Nói tiếp những lời mà Văn Cảnh Dương chưa nói hết, Thân Hoài không chút
để ý nói: "Chính là phu phu mà, ta không hiểu nha, sao sư huynh ta lại
có thể phải lòng cái loại lăng nhăng như Giang đại thiếu gia chứ, nhưng
cũng may mấy năm gần đây Giang đại thiếu gia lại chỉ chung tình với sư
huynh ta, năm đó quả thật làm kinh ngạc rất nhiều người đó."
Lời
nói thẳng thắn như vậy làm lòng Văn Cảnh Dương lại bị xao động lần nữa,
trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì, lại giống như cái gì cũng không
nghĩ, mà trong lúc cậu đang im lặng thì Thân Hoài lại phát biểu một câu
chấn động kinh người: "Ta thấy thiếu gia hình như có chiều hướng giống
với Giang đại thiếu gia, Cảnh Dương ngươi làm sao làm được vậy?"
"Hả?" Hoàn toàn không thể hiểu được ý Thân Hoài nói là gì, cũng không đợi cậu nghĩ kĩ thì xe ngựa đã dừng lại, Thân Hoài cũng thu dọn lại chung
thuốc, sau khi kéo rèm cửa sổ nhìn một lát thì nói: "Xem ra tối nay phải qua đêm ở đây rồi, đi thôi, cùng ta khiêng người này xuống xe."
Nghe Thân Hoài nói vậy, Văn Cảnh Dương cũng không còn tâm tình gì suy nghĩ
tới lời nói không rõ ràng của Thân Hoài khi nãy, sau khi cùng Thân Hoài
khiêng người bị thương đặt lên miếng ván gỗ thì khiêng xuống xe, sau khi xuống xe thì đặt người qua một bên, đến lúc này Văn Cảnh Dương mới được nhìn hoàn cảnh xung quanh một cách đàng hoàng.
Đây là một trấn
nhỏ, nhưng lúc này trên trấn lại đặc biệt náo nhiệt, hình như trên trấn
đang tổ chức lễ hội gì đó, đứng ở cửa khách điếm một lúc thì có tên chạy bàn ra mời đón bọn họ vào trong, Văn Cảnh Dương lúc đi vào trong còn
suy nghĩ không biết lát nữa có cơ hội ra ngoài đi dạo không, nhưng cũng
chỉ là nghĩ mà thôi, thân phận cậu bây giờ là thị vệ.
Sau khi vào khách điếm, bọn họ rất nhanh liền bắt đầu dùng bữa tối, Văn Cảnh Dương
và Ám Lân cùng hai người khác ngồi chung một bàn, bữa tối rất đơn giản,
kém xa so với sơn hào hải vị trong cung, nhưng Văn Cảnh Dương lại ăn ra
một hương vị khác biệt, sau khi dùng xong bữa tối, Văn Cảnh Dương cầm
bọc hành lý muốn cùng Ám Lân về phòng, nhưng lập tức cậu nghe thấy có
người gọi tên cậu.
"Kính Dương, hôm nay ngươi và Lân canh gác
trong phòng của thiếu gia." Thủ lĩnh của đội thị vệ sau khi gọi bí danh
của Văn Cảnh Dương thì nói vậy với Văn Cảnh Dương, thật ra hắn ta khá xa lạ với Văn Cảnh Dương và Lân, nhưng thiếu gia đã phân phó như vậy thì
hắn chỉ cần nghe theo là được.
Văn Cảnh Dương nghe những lời này
xong thì ngẩn người, nhưng cậu lập tức đáp lời, mặc dù trong lòng có
chút khó hiểu, Quân Lạc Huy không ở cùng với Lâm Mật Nhi sao, cậu ở
trong phòng không hay cho lắm nhỉ?
Đến lúc cùng Ám Lân đến phòng
của Quân Lạc Huy thì Văn Cảnh Dương mới phát hiện rằng, không có Lâm Mật Nhi trong phòng, dưới ánh nến lờ mờ, Quân Lạc Huy đang ngồi bên bàn
thưởng thức trà.
Thấy Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương liền muốn hành lễ, nhưng lập tức phát hiện Quân Lạc Huy tiền về phía cậu ngăn cản,
liền nghe Quân Lạc Huy nói: "Lúc chỉ có hai người chúng ta thì không cần đa lễ." Vừa nói vừa nắm lấy cánh tay cảu Văn Cảnh Dương, khiến Văn Cảnh Dương đang chuẩn bị tư thế hành lễ cũng không thể làm tiếp được.
Lúc này Văn Cảnh Dương mới phát hiện trong phòng chỉ còn lại hai người cậu
và Quân Lạc Huy, còn Ám Lân lúc nãy cùng đi với cậu đã sớm biến mất như
sáng nay.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy kéo Văn Cảnh Dương ngồi xuống ghế rồi mới nói: "Ám Lân là ám vệ của ta, chỉ cần một mình hắn là đủ thay thế tất cả thị vệ khác rồi."
Nghe Quân Lạc Huy giải thích, Văn Cảnh Dương gật đầu, sau đó nhớ ra gì đó,
Văn Cảnh Dương mới ngẩng đầu nhìn về phía Quân Lạc Huy, nhưng khi nhìn
thấy biểu cảm trên mặt của Quân Lạc Huy thì lời định hỏi lại nghẹn lại
ngay cổ họng, chỉ vì biểu cảm trên mặt của Quân Lạc Huy lúc này dịu dàng đến độ chảy nước.
Với nét mặt đó cùng với những chuyện xảy ra
mấy ngày nay, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Văn Cảnh Dương, nhưng
rất nhanh liền bị cậu đè xuống, tránh đi ánh mắt của Quân Lạc Huy, Văn
Cảnh Dương mới hỏi câu hỏi khi nãy: "Thiếu gia sao lại không ở cùng với
phu nhân?"
Thấy bộ dạng né tránh của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy không bực tức mà lại vui vẻ, chỉ vì hành động né tránh này chắc là đã
cảm giác ra gì đó, đối với hắn mà nói có thể phát giác ra tình cảm của
mình thì không còn gì bằng.
Mặc dù trong lòng vui vẻ nhưng Quân
Lạc Huy không có được nước lấn tới, hắn không muốn dọa người chạy mất,
chỉ thấy hắn nghiêm chỉnh nói: "Cũng nhờ thần cơ dịu toán của Cảnh
Dương, giờ này Lâm Mật Nhi và Lâm Như Nghi đang ở cùng một phòng, theo
tính toán có lễ suốt cả hành trình hai người bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau. Cảnh Dương làm sao mà biết được?"
Nghe những lời này của Quân
Lạc Huy, Văn Cảnh Dương mới thu lại ánh nhìn, lúc này cảm giác mất tự
nhiên đã biến mất, sau khi suy nghĩ mới nói: "Chuyện này cũng là ngẫu
nhiên biết được, hoàng, không phải, là phu nhân và nương của phu nhân
lúc nhỏ ở ngoài tướng phủ, khi phu nhân được 12 tuổi mới được đón về
tướng phủ, đối với nương mình, phu nhân rất hiếu thuận, đã lâu không gặp nhau, để Lâm phu nhân ở bên cạnh nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không từ chối."
Chuyện này đúng là Quân Lạc Huy không biết, khi nghe Văn
Cảnh Dương nói những lời này hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói đúng ra là cả ba kiếp hắn đều không biết Lâm Mật Nhi vốn không phải từ nhỏ lớn
lên trong tướng phủ, mà là lúc 12 tuổi mới vào tướng phủ, không lẽ...
Sau khi nói xong, Văn Cảnh Dương thấy thần sắc của Quân Lạc Huy trở nên
nghiêm trọng, khiến cậu có hơi nghi hoặc, không lẽ mình đã nói chuyện gì vô cùng nghiêm trọng sao?
Một lúc sau Văn Cảnh Dương liền thấy
Quân Lạc Huy vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: "Ngươi có biết năm đó khi
chưa vào tướng phủ Lâm Mật Nhi ở đâu không?" Hỏi xong hắn mới nghĩ lại
Văn Cảnh Dương làm sao biết được chứ, lúc hắn không ôm hi vọng gì thì
nghe Văn Cảnh Dương trả lời chắc nịch.
"Biết ạ."
Thấy sau
khi mình nói biết thì Quân Lạc Huy nhìn cậu không chớp mắt, vẻ mặt càng
thêm nghiêm túc, Văn Cảnh Dương trong lòng khó hiểu, không lẽ Quân Lạc
Huy không biết chút gì về chuyện này? Mặc dù thắc mắc nhưng Văn Cảnh
Dương vẫn nói với Quân Lạc Huy: "Phu nhân trước khi vào cung đã sống
cùng với nương của nàng ở ngõ Thanh Ngọc phía sau con phố Phượng Tước."
Quân Lạc Huy sau khi nghe xong lời Văn Cảnh Dương nói thì nắm chặt tay lại,
gõ mạnh lên bàn Bát Tiên ở bên cạnh, âm thanh khó chịu cùng với giọng
điệu nghe vẻ đã hiểu rõ vấn đề của Quân Lạc Huy vang lên: "Quả nhiên
chính là nơi đó......"
Văn Cảnh Dương không ngờ Quân Lạc Huy vì
lời nói của cậu mà lại phản ứng mãnh liệt như vậy, sau đó cậu thấy Quân
Lạc Huy ngồi lên ghế, dùng nắm đấm tay phải gõ gõ lên trán, trong miệng
không ngừng nói: "Đáng lý mình phải nghĩ ra sớm hơn, bọn họ ở đó đã sớm
quen biết nhau, Quân Lạc Huy ngươi đúng là ngu!"
"Thiếu......gia?" Do dự, Văn Cảnh Dương vẫn có chút lo lắng gọi Quân Lạc Huy, mặc dù
không biết Quân Lạc Huy bây giờ thế nào, nhưng bộ dạng của Quân Lạc Huy
lúc này khiến cậu ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
Nghe giọng
nói của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy ngẩng đầu, khi thấy vẻ lo lắng
trong mắt Văn Cảnh Dương, hắn gượng cười nói: "Cảnh Dương...... Ngươi
nói ta có phải là quá dễ lừa không? Nàng ấy nói gì ta liền tin, cho dù
biết là nàng ấy bây giờ đang lừa ta, nhưng ta cũng không hề nghi ngờ
những lời nàng ta nói trong lần đầu gặp mặt."
Cuộc gặp gỡ ban
đầu vốn đã là âm mưu, nhưng hắn chưa từng hoài nghi những lời hắn hỏi
Lâm Mật Nhi, đến nỗi cả hai kiếp đều chết trong tay cùng một người.