"Sao hả? Đau lòng lắm à?" Tên Ken với giọng cười như đến từ âm ti địa ngục phát ra nơi đầu dây bên kia.
Đỗ Đăng Khoa còn chưa kịp trả lời thì hắn lại tiếp:
"Vậy tao với mày trao đổi điều kiện đi!"
"Nói!" Hắn nói nhanh, hơi cao giọng.
"Mày dẹp cái giọng xấc xược của mày đi! Nên nhớ con bồ mày đang nằm trong tay tao!" Tên Ken nhíu mày vì giọng điệu như ra lệnh từ phía đối phương.
Đỗ Đăng Khoa hít sâu, nói lại tròn một câu:
"Mày muốn điều kiện gì?"
"Từ từ! Đừng nóng vội!" Đầu dây bên kia lại cười hề hề.
Mẹ kiếp!
Trong lúc hắn nóng ruột như đang ngồi trên đống lửa thì thằng Ken nó lại tỏ
vẻ ung dung, vì nó biết chắc chắn trong cuộc giao dịch này, nó đang nắm
cán dao ở thế chủ động.
"Tiền? Hay mày muốn tiền?"
"Tiền ai chả muốn, haha!"
"Bao nhiêu?" Tiền thì hắn không thiếu.
"Nhưng mà.. tao nhận ra con bồ mày cũng ngon lắm.."
Mặt Đỗ Đăng Khoa liền biến sắc:
"Nếu con nhỏ có bất cứ mệnh hệ nào, tao thề sẽ dùng cả phần đời còn lại để khiến mày sống không bằng chết!"
"Haha! Xem ra nó rất quan trọng với mày! Để tao xem.."
"Ý mày muốn gì?"
Gã Ken im lặng vài giây suy nghĩ, sau đó cất giọng ồm ồm:
"Mày phải đến đây, chỉ một mình. Nếu tao phát hiện có ai đi chung với mày, tao sẽ làm thịt nó ngay lập tức."
"Được." Hắn đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
"Đồng ý nhanh vậy? Haha! Sắp xếp xong tao sẽ liên hệ!" Gã Ken vừa dứt câu đã cúp máy.
"Alo! Alo!"
Đỗ Đăng Khoa muốn nổi điên, hắn tức giận đến nỗi muốn ném vỡ chiếc điện
thoại trong tay, nhưng vẫn ráng kiềm lại được vì nó là phương tiện duy
nhất để có manh mối của Phong Linh lúc này.
Lục Huy cùng Gia Kiệt cũng vừa chạy đến nơi. Nhìn gương mặt xám ngắt của hắn, mấy đứa có thể
dự đoán được tình hình đang rất không ổn.
Vẫn là Lục Huy lên tiếng trước:
"Nó gọi cho mày à? Nó nói gì?" Cậu ta vô thẳng vấn đề, không hỏi vòng vo mất thời gian.
"Nó bảo tao đến chỗ nó."
"Một mình?"
"Ừ." Đỗ Đăng Khoa nhếch môi.
"Mẹ kiếp!" Lục Huy buột miệng chửi thề.
Ngay lúc đó, điện thoại của hắn có tin nhắn, vội vã mở ra đọc thì chỉ có một dòng địa chỉ duy nhất. Là thằng Ken gửi tới.
"Mày tính như nào?"
Lục Huy hỏi nhưng mắt đang cố nhìn cảm xúc trên mặt thằng bạn. Cậu ta thừa
biết với tính cách của Đỗ Đăng Khoa, hắn không phải đứa ngu mà vác xác
đến đó một mình, nhưng Phong Linh cũng như tâm can bảo bối của hắn vậy,
hắn chắc chắn sẽ không bỏ mặt. Mà bây giờ đi đến một mình cũng chết,
không đến cũng chết, mà cho thêm người hỗ trợ thì với một đứa nham hiểm
như thằng Ken, chắc chắn nó sẽ phát hiện.
Đổi lại sự lo lắng của
Lục Huy, thì thằng bạn chí cốt của cậu ta với hai mắt hằn đỏ những tơ
máu như một con thú đã bị chọc điên, Đỗ Đăng Khoa nhếch môi cười khẩy:
"Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp?"
* * *
Phong Linh tỉnh lại sau cơn hôn mê, khi nghe có tiếng nói ồn ào, tiếng cười
quái dị văng vẳng bên tai. Đầu vẫn bị choáng vì thuốc mê, cô đưa tay ôm
đầu rồi từ từ mở mắt ra.
Lúc đầu có hơi mờ ảo vì không kịp thích ứng với ánh sáng, sau đó rõ dần, một khuôn mặt đáng sợ dần xuất hiện trước mặt cô.
Gã đàn ông tuy không cao lớn nhưng khá đô con, mặc một chiếc áo denim đã
bạc không có tay, để lộ ra những hình xăm kỳ dị, đặt biệt là quả đầu
trọc lóc cùng hình xăm con bọ cạp to đùng nổi bật nhất.
Gã nhìn
màn hình điện thoại rồi đắc ý cười, nụ cười ớn lạnh khiến người ta vừa
nghe thấy đã phát run. Một tay cầm điện thoại, một tay gác lên mặt bàn,
ngón tay gõ cốc cốc trên đấy, đôi mắt thâm hiểm ấy đang chau lại với
nhau ra chiều đang suy tính. Đám đàn em thì đứng nép ở một góc im lặng,
không lên tiếng, chúng sợ sẽ làm ảnh hưởng nhã hứng lúc này của đại ca.
Phong Linh vô đình đá chân trúng một cái vỏ lon gần đó, làm phát ra tiếng
động không nhỏ, kết quả là cả bọn lập tức quay sang nhìn cô.
Gã
Ken không như bọn đàn em, gã thong dong từ từ quay người lại nhìn cô gái nằm dưới nền đất đang mở to cặp mắt sợ hãi nhìn về mình.
Phong
Linh cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, đầu căng lên nhức nhối, lại đối
diện với cảnh tưởng đáng sợ trước mắt, suy nghĩ trong đầu lập tức tự hỏi bản thân: "Đây là đâu?"
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói của gã đầu trọc lạnh buốt ghê rợn vang lên khiến Phong Linh giật bắn cả người.
Cái mũi diều hâu, cái cằm bạnh, đôi mắt thâm hiểm cùng nụ cười xếch lên đầy đểu cáng, dáng vẻ gác chân lên đùi cực kì ung dung của gã làm Phong
Linh bật người ngồi thẳng dậy. Hai mắt trợn tròn mở to, bàn tay nắm chặt lại, cả người run lên cầm cập. Cô lập tức nhớ lại sự việc vừa diễn ra
không lâu, cô nhận được cuộc gọi bất ngờ của Hải Quỳnh, hình như trước
khi bị chụp thuốc mê, cô có nghe được giọng nói hét lớn hốt hoảng của
bạn mình..
Hải Quỳnh làm sao biết được cô sẽ bị bắt đi chứ?
Cô là đang bị bắt cóc đúng không?
Đỗ Đăng Khoa có biết cô đang ở trong tay đám người ghê rợn này không?
Một vạn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Phong Linh, nhưng giọng nói của
tên đầu trọc lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang hiện hữu:
"Cô em đừng sợ! Bọn anh đã làm gì đâu?"
Cố trấn áp nỗi sợ hãi trong lòng, Phong Linh lấy giọng bình tĩnh hỏi:
"Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?"
Dù đã cố gắng để tự nhiên nhất có thể, nhưng với một cô gái mới lớn như cô mà gặp phải chuyện đáng sợ như hiện tại, giọng nói phát ra tự nhiên có
chút run rẩy, ngắt quãng không giấu được sự lo lắng, bất an trong đó.
Gã đầu trọc lại nhếch miệng cười nhìn thân người run run của cô gái trước mặt:
"Làm quen thôi mà, tại sao lại nói bắt cóc nặng nề vậy?"
Phong Linh lườm mắt nhìn đôi mắt gian xảo của gã, cô lạnh lùng nói:
"Cũng đã quen rồi, tôi đi được chưa?"
Cô loạng choạng đứng dậy định bỏ chạy nhưng hai tên đàn em đã nhanh như
chớp nắm chặt hai bên vai của cô và đẩy cả người cô té phịch xuống, hai
khuỷu tay chạm đất đau điếng.
Rướm máu.
Phong Linh đau đớn, nhăn nhó nhìn tên Ken đầu trọc, hỏi lớn:
"Tóm lại các người muốn gì?"
Nhưng gã phớt lờ câu hỏi của cô, chỉ quay sang trách mắng hai tên đàn em:
"Tụi bây phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ! Nó đang rất có giá, lỡ có gì tụi bây có đền được cho tao không?"
Hai tên đàn em vội cúi đầu xuống, nói:
"Xin lỗi đại ca!"
Gã đầu trọc liền phẩy tay một cái, hai đứa nó liền lui lại một bước, gã từ từ tiến về phía Phong Linh.
Cô sợ hãi không ngừng bò lùi về sau, đôi môi run rẩy:
"Các ông bắt nhầm người rồi, tôi không có tiền. Tôi làm gì có tiền?"
Gã giả vờ vỗ trán, cười nói:
"Ây da! Sao cô em lại nói thế? Thằng bồ em là con trai của chủ tịch tập đoàn Y to hàng top cả nước mà bảo không có tiền à?"
Tập đoàn Y cái gì? Cô không biết, cô không quan tâm! Cô chỉ muốn thoát khỏi đây thôi!
Nhưng khi nghe gã nhắc đến Đỗ Đăng Khoa, tự nhiên nước mắt cô ứa ra không tự
chủ được, nước mắt của sự tủi thân vô cùng cực. Ngược với những giọt
nước mắt của Phong Linh là gương mặt nham nhở của tên Ken:
"Sao
lại khóc rồi? Nếu nó không chuộc cô em ra thì cô em đây nếu bán cho đám
buôn người cũng kiếm được kha khá! Cô em cũng nên tự tin rằng mình rất
có giá! Haha!"
Phong Linh bắt đầu thấy hoảng sợ tột cùng, cô bị
bắt đến đây Đỗ Đăng Khoa đã biết chưa? Anh ấy sẽ đến đây để cứu mình
chứ? Hắn sẽ bán mình cho bọn buôn người sao?
Không để cô phải tự hỏi bản thân, tên Ken lại ngồi xuống cái ghế gần đó, gác một chân lên, tiếp tục "tâm sự":
"Mà cũng phải nói. Cô em có hận thì hận thằng bồ của mình đã làm mình bị
liên lụy. Tụi anh chỉ muốn nhắm vào nó cùng người thân của nó thôi, ai
bảo cô em là bồ nó? Haha! Nó khiến anh ngồi tù ba năm, anh sẽ cho nó nếm mùi sống không bằng chết."
Gã lại quay phắt sang nhìn cô, cái miệng nhếch lên trông vô cùng kinh dị, cười khẩy:
"Rồi một lúc nữa nó sẽ vác xác đến đây cứu cô em. Nhưng sao bọn anh có thể
để điều đó xảy ra được chứ! Bọn anh có thể xử lý nó rồi bán cô em sau
cũng được mà! Một công đôi việc, đúng không? Haha!"
Phong Linh
nhìn gã như nhìn một con quái vật ghê tởm nhất thế gian, có đánh chết cô cũng không thể nào tin được có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh như
thế này. Cô biết bạn trai mình có giao du với đám côn đồ, thậm chí là
người xấu, nhưng dù sao cũng chỉ là học sinh với nhau, sao bây giờ lại
xuất hiện cả xã hội đen biến thái như thế này?
Đột nhiên chiếc
điện thoại trên bàn đổ chuông. Tên Ken đưa mắt nhìn mà hình điện thoại
nhấp nháy, rồi quay sang cô, mỉm cười thỏa mãn:
"Nó tới rồi!"
Cô nhìn gã chậm rãi bắt máy, không biết đầu bên kia Đỗ Đăng Khoa đã nói gì, chỉ thấy miệng của gã đầu trọc lại đang nhếch lên.
Phong Linh vừa rồi còn có chút oán trách vì hắn mà cô mới ra nông nổi như bây giờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn đến đây để cứu cô ngược lại lại
rơi vào bẫy của đám người này, rồi bọn nó sẽ trả thù bằng những cách tàn khốc nhất như những gì gã đầu trọc vừa nói.. Cô liền không rét mà run.
Rồi không biết lấy ở đâu ra dũng khí, Phong Linh nhào đến, kinh hãi hét lớn:
"Khoa! Anh chạy đi! Các người không được làm hại anh ấy.." Cô lao đến chiếc
điện thoại của tên đầu trọc, định giành lấy, cô muốn bảo Đỗ Đăng Khoa
hãy chạy đi, hãy bỏ mặc cô, đừng lo cho cô..