Với tốc độ này thì một vạn dặm không mấy chốc cũng sẽ đi xong, nhưng vấn đề ở đây là cứ mỗi vài dặm lại có một kết giới, nếu dừng lại phá kết
giới và đánh với những con linh thú, yêu thú thì không chẳng bao lâu
cũng sẽ kiệt sức.
Diệp Bạch ngồi trên tảng đá hai mắt nhắm lại,
dùng lĩnh vực để cảm nhận xung quanh rồi liên tục phá những kết giới,
còn Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh và Cơ Chính thì liên tục truyền linh lực để
khiến cho tảng đá bay về phía trước.
* * *
Mười ngày sau.
Phía trước đã là khu vực trung tâm, ở đó có một cái trụ đá cao khoảng một
trượng, trên chiếc trụ đá này in đầy hoa văn, phía trên còn có một viên
hắc thiên thạch, hắc thiên thạch là một loại đá cần thiết cho các trận
pháp cấp cao, rất hiếm gặp, nếu có bán thì rẻ lắm cũng khoảng hai trăm
vạn linh thạch.
Diệp Bạch lại như cũ bắt đầu phá trận, nhưng phía trước một con linh thú cấp hai xuất hiện, chưa dừng lại ở đó bắt đầu
những con linh thú khác xuất hiện, nhìn sơ cũng hơn chục con, con cấp
cao nhất là linh thú cấp bốn thủy ma long, trong lúc Diệp Bạch phá trận
ba người bọn họ phải bằng mọi giá cầm cự.
Cơ Chính trên tay cầm
chấn gia long sơn kính, Cơ Chính đưa kính ra phía đám linh thú, từ trong tấm kính một con rồng đen theo đó mà bay ra, nó lao đến đám linh thú
phía trước mà tấn công gây ra một vụ nổ lớn khói bụi khắp nơi, ấy vậy mà sau đòn đó những con linh thú chỉ bị trầy xước nhẹ.
Tiêu Cảnh và Vĩnh Sinh cùng nhau lao lên cố gắng chặn lại đám linh thú này, thủy ma
long gầm lên một tiếng tỏa ra uy áp kinh người, xong nó phóng thích ra
một luồng nước, tuy là nước nhưng áp lực nó vô cùng lớn đến mức người có cơ thể cứng cáp như Tiêu Cảnh cũng in lại ba bốn vết thương, máu từ vết thương chảy ra hòa cùng dòng nước.
Khiến cho lượng nước đó gần như bị nhuộm đỏ, Tiêu Cảnh cắn răng cố nén cơn
đau rồi lao đến dồn hết lực vào nắm đấm, rồi vung tay đánh tới, nhưng
đòn đánh này gần như không gây một chút sát thương nào lên thủy ma long, ngược lại còn khiến nó tức giận hơn, thủy ma long vung người một cái,
nước theo đó mà bắt đầu dâng lên, chỉ trong phút chốc mà nước đã dâng
lên đến đầu gối Vĩnh Sinh.
Thủy ma long điều khiền dòng nước biến nó thành những xúc tua mà đánh tới, nếu là nước bình thường thì những
thứ này không là gì cả nhưng nước này lại mang theo một loại áp lực mạnh đến đáng sợ, nếu bị đánh trúng vài lần thì nhẹ cũng bị thương nặng,
Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh cũng biết đều này mà cố gắng tránh né, phía trên
Cơ Chính một tay truyền linh lực giúp tảng đá bay tay còn lại thì dùng
long sơn kính mà tấn công liên tục về phía đám linh thú ở dưới.
Tiêu Cảnh nhất thời không chú ý nên đã bị một xúc tua đánh trúng vào lưng,
khiến lưng Tiêu Cảnh tróc một mảng da lớn máu chảy ra như mưa, nước phía dưới theo đó mà bị nhuốm thành một màu đỏ như máu, Vĩnh Sinh cảm nhận
được tình hình không ổn vì nếu cứ làm vậy thì chẳng mấy chốc bọn họ cũng không chịu nổi.
Vĩnh Sinh quyết định liều một phen, né đi những
chiếc xúc tu đang đánh tới rồi bật nhảy lên không trung dùng "hổ gầm."
Tiêu Cảnh cũng hiểu ý mà lao về phía thủy ma long, Vĩnh Sinh phát ra
tiếng gầm vô cùng chói tay chưa hết nó còn mang theo một áp lực lớn,
thủy ma long muốn điều khiến nước để phòng thủ nhưng không thể vì dòng
nước đã bị Vĩnh Sinh làm cho rung động. Thủy ma long cũng không sợ vì
lúc này đã ăn một đòn của Tiêu Cảnh, và đòn đó đối với nó chỉ như gãi
ngứa, Tiêu Cảnh chỉ còn cách thủy ma long độ chừng mười bước chân, Tiêu
Cảnh dồn sức vào tay rồi nhanh như cắt biến mất khỏi tầm mắt của thủy
ma, chỉ trong nháy mắt Tiêu Cảnh đã xuất hiện sau gáy thủy ma long, cả
cơ thể Tiêu Cảnh đều được bao phủ bởi một màu đen huyền, Tiêu Cảnh đánh
một đòn cực mạnh vào ngay gáy của thủy ma long.
Xung kích từ đòn
này mạnh đến mức nước xung quanh bị thổi bay đi, sau đòn này thủy ma
long vẫn chưa chết nhưng cơ thể thì đã nhuốm đầy máu, Tiêu Cảnh nhanh
chóng nhảy khỏi người thủy ma long nhưng chỉ mới nhảy ra chưa kịp tiếp
đất Tiêu Cảnh đã bị thủy ma long cắn được.
Nó muốn nhai nát cơ
thể Tiêu Cảnh nhưng không cách nào cắn được, Tiêu Cảnh phía trong mặc dù đã hết sức nhưng vẫn dùng tay đẩy hàm trên của thủy ma long để cho nó
không thể nhai nát cơ thể.
Tiêu Cảnh sắp không chịu nổi nữa thì
may mắn Diệp Bạch cũng đã phá xong trận pháp, Diệp Bạch mở mắt ra ngồi
dậy rồi đạp mạnh vào tảng đá lao đến cái trụ trước mặt, Diệp Bạch nhanh
chóng kéo ra hắc thiên thạch phía trên rồi dùng tay bóp nát, không gian
xung quanh cũng theo đó mà dần đỗ vỡ.