Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, nhưng lúc này trên mặt Quân Lạc Huy
không có bất cứ biểu hiện gì cả, sau đó hai người liền rời khỏi phòng
riêng ra ngoài.
Buổi triển lãm tranh, hội thơ lúc này đã đến hồi
kết, có rất nhiều người đang vây quanh giữa sảnh lớn, hai người lần lượt ra khỏi phòng riêng, tiến về phía đó, Văn Cảnh Dương đi sau cách Quân
Lạc Huy nửa bước, cậu hoàn thành xuất sắc vai trò hiện tại của mình.
Giữa sảnh lớn là một nơi giống như sân khấu nhỏ, bên rìa sân khấu có một
hàng rào bằng gỗ trắc được chạm khắc vô cùng khéo léo, với những hình
ảnh hoa lá, sinh vật khác nhau trong tự nhiên dược chạm khắc tinh xảo,
sân khấu không dùng để biểu diễn, ở giữa sân khấu đặt một chiếc bàn đọc
sách, có rất nhiều người đang vây quanh chiếc bàn này, thỉnh thoảng còn
nghe được mấy câu thán phục của bọn họ.
Điều đó làm Quân Lạc Huy
và Văn Cảnh Dương cảm thấy hiếu kỳ, Quân Lạc Huy quay đầu lại nhìn vào
mắt Văn Cảnh Dương, sau đó hai người mới đi về phia giữa sân khấu.
Đến gần mới thấy, trên chiếc bàn đặt giữa sân khấu này đang bày một bức
tranh sơn thủy, những người xem xung quanh thỉnh thoảng còn bình luận
vài câu, có người phát biểu lý giải về bức tranh, có người thì bảo đã
từng gặp khung cảnh tương tự như này ở đâu đó, thậm chí còn có người nói đến cường độ sử dụng qua nét vẽ của bức tranh.
Quân Lạc Huy bỏ
ngoài tai những lời bình, bởi vì lúc này tất cả sự tập trung của hắn đều dồn hết vào bức tranh này, chỉ mình hắn biết sự bàng hoàng trong lòng
mình.
"Tranh đẹp!"
Lời này là do Văn Cảnh Dương nói, cũng
nhờ câu này của Văn Cảnh Dương mà Quân Lạc Huy mới tỉnh táo lại, Quân
Lạc Huy giả vờ bĩnh tĩnh mỉm cười nói: "Đúng là bức tranh đẹp, phong
cảnh non nước được phác họa vô cùng sống động, thậm chí có thể nhìn thấy người ngư dân chèo thuyền trên làn sóng xanh, chỉ vài nét vẽ đã có thể
thấy được thần thái, tuổi tác của người này."
"Vị công tử này nói hay lắm, bức tranh này từ miêu tả đến phác họa đều được chính tay đại
sư vẽ, chỉ tiếc là chúng ta không biết người vẽ là ai." Quân Lạc Huy vừa dứt lời thì một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh liền tiếp lời Quân Lạc
Huy.
Quân Lạc Huy sau khi nghe người này nói thì quay lại nhìn,
người kia có vẻ phát hiện ra ánh mắt của hắn liền gật đầu với hắn, theo
phép lịch sự, Quân Lạc Huy cũng gật đầu trả lễ, không ngờ người kia sau
khi mỉm cười lại bước đến bên cạnh hắn tiếp tục nói: "Hân hạnh, tại hạ
là Tử Xa Huyền, vị công tử này chắc là người yêu thích tranh, không biết huynh đài qua bức tranh này không có thấy gì không?"
Sau khi
nghe những gì người thanh niên này nói, Quân Lạc Huy khẽ run lên, trở
nên cảnh giác hơn một chút, Quân Lạc Huy lặng lẽ đáp: "Ồ? Không lẽ trong bức tranh này còn có ẩn chứa gì sao?"
"Không đến mức ẩn chứa,
chẳng qua có lẽ là có một câu đố gì đó ẩn bên trong, ngươi nhìn đám
người vây quanh cái bàn đó đi, những người đó là bị câu đố ẩn bên trong
thu hút tới, cả buổi rồi hình như cũng chưa có ai đoán ra được câu đố ẩn trong bức tranh này là gì." Thanh niên cười nhẹ nhàng chỉ về phía bàn
đọc sách bên trên sân khấu mà nói.
Trong lúc Tử Xa Huyền nói
tràng giang đại hải, cho dù Quân Lạc Huy che giấu rất kĩ nhưng Văn Cảnh
Dương vẫn cảm nhận rõ ràng khi Tử Xa Huyền nói ra những lời này, cảm xúc của Quân Lạc Huy có chút không ổn, điều này khiến cậu không khỏi nhìn
Quân Lạc Huy với ánh mắt sâu lắng, sau đó lại dời tầm mắt về bức tranh
sơn thủy trên chiếc bàn, Văn Cảnh Dương lúc này cũng tò mò, câu đố ẩn
trong bức tranh này rốt cuộc là gì.
Qua một lúc, Văn Cảnh Dương
cảm thấy tay mình bị nắm chặt, quay qua nhìn thì thấy Quân Lạc Huy dùng
mắt ra hiệu cho cậu, Văn Cảnh Dương hiểu ý bước lên trước nói: "Thiếu
gia, ngài nên quay về rồi, Tuyên tiểu thư chắc đợi lâu lắm rồi."
Cái cớ này làm cho khóe miệng Quân Lạc Huy giật giật, nhưng hắn vẫn quay
sang nói với Tử Xa Huyền đang ở bên cạnh nói không ngừng nghỉ: "Xin lỗi, ta có chút việc phải đi trước." Quân Lạc Huy khi nói câu này, trên mặt
còn làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Đến khi hai người bọn họ đã đi xa, Quân Lạc Huy mới nhỏ giọng thì thầm nói: "Tên đó là trinh thám, may là ngươi thông minh."
Văn Cảnh Dương khi nghe Quân Lạc Huy nói vậy thì sửng sốt, nhưng rất nhanh
cậu đã bình tĩnh lại, hiểu được giờ không phải là lúc để nói chuyện, chỉ đành một bước không rời, theo sát Quân Lạc Huy, hai người lúc này không trở về phòng của bọn họ trên thuyền mà đến phòng của Tuyên Vũ.
Phía sau cánh cửa là Tuyên Vũ với vẻ mặt khó hiểu và không vui, nhưng Quân
Lạc Huy không thèm để ý đến cô, dẫn theo Văn Cảnh Dương đi vào trong,
vốn dĩ định chất vấn, nhưng khi cô vừa định mở miệng hỏi thì thấy hai
người này cùng nhìn về phía cô, ánh mắt Quân Lạc Huy hung ác, còn Văn
Cảnh Dương thì có chút trách móc, khiến cô lập tức nghĩ ngay đến lời nói dối của mình, khiến cô nhất thời không dám lên tiếng.
Tuyên Vũ
cuối đầu tưởng rằng sẽ bị dạy dỗ một trận, nhưng nói cả buổi cũng không
nghe thấy mấy lời dạy dỗ, ngước mắt nhìn lên thì thấy hai người này đang ngồi bên bàn gỗ trắc uống trà, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng Tuyên Vũ
cảm nhận được dường như đã xảy ra chuyện gì.
"Núi Dương Xuân lần
này chắc là đi không được rồi." Một lúc sau thì nghe thấy Quân Lạc Huy
mở miệng nói câu này, nhưng lại nói với giọng cực kỳ nhỏ, thêm tiếng
sóng biển bên ngoài cửa sổ, người đứng hơi xa một chút thậm chí còn
không nghe thấy.
Mà trong hai người nghe được cũng chỉ có Văn
Cảnh Dương là hiểu được ý của Quân Lạc Huy, khiến cậu có chút khó tin,
nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tại sao vậy?"
Quân Lạc Huy
cười khẩy, tuy là cười nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận rõ sự lạnh
lùng trong giọng nói của hắn: "Có một số việc xảy ra ngoài dự đoán của
ta, ta tưởng rằng ta đã nắm trong tay tất cả, nhưng không phải, nếu đã
vậy ta càng không thể để hắn ta có tất cả, vậy thì đành phải dẹp bọn tay sai thôi."
Trong số hai người có mặt, Tuyên Vũ nghe nhưng không
hiểu, còn Văn Cảnh Dương nghe hiểu thì trong lòng kinh ngạc, có vẻ như
còn rất nhiều chuyện mà mình không biết, điều này cũng làm cậu lần đầu
tiên biết được những âm mưu sâu xa trong chốn hoàng cung, những gì cậu
biết chẳng qua chỉ là bề nổi mà thôi.
Cùng lúc đó, Quân Lạc Huy
dùng ngón tay nhúng vào ly trà, nhanh chóng viết một dòng chữ lên mặt
bàn, "Sau khi lên bờ, ngươi và Tuyên Vũ rời khỏi đây, dẫn theo người bị
thương kia đến trấn Hà Ngạn qua đêm, không cần đi theo nữa."
Văn Cảnh Dương đọc xong dòng chữ này lập tức nói: "Không được!"
Nhưng Quân Lạc Huy không nghe lời cậu, hắn quay sang nói với Tuyên Vũ: "Không phải ngươi muốn Cảnh Dương tránh xa ta một chút sao, cho ngươi cơ hội,
sau khi xuống thuyền, cho dù có phải trói cũng phải đem hắn đi, thế
nào?"
Tuyên Vũ dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua lời
nói của Quân Lạc Huy liền biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng,
vì vậy khi nghe Quân Lạc Huy nói thẳng với cô như vậy, cô không nói lời
nào lập tức đồng ý: "Được, cứ để ta lo."
Không nói chuyện Quân
Lạc Huy tránh xa Văn Cảnh Dương vừa đúng ý cô, chỉ riêng chuyện nguy
hiểm sắp xảy ra tới đây, là thanh mai trúc mã của Văn Cảnh Dương, cô
không thể nhìn Văn Cảnh Dương lâm vào nguy hiểm, có thể đi trước là
chuyện tốt nhất rồi.
"Các người làm càn!" Cuộc đối thoại giữa hai người làm cậu có chút tức giận, kêu cậu rời đi vào lúc này? Sao cậu có
thể đi được? Sau khi hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh đôi chút mới
nói tiếp: "Ta không đi, nếu đã đi theo ra ngoài thì không có chuyện rời
đi trước."
Khi nghe câu này của Văn Cảnh Dương, tâm tình Quân Lạc Huy vô cùng vui mừng, nhưng Quân Lạc Huy lại không đồng ý với câu nói
của Văn Cảnh Dương, hắn nhoẻn miệng cười nhìn Văn Cảnh Dương.
Thấy Quân Lạc Huy không đồng ý với mình, Văn Cảnh Dương có chút sốt ruột,
nhưng không đợi cậu nói thêm, đột nhiên cậu cảm thấy rất buồn ngủ, mí
mắt nặng trĩu khép lại, cậu tức khắc nghĩ tới ly trà uống lúc vào phòng, chỉ nói được chữ: "Thiếu..."
Thấy Văn Cảnh Dương cố gắng gượng,
Quân Lạc Huy sáp lại gần, một tay nâng cằm Văn Cảnh Dương, đặt nụ hôn
lên môi cậu, một nụ hôn dịu dàng, không có tiến sâu, chỉ dùng lưỡi của
mình liếm nhẹ lên môi Văn Cảnh Dương.
Nhưng Văn Cảnh Dương lúc
này không còn sức lực quan tâm mấy chuyện này, cậu cố gắng chống chọi
lại cơn buồn ngủ, không muốn mình chìm vào giấc ngủ, nhưng cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, chìm vào giấc ngủ cùng nụ hôn của Quân Lạc Huy.
Một lúc sau, Quân Lạc Huy mới quyến luyến buông Văn Cảnh Dương ra, ánh mắt
đầy vẻ lưu luyến và đôi chút bất lực, hắn lại nuốt lời rồi, nhưng trong
tình thế này chắc là Văn Cảnh Dương sẽ không nhớ đâu? Nghĩ vậy, tự bản
thân lại vui trước, ôm Văn Cảnh Dương lên, Quân Lạc Huy mới quay đầu
lại.
Thấy Tuyên Vũ ngây ngốc đứng một bên, Quân Lạc Huy nói với
cô: "Ngày mai Cảnh Dương giao cho cô, tuyệt đối không được để cậu ta xảy ra chuyện, nếu không ta nhất định không bỏ qua cho cô đâu." Dứt lời hắn cười toe toét với Tuyên Vũ, để lộ hàm răng trắng bóng.
Tuyên Vũ
lúc này mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, sau đó sắc mặt liền đỏ
bừng, mất một lúc mới nói: "Không... Không biết xấu hổ!" Ở trước mặt
người khác hôn nhau, sao lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy chứ!
Quân Lạc Huy hoàn toàn không để ý đến cáo buộc của Tuyên Vũ, hắn vốn dĩ là
cố ý làm vậy, hắn chính là muốn Tuyên Vũ biết, Văn Cảnh Dương là của
hắn, sau khi đạt được mục đích, Quân Lạc Huy mới ôm Văn Cảnh Dương đã
ngủ say đi về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.
"Thuốc này
có thể ngủ say trong một ngày, Cảnh Dương giờ này ngày mai mới tỉnh lại, vì vậy, sáng sớm ngày mai người phải đưa Cảnh Dương rời khỏi đây, khi
đến trấn Hà Ngạn, tìm khách điếm Đồng Phúc, phòng chữ Thiên số ba tìm
một người tên Vệ Thông, hắn ta sẽ sắp xếp cho các ngươi." Vừa nói vừa
đắp mền cho Văn Cảnh Dương.
Tuyên Vũ lúc này chỉ có thể hung hăng đáp: "Biết rồi!" Nhưng khi nói lời này cô lại quay mặt đi, đôi tai đỏ
bừng cho thấy Tuyên Vũ rõ ràng vẫn chưa bình tĩnh lại từ trạng thái
trước đó.
Thấy dáng vẻ của Tuyên Vũ như vậy, Quân Lạc Huy vô cùng hài lòng, sau khi quay lại nhìn Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy mới đứng
lên rời đi, khi bước ra khỏi phòng, Quân Lạc Huy thu lại nụ cười trên
mặt, trong lòng thầm nói: 'Trò hay sắp bắt đầu rồi...'
Đập vào
mắt Văn Cảnh Dương là một căn phòng xa lạ, những kí ức trước khi chìm
vào giấc ngủ hiện ra khiến cậu từ trên giường lập tức bật dậy, bật dậy
quá nhanh làm cậu nhất thời choáng váng, cảm giác lắc lư.
Đợi cảm giác choáng váng qua đi, Văn Cảnh Dương mới rời khỏi giường, lấy quần
áo từ cái kệ bên giường mặc vào, Văn Cảnh Dương nhanh chân bước ra
ngoài, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng của Tuyên Vũ: "Ca, huynh tỉnh rồi hả?"
Nghe giọng nói này, Văn Cảnh Dương chỉ nhẹ nhàng đáp 'Ừ',
cậu nhìn một lượt xung quanh, phát hiện cậu đang ở trong sân của một gia đình nhà nông, thấy vậy chân mày Văn Cảnh Dương nhíu chặt lại, sắc mặt
vô cùng khó coi.
Tuyên Vũ thấy Văn Cảnh Dương sau khi tỉnh lại, tiến về phía cô với vẻ mặt có chút lo lắng, nhỏ tiếng gọi: "Ca...?"