Trong đoàn người đi theo nha dịch, Vu Lâm Tiêu đột nhiên ngoảnh đầu lại, mọi người thấy hắn ta dừng lại đều bất giác nhìn hắn ta, nhưng chỉ dừng một lát, vẻ mặt e ngại nhìn mọi người: "Bị rớt đồ, cũng không phải đồ
gì quan trọng, đi thôi."
Nha dịch kia thấy thái độ Vu Lâm Tiêu lễ phép cũng không nói gì, dẫn mọi người đi tiếp, mà cũng chỉ có Giang Ngộ Kỳ biết những lời Vu Lâm Tiêu nói vừa rồi là giả. Khi nhận được ánh mắt của Vu Lâm Tiêu, Giang Ngộ Kỳ trầm tư liếc nhìn ra phía sau.
Văn Cảnh Dương cũng phát hiện ra gì đó, nhưng lúc này cũng giả vờ không
biết, đi theo nha dịch quay lại thành Tứ Thủy, sau khi vào nha môn, nha
dịch này bắt đầu sắp xếp cho bọn họ lấy khẩu cung, Văn Cảnh Dương còn
tưởng phải rất lâu, không ngờ toàn bộ quá trình chưa tới nửa canh giờ đã kết thúc, nguyên nhân là do lúc bắt đầu lấy khẩu cung, Vu Lâm Tiêu đã
rắc một nhúm bột thuốc không màu không mùi lên mặt nha dịch kia.
Sau khi nha dịch ghi chép xong tất cả khẩu cung của bọn họ, bọn người Văn
Cảnh Dương liền thong thả ra khỏi nha môn Tứ Thủy, sau khi rời nha môn
một đoạn, Văn Cảnh Dương mới hỏi Vu Lâm Tiêu: "Lúc nãy ngoài thành, Vu
đại phu có phát hiện gì phải không?"
Vu Lâm Tiêu lúc này mới giải thích cho Văn Cảnh Dương nghe: "Lúc ngoài thành ta nhận được tin của sư đệ, đệ ấy kêu chúng ta đến rừng hạnh ngoài thành gặp mặt." Câu này là
kề tai Văn Cảnh Dương nói, giọng nhỏ đến nỗi chỉ có người đứng gần như
Văn Cảnh Dương mới nghe thấy.
Lời này khiến mắt Văn Cảnh Dương
sáng rỡ, có tin của Thân Hoài, tức là sẽ biết được tình hình Quân Lạc
Huy thế nào, điều này khiến Văn Cảnh Dương có chút nóng lòng, cũng may
cậu vẫn còn tính cảnh giác, nhỏ giọng hỏi lại: "Có chắc là Thân Hoài
thật không?"
"Cái này thì yên tâm đi, cách liên lạc của Thân sư đệ chỉ có Dược Cốc chúng tôi mới có, người khác không làm giả được."
Có sự đảm bảo của Vu Lâm Tiêu, sự lo lắng của Văn Cảnh Dương cũng giảm đi
nhiều, phần còn lại phải đợi đến khi thật sự gặp được Quân Lạc Huy mới
hoàn toàn yên tâm. Văn Cảnh Dương liên lạc với Ám Lân nãy giờ vẫn luôn
âm thầm bảo vệ, kêu hắn ta đến rừng hạnh kiểm tra trước, rồi bọn họ sẽ
qua sau.
Sau khi Ám Lân rời đi, nhóm Văn Cảnh Dương dạo quanh
thành Tứ Thủy một lúc, sau khi chắc chắn không có ai theo dõi, đoàn
người mới mua ngựa và cưỡi ra ngoài thành, tốc độ lúc này nhanh hơn
nhiều so với lúc vào thành.
Ra khỏi thành không bao lâu, từ xa
Văn Cảnh Dương đã nghe thấy tiếng sáo lanh lảnh đặc thù của Ám Lân, đây
cũng là tín hiệu liên lạc đặc thù của các ám vệ của Quân Lạc Huy, mà lúc này nghe thấy nghĩa là an toàn, không vấn đề.
Nhận được truyền
tin, nhóm người Văn Cảnh Dương thúc ngựa tăng tốc chạy về phía rừng
hạnh, khi đến ngoài bìa rừng mọi người xuống ngựa đi bộ vào trong, đi
được một đoạn, bọn người Văn Cảnh Dương mới nhìn thấy một nhóm người
đang nghỉ ngơi trong rừng, khi thấy nhóm người này, Văn Cảnh Dương chợt
cảnh giác khi nhìn thấy những người này.
Văn Cảnh Dương chưa từng gặp qua mấy người đang nghỉ ngơi trong rừng kia, khiến cậu không thể
không cảnh giác, nhưng rất nhanh liền nghe thấy Vu Lâm Tiêu đi bên cạnh
cậu nhỏ giọng gọi: "Sư đệ?"
Văn Cảnh Dương nghe vậy, đang định
hỏi là ai trong số đó liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Cảnh
Dương!" Giọng nói này được phát ra từ miệng của một thanh niên xa lạ,
diện mạo của thanh niên này bình thường, nhưng dáng người cao lớn.
Giọng nói quen thuộc khiến Văn Cảnh Dương ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng
lại, cái người đã thay đổi gương mặt này là Quân Lạc Huy, giọng nói phát ra từ cổ họng: "Thiếu...", một bóng người ôm trọn Văn Cảnh Dương vào
lòng, cánh tay ôm cậu siết chặt lại, giọng nói có chút khàn đặc vang lên bên tai Văn Cảnh Dương: "Ngươi rốt cuộc vẫn theo đến..."
Cảm
nhận được sức lực của người đang ôm mình, lại nghe thấy câu này, cảm xúc Văn Cảnh Dương có chút dâng trào, nhưng chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Dạ, thần
đến rồi đây." Không cần biết ban đầu hắn vì cái gì, nhưng cậu vẫn theo
đến đây, sau khi Quân Lạc Huy để cậu lại, tự cậu đuổi theo.
"Ta
đã do dự một lần, vốn không muốn kéo ngươi vào, dẫn ngươi theo cũng chỉ
để cả ngày được ngắm ngươi mà thôi, chưa từng nghĩ sẽ để ngươi rơi vào
nguy hiểm, nhưng tình hình hiện nay ta không thể đảm bảo được an toàn
cho ngươi, bởi vậy lúc trước mới quyết định để ngươi ở lại, nhưng ngươi
vẫn đuổi theo, khi nhận được tin của Ám Lân nói ngươi đuổi theo, rõ ràng nên tức giận, nhưng trong lòng ta lại vui mừng, ngươi đang lo lắng cho
ta, điều này có phải chứng tỏ trong lòng ngươi có ta không?" Với tư thế
ôm chặt lấy nhau, Quân Lạc Huy nói một tràng dài bên tai Văn Cảnh Dương.
Vấn đề một lần nữa lại được đặt trước mặt Văn Cảnh Dương, cậu đúng là lo
lắng cho Quân Lạc Huy, cũng có suy nghĩ sẽ cùng Quân Lạc Huy gánh vác
mọi chuyện, nhưng cậu không chắc đó có phải là tình yêu mà Quân Lạc Huy
nói hay không, cậu chỉ biết, một năm trước cậu đã gã cho người đàn ông
này, mặc dù đêm đầu tiên không tốt đẹp, bản thân cậu lúc đó cũng đã đem
tất cả dâng cho người đàn ông trước mặt này, bất kể là lý do gì, kiếp
này của cậu đều là người của Quân Lạc Huy.
Chuyện mà trước đây
cậu chưa từng nghĩ tới, bây giờ lại như trong tầm tay, phải nói là Văn
Cảnh Dương đã rung động, nói Văn Cảnh Dương chưa từng nghĩ tới sao? Cậu
đã từng nghĩ tới, ban đầu khi mới thành thân, cậu từng nghĩ, nếu cậu và
vị hoàng đế này yêu nhau sẽ thế nào, chỉ là sau đó đến nghĩ cũng không
dám nghĩ mà thôi. Ai bảo người đàn ông này đã rất đặc biệt với cậu từ
khi còn nhỏ chứ?
Lần đầu tiên ôm lại Quân Lạc Huy, lần đầu tiên
trả lời trực diện câu hỏi của Quân Lạc Huy: "Khi hoàng thượng cần đến
thần, thần sẽ mãi mãi ở bên cạnh hoàng thượng." Nhỏ giọng, dùng danh
xưng hoàng thượng để xưng hô, trịnh trọng lập lời thề mà cậu có thể đảm
bảo, không nói yêu, không nói gì khác, chỉ nghiêm túc trả lời Quân Lạc
Huy.
Nghe được những lời Văn Cảnh Dương nói, Quân Lạc Huy ôm
người chặt hơn, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng ho xung quanh, Quân Lạc
Huy mới lưu luyến buông người ra, mặc dù hắn có mong ước mãnh liệt, nhân cơ hội này ôm người vào lòng để hôn, nhưng cũng biết đây không phải
lúc, nên không làm gì quá đáng, chỉ là sau khi buông Văn Cảnh Dương ra,
liếc mắt một cách hung hãn về hướng phát ra tiếng ho kia.
Lúc này Văn Cảnh Dương mới nhớ ra xung quanh đều là người, mặt hơi đỏ lên,
nhưng bản thân rất nhanh đã bình tĩnh lại, đồng thời nhìn về phía phát
ra tiếng ho kia, bên đó là người có khuôn mặt của người Tây Vực, người
này nhìn bọn họ với vẻ mặt giễu cợt, đang không biết người này là ai thì thấy Vu Lâm Tiêu bước đến chỗ người Tây Vực đó.
"Sư đệ, ra ngoài lâu như vậy, còn không về nhà sao?" Câu này làm Văn Cảnh Dương sững sờ
một lúc, sau đó liền hiểu ra đây chắc là thay đổi gương mặt, nhưng không hiểu sao Thân Hoài lại hóa trang thành người Tây Vực, làm vậy không
phải càng thu hút sự chú ý sao?
"Chuyện này không cần sư huynh phải lo." Nói xong liền dựa vào gốc cây nhắm mắt lại, trên mặt Vu Lâm Tiêu lại có chút bất lực.
Quân Lạc Huy bên này như đọc được suy nghĩ của Văn Cảnh Dương, tay Quân Lạc
Huy đang ôm eo của Văn Cảnh Dương hơi dùng sức, sau khi thu hút được ánh mắt của Văn Cảnh Dương trở lại người mình, Quân Lạc Huy mới hài lòng
nói: "Cái này không phải là dịch dung gì đâu, đây mới là gương mặt thật
của hắn ta, chậc... Để cho một người ngoại tộc ở trong cung lâu như vậy
cũng không biết, nên nói là hắn quá giỏi hay là bộ máy tình báo của ta
quá tệ đây?"
Văn Cảnh Dương khi nghe thấy những lời Quân Lạc Huy
nói có chút bất ngờ nhìn qua gương mặt đã được thay đổi của Thân Hoài,
hiện giờ, tóc Thân Hoài là màu nâu, ngũ quan thâm trầm hơn trước rất
nhiều, ánh mắt vốn dĩ luôn mang vẻ bất cần đời bây giờ lại có màu nâu
nhạt, cả người dường như trẻ hơn một chút.
Thấy Văn Cảnh Dương cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Thân Hoài, trong lòng Quân Lạc Huy phút chốc
cảm thấy khó chịu, kéo Văn Cảnh Dương qua một bên ngồi xuống, nói ra mục đích gặp cậu lần này: "Đợi Ám Tầm quay lại chúng ta sẽ xuất phát, đích
đến lần này của chúng ta là núi Thái Hành Sơn, phải lấy lại thứ kia
trước tên đó, nếu không mọi chuyện sẽ rất bị động."
"Núi Thái
Hành Sơn? Dãy núi nằm ở cực nam Giang Nam?" Quả nhiên, bởi vì lời nói
của Quân Lạc Huy mà Văn Cảnh Dương đã dời sự chú ý ra khỏi Thân Hoài,
trong mắt cậu có chút nghi hoặc nhìn Quân Lạc Huy.
"Phải, hơn nữa chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó, có được thứ đó càng
sớm, Lạc Vũ sẽ đỡ phải chống đỡ một mình quá lâu. Phải rồi, lần này xuôi về Nam, nói không chừng còn gặp được đại ca của ngươi nữa, bây giờ hắn
ta chắc là đang ở cùng với Lạc Vũ." Sau khi giải thích qua loa, Quân Lạc Huy đột nhiên nhớ tới đại ca của Văn Cảnh Dương bèn nhắc đến một chút.
Văn Cảnh Dương khi nghe thấy điều này, hai mắt lập tức sáng lên, lúc đại ca Văn Cảnh Thịnh rời kinh đến Giang Nam, cậu không được đi tiễn, lần này
lại có cơ hội gặp mặt, coi như hoàn thành ý nguyện của cậu, nhớ đến Văn
Cảnh Thịnh, sắc mặt Văn Cảnh Dương dịu đi vài phần, mỉm cười và nói:
"Nếu thật sự gặp được, nha đầu Tuyên Vũ kia có người quản giáo rồi."
Nghe Văn Cảnh Dương nhắc đến Tuyên Vũ, Quân Lạc Huy bỗng chốc có chút không
vui, sao hắn lại có thể quên còn có một ranh con theo đuôi Văn Cảnh
Dương chứ, nghĩ lại lúc trước cần Tuyên Vũ đi theo Văn Cảnh Dương, bây
giờ có mình rồi, hắn chỉ mong Tuyên Vũ cút được bao xa thì cút. Bầu
không khí đột ngột yên tĩnh khiến Văn Cảnh Dương phải nhìn qua Quân Lạc
Huy, thấy biểu cảm trên mặt hắn, cậu cũng nhớ lại chuyện lúc trước, đồng thời cũng nhớ ra cách đây không lâu khi Tuyên Vũ biết được thân phận
của Quân Lạc Huy liền than thở với cậu, bây giờ nhớ lại, Văn Cảnh Dương
có chút dở khóc dở cười.
Đắn đo một lúc, Văn Cảnh Dương mới ghé
sát tai Quân Lạc Huy, kể cho Quân Lạc Huy nghe những lời Tuyên Vũ nói
lúc đó, Quân Lạc Huy nghe mà sắc mặt thay đổi liên tục, nghe xong hắn
cũng có chút dở khóc dở cười, đầu óc cô nương này bị gì vậy, đuổi tình
địch giùm vị hoàng đế như mình, không lẽ cô ta không nghĩ tới chuyện,
nếu hoàng đế biết những việc cô ta làm cho Văn Cảnh Dương, sẽ cho rằng
giữa cô ta và Văn Cảnh Dương có mèo mỡ gì sao? Cái đó gọi là tài lanh đó nha, nếu không phải hắn anh minh thần võ, Tuyên Vũ chắc đã chết được
800 hiệp rồi.
Thấy sắc mặt của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương hơi e ngại nói: "Thiếu gia, Tuyên Vũ suy nghĩ vấn đề khá cứng nhắc, ngài đừng so đo với muội ấy làm gì, muội ấy thật ra là có ý tốt...", càng về sau
tiếng của Văn Cảnh Dương càng nhỏ lại.
Quân Lạc Huy còn có thể
nói gì nữa chứ? Chỉ có thể nói Tuyên Vũ hoàn toàn là có lòng nhưng làm
hỏng chuyện, mặc dù lúc đó quả thực làm hắn tức muốn hộc máu không sai,
nhưng dù tốt xấu cũng là muội muội của Văn Cảnh Dương, suốt đường đi,
ngoài một số chuyện vướng tay vướng chân ra thì đúng là giúp được không
ít chuyện, lắc đầu nói: "Ta là nể mặt ngươi mới tha cho cô ta, còn có
lần sau, ta không cần biết cô ta có phải là muội muội của ngươi hay
không, ngươi không biết đâu, lúc đó ta tức gần chết, Cảnh Dương... Ngươi định bù đắp thế nào cho ta đây?"
Yêu cầu này làm Văn Cảnh Dương
ngớ ra, bù đắp? Cậu có cái gì có thể bù đắp chứ? Suy nghĩ một lúc không
có kết quả, Văn Cảnh mới Dương dè dặt hỏi: "Vậy... Thiếu gia muốn bù đắp thế nào? Nếu ta có thể làm được, đều được hết."
Cậu không ngờ chỉ với câu nói này cậu đã tự bán mình một cách sạch sẽ, đương nhiên hậu quả phải rất lâu sau mới thành hiện thực.
"Cái này sao... Bây giờ không phải lúc để nói, đợi về cung, ta sẽ đòi Cảnh
Dương đàng hoàng, bây giờ lấy ít lãi trước là được rồi." Quân Lạc Huy
khi nói câu này, khóe miệng cong lên, nở nụ cười xấu xa, nhân lúc Văn
Cảnh Dương chưa kịp phản ứng, tiến về trước nhẹ nhàng hôn lấy Văn Cảnh
Dương.
Nụ hôn này làm Văn Cảnh Dương sững sờ một lúc lâu, sau đó lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt hơi bối rối, một lúc sau nghiến răng nói
với Quân Lạc Huy: "Thần đi xem Ám Tầm về chưa."
Nhìn Văn Cảnh
Dương xoay người bỏ đi, Quân Lạc Huy thấy rõ dái tai của người đang tháo chạy một cách rõ rệt kia có chút ửng hồng, Quân Lạc Huy liếm mỗi, ừ,
mùi vị cực ngon luôn.