấy Quân Lạc Huy gật đầu, Văn Cảnh
Thịnh mới ngồi xuống, Văn Cảnh Thịnh nghe Văn Cảnh Dương hỏi thì mỉm
cười trả lời: "Người đệ nói nha đầu Tuyên Vũ chứ gi? Muội ấy à, vừa mới
thấy ta đã trốn rồi, nha đầu này lớn nhiều rồi."
Trong ánh mắt
Quân Lạc Huy có một tia cưng chiều nhìn Văn Cảnh Dương hào hứng trò
chuyện với Văn Cảnh Thịnh, nhìn hai người bọn họ một lúc, Quân Lạc Huy
mới quay sang nhìn Quân Lạc Vũ ngồi bên cạnh, tự mình uống trà từ lâu,
sau đó Quân Lạc Huy cũng tự cầm bình trà rót cho mình một ly trà và nói: "Sự việc điều tra thế nào rồi?"
"Giống như đại ca nghĩ, thời
gian gần đây lương thực thất thoát trầm trọng, hơn nữa đều được vận
chuyển về phía Tây." Quân Lạc Vũ vừa uống trà, vừa tùy tiện nói, thời
gian này quả thật điều tra ra được khá nhiều chuyện, hắn chỉ giải thích
ngắn gọn cho Quân Lạc Huy mà thôi.
Quân Lạc Vũ im lặng một lúc
rồi nói tiếp: "Phải rồi, thứ mà hoàng huynh đưa, đệ đã sớm sai người đi
xem rồi, nhưng không ở đó, hình như còn thiếu cái gì đó, có thể chắc
chắn là ở khu vực đó, nhưng hoàn toàn không tìm được vị trí chính xác."
Quân Lạc Vũ khẽ nhíu mày khi nói những lời này, so với việc điều tra lúc trước, Quân Lạc Huy giao việc này cho hắn, hắn lại hoàn toàn không có
chút đầu mối nào cả.
"Đây là sơ suất của ta, bản đồ không chỉ có
phần mà ta đưa cho đệ, nửa phần còn lại đệ nghĩ không ra là ở trong tay
ai đâu." Nghe Quân Lạc Vũ nói, Quân Lạc Huy thật sự chỉ biết thở dài,
đây là sai sót của hắn, kể cả kiếp trước, hắn cũng không biết thứ này
lại được chia thành hai phần.
"Ổ? Là ai?" Câu này khơi dậy sự tò
mò của Quân Lạc Vũ, món đồ quan trọng như vậy, khả năng phụ hoàng lén
giấu ở ngự thư phòng là có, nhưng phần còn lại sẽ ở đâu được chứ?
Quân Lạc Huy lúc này cười khẩy một cách lạnh lùng, trong ánh mắt kia còn lóe lên một tia sát ý: "Cái kẻ giờ đây công khai quay lại một cách trắng
trợn, còn đại xá thiên hạ là ai? Chậc... Huynh cũng không ngờ thứ đồ
quan trọng như vậy lại nằm trong tay hắn ta."
Quân Lạc Vũ há
miệng kinh ngạc khi nghe điều đó, mất một lúc Quân Lạc Vũ mới hỏi: "Phụ
hoàng điên rồi sao?" Món đồ quan trọng như vậy sao lại giao cho một tên
hoàng tử dã tâm bừng bừng như thế, vậy chẳng khác nào kêu hắn soán ngôi
đoạt vị sao?
Quân Lạc Huy hơi nheo mắt lại, không biết tại sao thần sắc lại hiện lên chút chán ghét, miệng lẩm bẩm nói: "Ai mà biết..."
Quân Lạc Vũ nghe vậy cũng có chút câm nín, bởi hắn cũng đoán được suy nghĩ
trong đầu Quân Lạc Huy lúc này, Dương Phi, mẹ ruột của đại hoàng tử,
cũng chỉ có người phụ nữ đó mới có đủ thủ đoạn khiến một hoàng đế từng
anh minh thần vũ lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Dường như
không muốn nhớ đến những việc khiến tâm trạng bọn họ mất vui, Quân Lạc
Vũ nói sang đề tài khác: "Đại ca, hành động lần này của huynh qua lỗ
mãng, mấy kiểu như chết cháy này không lừa được tên khốn khiếp kia đâu
nhỉ?"
Quân Lạc Huy lúc này đã khôi phục lại cảm xúc dâng trào
trong lòng, ngón tay đều đặn gõ lên mặt bàn: "Không cần hắn tin, huynh
chỉ cần biến mất khỏi tầm mắt của hắn là được, cho dù hắn biết huynh
thật sự chưa chết, nhưng hắn không tìm thấy huynh, đợi lấy được đồ rồi,
huynh cũng không muốn thấy hắn quậy phá gây rối nữa, hơn hết, đệ không
nghĩ rằng làm vậy có thể kéo ra toàn bộ người của phe hắn trong triều
sao?"
Quân Lạc Vũ nghĩ nghĩ rồi phì cười, sau đó nói: "Cũng đúng, đại ca yên tâm đi, đệ trong triều vẫn chống đỡ được dăm bữa nửa tháng,
tuyệt đối không để tên tạp chủng đó dễ dàng thoải mái làm đại hoàng tử
đâu."
Quân Lạc Huy nghe vậy thầm gật đầu, cũng may trong triều
còn có một đệ đệ mà hắn có thể tin tưởng, nếu không hắn cũng không dám
dùng chiêu cực đoan đó.
Sau đó Quân Lạc Vũ dời mắt nhìn qua phía
hai người đang trò chuyện vui vẻ kia nói tiếp: "Phải nói là lần này đại
ca tìm cho đệ một trợ thủ rất tốt, Văn Cảnh Thịnh không những đánh giỏi, đầu óc còn rất nhanh nhạy, mấy lần đều nhờ hắn mới tìm ra manh mối."
"Đệ cũng không nhìn xem đó là ca ca của ai." Quân Lạc Huy khi nói câu này, nụ cười trên mặt bất giác lộ ra vẻ đắc ý.
"Đệ nói nè đại ca, huynh thật sự là lọt hố rồi hả? Sao huynh lại thích vị
nam phi này vậy? Đệ đệ thật sự nghĩ không ra." Chuyện chính đã nói xong, Quân Lạc Vũ bất giác hóng hớt chuyện của Quân Lạc Huy, vấn đề này trước khi rời cung hắn đã có chút hiếu kỳ, thêm việc Quân Lạc Vũ phái ca ca
của nam phi đó đến làm việc cho mình, chứng tỏ Quân Lạc Vũ vô cùng tin
tưởng nam phi này, tin đến mức mà cả gia tộc của người này cũng hết lòng tin tưởng.
Nói đến vấn đề này, lông mày Quân Lạc Huy giãn ra,
trở nên dịu dàng hơn, Quân Lạc Vũ càng kinh ngạc hơn khi nghe được điều
Quân Lạc Huy sắp nói đây, bởi Quân Lạc Huy nói: "Đệ à, đệ nói xem, nếu
ta lập Cảnh Dương làm hoàng hậu, liệu có khó lắm không?"
"Phụt... Khụ khụ... Ca? Huynh nói gì? Huynh muốn lập người này làm hoàng hậu?"
Câu nói của Quân Lạc Huy làm cho trà vừa uống vào miệng đã bị Quân Lạc
Vũ phun thẳng ra, vội vã che đậy bằng cách ho nhẹ, khi thấy người đối
diện nhìn mình, Quân Lạc Vũ chỉ vẫy vẫy tay ra dấu không sao, đồng thời
nhỏ giọng hỏi Quân Lạc Vũ ngồi cách đó không xa, bởi hắn ta cho mình
mình có lẽ đã nghe sai gì rồi.
Quân Lạc Huy nhìn Quân Lạc Vũ một
cách khinh bỉ, có cần phải ngạc nhiên vậy không? "Huynh nói là huynh
muốn lập Cảnh Dương làm hoàng hậu của huynh."
"Đại ca, huynh
không nói chơi chứ?" Nghe thấy Quân Lạc Huy nói lại lần nữa, Quân Lạc Vũ không tự chủ hỏi thêm lần nữa, nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, Quân
Lạc Huy nói rất nghiêm túc.
Quả nhiên, hắn ta liền thấy Quân Lạc
Huy liếc xéo nói: "Đệ thấy huynh giống nói chơi lắm hả?" Hơn nữa hắn
cũng sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn, hắn thật sự nghiêm túc, rất
muốn Văn Cảnh Dương trở thành hoàng hậu của hắn.
"Được thôi,
nhưng mà đại ca... Nhưng đệ thấy chuyện này của huynh không đáng tin
lắm." Vừa nói xong liền thấy Quân Lạc Huy trừng mắt nhìn hắn, Quân Lạc
Vũ có chút bất lực xòe hai tay ra nói: "Không nói đến chuyện quần thần
sẽ phản đối hay không, đệ cho rằng, vị nam tẩu này của đệ khả năng lớn
là không chịu đâu."
Lời này khiến Quân Lạc Huy có chút hứng thú,
quả thật đã bị Quân Lạc Vũ nói trúng rồi, trước khi bọn họ đến, Quân Lạc Huy đúng là đã nhắc đến chuyện lập Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu của
hắn, đúng như những gì Quân Lạc Vũ nói, Văn Cảnh Dương dứt khoát từ
chối.
"Sao lại nói vậy?"
Quân Lạc Vũ nhìn đại ca của mình
có vẻ như không hiểu thật, chỉ đánh bất lực nói: "Lúc làm phi tử thì
không sao, nhưng huynh kêu vị nam tẩu này làm hoàng hậu, đại ca của ta
ơi, huynh muốn để huynh ấy sắp xếp chuyện phòng the và quản lý hậu cung
sao? Chuyện này với nam nhân mà nói ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ
nhỉ?"
Những lời này khiến Quân Lạc Huy sững sờ, nhưng rất nhanh
hắn liền hiểu ra, thì ra Văn Cảnh Dương lo lắng chuyện này sao? Hay là
đang chán ghét chuyện này? Nghĩ vậy, Quân Lạc Huy hơi nheo mắt lại,
nhưng rất nhanh hắn liền nở nụ cười, chuyện này thì có gì khó chứ? Một ý nghĩ bỗng hiện ra trong đầu Quân Lạc Huy, hơn nữa Quân Lạc Huy đột
nhiên thấy làm vậy lại vừa đúng ý hắn muốn.
Sau đó hắn vỗ vai
Quân Lạc Vũ nói: "Đúng là đệ đệ tốt của ta, ý kiến tốt lắm! Đợi đến lúc
về triều, nhất định sẽ trọng thưởng cho đệ." Nói rồi liền ha ha cười
lớn.
Hành động này khiến Quân Lạc Vũ cảm thấy khó hiểu, người này bị gì vậy? Hắn ta vừa mới nói câu gì buồn cười lắm sao?
Tiếng cười của Quân Lạc Huy thu hút sự chú ý của hai huynh đệ nhà họ Văn đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh, cả ba người trong đại sảnh đều đồng loạt
nhìn Quân Lạc Huy đang cười vui vẻ, Văn Cảnh Dương và Văn Cảnh Thịnh
không tự chủ nhìn qua Quân Lạc Vũ, như đang hỏi lúc nãy nói chuyện gì
buồn cười lắm hả?
Quân Lạc Vũ lúc này hết nói nổi, đành xòe hai tay ra biểu thị bản thân cũng không rõ.
Quân Lạc Vũ và Văn Cảnh Thịnh không ở lại quá lâu tại căn nhà mà Quân Lạc
Huy đã mua, vừa qua giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) hai người liền
rời đi, trước khi đi Văn Cảnh Thịnh còn dặn dò Văn Cảnh Dương: "Khi về
kinh, nếu có cơ hội thì về thăm nhà, cha mẹ rất nhớ đệ."
Văn Cảnh Dương nghe vậy thì gật đầu, nhưng trong lòng cũng đành chịu, do thân
phận của mình, muốn về nhà, cũng không phải cậu muốn về là về được.
Quân Lạc Huy đứng bên cạnh bọn họ, khi nghe thấy câu này lập tức đảm bảo:
"Yên tâm đi, Cảnh Dương sau này lúc nào muốn xuất cung về thăm nhà cũng
được, tất nhiên ta sẽ cùng đi."
Lời này của hắn làm Văn Cảnh
Dương bối rối, không biết làm sao tiếp lời, Văn Cảnh Thịnh lại vô cùng
kinh ngạc, kế đó cũng không biết Quân Lạc Vũ nói nhỏ vào tai Văn Cảnh
Thịnh câu gì khiến Văn Cảnh Thịnh đến lúc rời khỏi căn nhà vẫn có vẻ hơi ngơ ngác.
Cho đến khi Quân Lạc Vũ và Văn Cảnh Thịnh rời đi rồi,
Tuyên Vũ nãy giờ biến mất mới xuất hiện, hỏi Văn Cảnh Dương: "Đại ca đi
rồi hả?" Nhận được câu trả lời chắc chắn mới thở phào nhẹ nhõm, cô bị ám ảnh với vị đại ca này. Kế đó liền thấy cô vươn vai đi về phòng của
mình, miệng thì lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng được ngủ một giấc ngon lành
rồi."
Câu này làm Văn Cảnh Dương có chút dở khóc dở cười, sau đó
Văn Cảnh Dương mới quay đầu lại nói với Quân Lạc Huy: "Thiếu gia, đi rửa mặt rồi ngủ thôi, đi mấy ngày đường cũng mệt rồi, ta đi chuẩn bị nước
nóng cho ngài." Nói xong liền rời đi.
Nhưng Quân Lạc Huy kéo lại
Văn Cảnh Dương đang muốn rời đi, những lời vốn định nói ra đã phải thay
đổi khi thấy vẻ căng thẳng trong chớp nhoáng của Văn Cảnh Dương: "Ngươi
yên tâm đi, ta không ép ngươi làm gì đâu." Ta muốn ngươi cam tâm tình
nguyện đồng ý với ta. Tất nhiên, câu cuối Quân Lạc Huy không có nói ra.
Văn Cảnh Dương nghe xong thì im lặng một lúc rồi nói: "Thiếu gia, như bây
giờ là đủ rồi, ta không mong gì khác, cũng không muốn bản thân mong chờ
gì cả, ta không muốn trở thành một người khác." Vừa nói vừa ngẩng đầu,
nghiêm túc nhìn Quân Lạc Huy, cậu thật sự không muốn biến thành mấy oán
phụ trong cung, một chút cũng không, nhưng nếu đã dính sâu vào, không ai có thể đảm bảo mình vẫn là chính mình.
"Không đâu, người chỉ là
ngươi, ta hứa." Hắn muốn cho Văn Cảnh Dương một bất ngờ sau khi hồi
cung, lúc đó, người trước mặt này có vui đến nỗi hiến thân không nhỉ?
Được rồi, thật ra hắn cũng biết đây là ảo tưởng trong lòng hắn.
Đối với lời nói này, Văn Cảnh Dương chỉ cười cười, việc mà bản thân mình
còn không chắc, đối phương sao có thể đảm bảo thay mình chứ, nhưng Văn
Cảnh Dương cũng không phản bác lại lời của Quân Lạc Huy, sau đó nói
tiếp: "Thiếu gia về phòng đợi một lát, nước nóng sẽ có ngay."
Sau khi tắm rửa, mọi người liền đi ngủ, ban đêm, ngoài Ám Tầm và Ám Lân
thay phiên canh gác ra, ba người còn lại đều ngủ một giấc ngon nhất từ
bữa tới giờ.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Văn Cảnh Dương thiếu chút
nữa là quên bọn họ đang trong hành trình nguy hiểm, định đứng dậy thì
phát hiện eo bị một đôi tay ôm chặt, khẽ động, người sau lưng cũng từ
trong mộng tỉnh lại, Văn Cảnh Dương lập tức nghe thấy giọng nói vừa tỉnh dậy, trầm thấp, khàn khàn, từ sau lưng mình truyền tới: "Dậy rồi sao?"
Giọng nói đó khiến trong lòng Văn Cảnh Dương khẽ run, vội đáp lời: "Dạ." Lúc
này. Văn Cảnh Dương còn âm thầm chê trách bản thân, sau khi ra ngoài,
mấy chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu gặp, nhưng đến giờ cậu vẫn bị giọng nói này làm cho run rẩy, cũng không biết là tại sao.
"Ừ, vậy dậy thôi, hôm nay lại phải lên đường rồi, suốt chuyến đi vất vả cho ngươi rồi." Nói thì nói vậy, nhưng Quân Lạc Huy phía sau Văn Cảnh Dương lại không có hành động gì là sẽ dậy ngay, mà còn ôm người chặt hơn,
chóp mũi còn dụi dụi vào sau gáy Văn Cảnh Dương, thật ra Quân Lạc Huy
rất muốn cắn một miếng lên cái cổ trắng trẻo trước mặt này, nhưng hắn
cũng biết, nếu làm vậy người trong lòng hắn nhất định sẽ thẹn quá hóa
giận, nghĩ đến tình hình hiện nay, vẫn là thôi đi. Tất nhiên, chuyện dây dưa này không kéo dài quá lâu, Văn Cảnh Dương lập tức giãy giụa đứng
dậy, khiến Quân Lạc Huy không khỏi hung hăng nghĩ: 'Sớm muộn cũng có một ngày bắt cậu ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, để hắn tùy ý làm gì cũng
được.'