Thời điểm Chúc Khinh Hoan tỉnh lại, cô còn đang nằm trong lòng bàn tay Nam Ương.
"Chúc Chúc, chị mau dậy đi, sắp tới rồi." Thanh âm Tiểu Diệp từ ghế điều
khiển truyền đến, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng động cơ dừng lại.
Chúc Khinh Hoan mê mang một lát, bỗng nhiên lập tức thanh tỉnh lại, vội
ngẩng mặt lên. Cô theo thói quen tính lau một chút nơi khóe miệng, không nghĩ tới thật sự lau được một vệt nước.
"Chúc Chúc, bà chủ Nam
đối với chị thật tốt a, chị ngủ một giờ rồi chị có biết không? Bà chủ
Nam vẫn luôn nâng mặt chị đó." Tiểu Diệp cười hề hề.
Chúc Khinh
Hoan sửng sốt, vội tìm khăn giấy trong túi, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, run
run rẩy rẩy cầm khăn giấy lau nước miếng trong tay Nam Ương.
Nam
Ương cũng chỉ bỏ tay xuống, không nói một lời nhìn cô cuống quít lau
lòng bàn tay mình, một bên lau còn một bên không ngừng nói xin lỗi. Tuy
rằng cô đã rất cẩn thân lau từng ngón tay một, nhưng nước bọt vẫn lưu
lại trên làn da Nam Ương.
"Một lát nữa đến Toilet rửa cái nhé?" Chúc Khinh Hoan cũng không dám nhìn vào mắt Nam Ương. Truyện Quan Trường
"Ừm."
Nam Ương thu hồi tay mình, nắm lại, xác thật là có hơi dính.
Cô ấy một chút cũng không chê, hoặc là nói, kỳ thật cô ấy sớm đã thành
thói quen. Năm đó lúc Khinh Hoan còn nhỏ, ăn cơm hay ngủ đều thường
xuyên chảy nước miếng, Vân Đường làm cho nàng một cái khăn nhỏ đeo cổ để lau, nhưng cho dù như vậy quần áo ngày nào đều phải giặt ngày đó. Trẻ
con chảy nước miếng rất bình thường, có đôi khi Nam Ương thấy cũng sẽ
giúp nàng lau đi, thuận tiện xoa bóp khuôn mặt dính dính của nàng.
"Cảm, cảm ơn chị." Chúc Khinh Hoan dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy lẩm bẩm nói.
"Không có việc gì. Xuống xe đi."
"Được."
Tiểu Diệp đã xuống xe, Chúc Khinh Hoan cũng lấy túi của mình xuống theo.
"Chị không xuống sao?" Chúc Khinh Hoan chú ý tới Nam Ương còn đang ngồi tại chỗ.
"Các em vào trước đi, ở cửa chờ tôi một lát, tôi có chút việc phải xử lý." Nam Ương nhàn nhạt nói.
"Được."
Chúc Khinh Hoan cho rằng cô ấy có chuyện bí mật của công ty cần xử lý, không tiện để mình nghe được, vì thế liền cùng Tiểu Diệp đi trước đến cửa cao ốc.
Các cô dần dần đi xa.
Nam Ương cuối cùng cũng buông
lỏng tay trái vẫn luôn nắm chặt của mình, móng tay đã cắm sâu để lại vết máu trong lòng bàn tay cô ấy. Giữa mày rốt cuộc cũng lộ ra thống khổ
không thể áp chế được.
Tay phải của cô ấy bắt đầu run rẩy, run
đến càng lúc càng tàn nhẫn, đến cuối cùng đã thành co rút. Cô ấy dùng
tay trái còn mang theo vết máu của mình nắm chặt cổ tay phải, cả người
khống chế không được cong xuống, rất nhanh, thái dương của cô ấy đã chảy một tầng mồ hôi mỏng, chóp mũi cũng có mồ hôi tiết ra.
Cô ấy hoảng hoạn lấy trong túi của mình ra một hộp Ibuprofen, run rẩy lấy ra bốn viên, nhét vào miệng mình, nuốt xuống.
Không thể để em ấy chờ quá lâu. Hiện tại là mùa đông, em ấy còn mặc lễ phục đơn bạc như vậy.
Cô ấy muốn cắn môi để phân tán lực chú ý, nhưng mà không được, môi sẽ lưu
lại dấu răng rất sâu, nếu để truyền thông chụp được không biết lại muốn
nói bóng nói gió cái gì, vì thế cô ấy liền dùng sức cắn đầu lưỡi mình.
Đầu lưỡi dễ dàng bị giảo phá, miệng đầy mùi vị rỉ sắt.
Năm phút qua đi, cô ấy rốt cuộc dưới tác dụng của thuốc hoãn lại.
Nam Ương suy yếu dùng khăn giấy Khinh Hoan lưu lại lau mình, lau đi mồ hôi
trên trán, lau đi vết máu nơi miệng, thu thật biểu tình thật tốt, mở cửa xe đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng khống chế được thân thể hộc tốc.
Ở phía xa xa, Tiểu Diệp đã thấy Nam Ương đi tới liền thuận tay khóa xe lại.
"Vào thôi."
Sắc mặt Nam Ương nhàn nhạt, hệt như bình thường. Cô ấy đi tới bên người Chúc Khinh Hoan, cùng cô song song đi vào đại sảnh.
Như những gì Chúc Khinh Hoan dự đoán, thời điểm Nam Ương xuất hiện trước mọi người, không hề nghi ngờ gì trở thành tiêu điểm.
Thậm chí, camera nhắm về phía Nam Ương so với mình còn muốn nhiều hơn.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc hôm nay rất lớn, phóng viên đều phân bố hai bên
sườn, mang theo đủ loại camera, dây nối trãi đầy dưới đất. Vừa nhìn thấy tân minh tinh đi vào liền điên cuồng nhắm về phía đó bùm bùm một trận.
Lúc nhìn thấy nữ nhân xuất hiện bên người tiểu hoa Chúc Khinh Hoan, một
đám đôi mắt đều bắt đầu phát ra lục quang, tựa hồ đều đã nghĩ ra đầu đề
ngày mai nên viết cái gì rồi.
Chúc Khinh Hoan nhìn truyền thông
chụp các cô càng ngày càng nhiều, cảm thấy mình và Nam Ương bảo trì
khoảng cách có chút không ổn, làm phu thê tân hôn, các cô không nên xa
cách như vậy. Vì thế cô không dấu vết đi sát vào Nam Ương, nhẹ nhàng
khoác cánh tay cô ấy.
Nhìn qua là đã khoác tay nhưng kỳ thật mỗi một ngón tay đều không thật sự chạm vào da của Nam Ương.
Nam Ương có chút kinh ngạc, nhưng cô ấy cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ
cúi đầu nhìn cánh tay đang khoác tay mình. Một tay khác của cô ấy nâng
lên, tựa hồ muốn chạm vào bàn tay của Chúc Khinh Hoan, nhưng chỉ là nâng lên, một lát sau, liền ẩn nhẫn thả xuống.
Mai Trọng Lễ sợ truyền thông sẽ khiến cho Nam Ương cảm thấy bối rối, cho nên đã sớm chào hỏi
trước, chỉ cho chụp, không được phỏng vấn. Không ai nguyện ý đắc tội Mai thị cả, nhưng rất rõ ràng, mấy phóng viên này đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Các minh tinh đều lục tục tới cả rồi, bên trong đặt rất
nhiều bàn tròn, mỗi một minh tinh đều có vị trí của mình, một vài người
đã ngồi xuống, còn một ít minh tinh đang ở trước mặt ống kính diễn một
màn tình chị em giả dối.
Lúc Chúc Khinh Hoan kéo Nam Ương đi vào, không ít minh tinh đều ngước nhìn lại đây.
Một người yêu dã nhu mị, một người lạnh lùng như sương tuyết, hai loại
tuyệt sắc cực hạn mãnh liệt kích thích thẫm mỹ của mọi người, các cô mặc cùng kiểu dáng lễ phục, lại không chút ảnh hưởng đến nhận diện của
nhau. Ngay cả như vậy, đại đa số mọi người vẫn lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhất thời thế nhưng không thể phân rõ được, người nào là minh
tinh, người nào mới là hào môn.
Mặt Nam Ương lập tức trở nên vô
biểu tình. Một khi cô ấy lộ mặt trước mắt mọi người liền sẽ biến thành
bộ dáng người sống chớ tới gần, ngay cả một chút ôn nhu nơi đáy mắt cũng không muốn hiển lộ ra ngoài.
Năm đó Bắc Phạt cũng có không ít
thịnh hội, phàm là Nam Ương đến tham dự cũng chỉ là bộ dáng lạnh băng
như này. Khinh Hoan từng nói, sư phụ đây chỉ là hơi tự cao tự đại thôi,
người thật sự không có không thích mọi người a.
Kỳ thật Nam Ương chỉ là thật sự không thích đám đông mà thôi.
Người nhiều thị phi cũng càng nhiều, ba ngàn năm nay vẫn luôn như thế.
Chúc Khinh Hoan nghĩ tới những bình luận trên mạng mắng cô vì tiền tài mất
lý trí gả cho bác gái trung niên vừa lùn vừa béo, sau đó lại nghĩ sau
khi Nam Ương xuất hiện trước mặt công chúng, hình ảnh những người đó bị
hung hăng vả mặt vô cùng buồn cười. Tuy rằng cô luôn nói không thèm để ý những bình luận hắc cô, nhưng mà sao có thể thật sự không thèm để ý
chứ, tưởng tượng đến cảnh những người đó bị vả mặt, trong lòng cô liền
thoải mái không ít.
Độ cung nơi khóe môi Chúc Khinh Hoan bỗng nhiên cứng ngắt.
Có phải Nam Ương... Có phải cũng nghĩ đến không, cho nên mới đáp ứng cùng
cô tham dự tiệc tối lần này, chẳng sợ.... cuộc sống thanh tỉnh của cô ấy sẽ bị giảo thành một cuộn chỉ rối.
Chúc Khinh Hoan lén lút nhìn thoáng Nam Ương bên cạnh.
Chậc.
Mặt thật xấu a.
Tuy rằng người khác nhìn cô ấy khả năng chỉ là cảm thấy không có biểu tình
gì mà thôi, nhưng Chúc Khinh Hoan có thể cảm giác được tiết tấu hô hấp
của cô ấy đều mang theo không vui.
Còn mai là Mai Trọng Lễ đã
cảnh cáo những phóng viên này không cho phỏng vấn, bằng không đám người
kia liền ô ô nhào tới, cô cũng không dám tưởng tượng mặt Nam Ương sẽ khó coi thành bộ dáng gì.
"Còn chưa bắt đầu đâu, có muốn ăn chút gì không?" Chúc Khinh Hoan nhẹ giọng hỏi.
"Không đói." Nam Ương lắc lắc đầu.
Chúc Khinh Hoan dẫn cô tìm được vị trí của mình, hai người ngồi xuống, "Vậy
uống miếng nước trước đi, trên đường đến đây chắc cũng khát rồi."
"Không khát."
Lời ít mà ý nhiều, tích tự như kim.
Được rồi.
Xem ra thật sự là rất không cao hứng.
Nam Ương bỗng nhiên đứng lên, nói: "Tôi đi toilet rửa tay."
"Ở bên kia." Chúc Khinh Hoan chỉ về một hướng cho cô ấy.
Nam Ương gật đầu một cái, đi về hướng Chúc Khinh Hoan vừa chỉ.
Cô ấy muốn đến toilet chờ một lúc, rửa tay không phải là lý do quan trọng
nhất, cô ấy chỉ là không thích nhiều người nhìn chằm chằm mình. Rất
nhiều ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy
phi thường không thoải mái.
Mặc chiếc váy đỏ này khiến cánh tay
và chân của Nam Ương đều lộ ra bên ngoài khiến cô ấy cảm thấy khó chịu
vô cùng, nếu không phải vì Khinh Hoan, cô ấy sẽ không ở trước mặt một
đám người mặc thành như vậy. Tuy rằng cô ấy cũng bị ảnh hưởng bởi văn
hóa hiện đại, nhưng trong xương cốt của cô ấy trước sau vẫn là một người cổ đại, để một ít bộ phận thân thể lộ ra bên ngoài đối với cô ấy mà nói trước sau đều không thỏa đáng.
Nam Ương đi rồi, Chúc Khinh Hoan
ngồi một mình cũng có chút nhàm chán, muốn lấy điện thoại ra chơi, nhưng ở đây có quá nhiều camera, một mình ngồi đây chơi điện thoại xác thật
không tốt lắm. Cô nghĩ, nếu không mình cũng tìm một chị em diễn trò
trước ống kính đi.
Vừa nghĩ như vậy, "Chị em" đã tìm tới cửa.
Hạ Sơn bưng hai ly champagne, cẩn thận đi tới đây, mặt mày có chút ưu sầu. Cậu ta chào hỏi với Chúc Khinh Hoan, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị thật sự
đã kết hôn rồi sao?"
Chúc Khinh Hoan vui vẻ gật gật đầu: "Đúng vậy."
Hạ Sơn tiếc nuối mà thở dài: "Ai, vốn dĩ công ty chúng tôi còn tính xào CP hai ta, đáng tiếc...."
Chúc Khinh Hoan cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu Thần Vũ có thể xào CP, nhiệt độ hẳn là có thể cao hơn một tầng, nhưng mà hiện tại cô đã kết hôn rồi.
Rất hiển nhiên, người xem sẽ không mang thiếu phụ mới kết hôn cùng thiếu niên ngây thơ kết thành một đôi.
"Tôi thích chị đã lâu, đã sớm
chờ mong đóng bộ phim này cùng chị, muốn nhận thức chị một chút." Hai
mắt Hạ Sơn hồng hồng, trong miệng phát ra lời nói đơn thuần nhiều người
yêu thích, "Nhưng mà hiện tại chị đã kết hôn rồi, thân cận với chị cũng
không tốt lắm."
"Tương lai mấy tháng tới chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội nhận thức nhau," Chúc Khinh Hoan ôn nhu mà an ủi cậu ta, "Đóng
phim xong cũng có thể hẹn nhau tụ tập."
Hạ Sơn cười, đưa ly champagne trong tay cho cô: "Cho chị."
Chúc Khinh Hoan nhận lấy, nhẹ chạm với ly Hạ Sơn, nâng ly duyên dáng nhấp một ngụm.
"Vào đoàn gặp lại, ở đây truyền thông tương đối nhiều, tôi cũng không nói
nhiều với chị nữa." Hạ Sơn thực hiểu đúng mực, cậu ta nhìn trái nhìn
phải, xác nhận không có người đang nhìn cậu ta, lúc này mới nở một nụ
cười ấm áp với Chúc Khinh Hoan.
"Tạm biệt."
Chúc Khinh Hoan cũng cười tiễn em trai đáng yêu này.
Cô từng ngụm từng ngụm nhỏ nhấp rượu trong ly, nhấp thật sự chậm. Ngay lúc cô uống xong hoàn chỉnh một ly, thời gian cũng đã qua rất lâu, nhưng
Nam Ương vẫn chưa trở về.
Chẳng lẽ lạc đường sao?
Chúc Khinh Hoan cảm thấy hẳn là nên đi tìm cô ấy, nếu truyền thông chú ý tới thời gian cô ở một mình quá lâu, sẽ viết loạn.
Cô đứng dậy khỏi chỗ, đi vòng quanh nơi này, rất nhiều minh tinh tốp năm
tốp ba tụm lại cạnh nhau nói chuyện phiếm. Có mấy người quen lại đây
chào hỏi với cô, cô cũng không có tâm tư phản ứng, chỉ có lệ ứng một
tiếng rồi liền rời đi.
Lúc đi đến chỗ bên hiên cửa, cô xa xa nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc, mặc một bộ lễ phục màu đỏ,
đang tựa vào tường nói chuyện với nữ nhân đối diện.
Chúc Khinh Hoan đi qua, chụp vai cô ấy một cái: "Nam Ương...."
Người nọ xoay người lại, thấy Chúc Khinh Hoan, khóe môi nội liễm cong lên một chút: "Chúc Chúc?"
Rất giống, nhưng không phải cô ấy.
Dù sao thì cũng là cô gọi người ta, lúc này mà trực tiếp rời đi thật sự
không tốt. Chúc Khinh Hoan cũng chỉ phải cùng cô ấy nói mấy câu: "Đã lâu không gặp, Đạm Cẩm." Cô lại gật gật đầu với nữ nhân đối diện Đạm Cẩm:
"Yên Nhiên."
Hai vị này đều là thành viên của nhóm nhạc nữ A.N.T
có nhân khí rất cao trong nước, mỹ nhân lạnh băng gọi là Đạm Cẩm có khí
chất rất giống với nam Ương, là C vị của nhóm, nữ nhân có khí chất dịu
dàng đối diện cô ấy tên là Giang Yên Nhiên, là nhóm trưởng của A.N.T.
Đạm Cẩn và Giang Yên Nhiên bình thường đóng phim tương đối nhiều, khoảng
thời gian trước vừa mới quay cùng một bộ phim với Chúc Khinh Hoan, cho
nên ba người cũng tính là có nhận thức. Các cô ấy tính tình đều rất tốt, hai người đều là người tri thư đạt lễ, Chúc Khinh Hoan rất thích trò
chuyện cùng các cô.
"Hai người cũng tới tham gia tiệc tối sao?"
"Ừm," Đạm Cẩn gật đầu một cái, "Tiệc tối lần này mời rất nhiều minh tinh, A.N.T chúng tôi đều tới."
Giang Yên Nhiên cười nói với Chúc Khinh Hoan: "Chúc Chúc, nghe nói chị kết hôn, chúc mừng chúc mừng."
"Hai người cũng biết rồi sao." Chúc Khinh Hoan cười nhạt.
"Không thể nào không biết được, vừa mở điện thoại lên đều là tên của chị,"
Giang Yên Nhiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Vốn dĩ công ty chúng tôi muốn tuyên truyền buổi diễn diễn, kết quả bị ép tới căn bản không ra được
nhiệt độ, chỉ có thể kéo dài buổi biểu diễn thêm nửa tháng nữa."
"Vừa rồi tôi mới thấy vợ của chị," Đạm Cẩn đột nhiên nói, "Thật xinh đẹp."
"Cậu cũng rất xinh đẹp, tiểu Cẩm." Giang Yên Nhiên nhìn Đạm Cẩm, ôn nhu trong mắt đều muốn tràn ra.
Đạm Cẩm có chút sửng sốt, né tránh ánh nhìn của Giang Yên Nhiên, lễ phép cười cười: ".... Cảm ơn nhóm trưởng."
Chúc Khinh Hoan ở trong lòng sách một tiếng. Giang Yên Nhiên thật sự là sợ
người khác nhìn không ra cô ấy thích Đạm Cẩm, mỗi lần ánh mắt cô ấy nhìn về phía Đạm Cẩm tựa như muốn tùy thời vì Đạm Cẩm nhảy vào hố sâu biển
lửa. Nhưng thật ra Đạm Cẩm vẫn luôn rất nhàn nhạt, khắc chế mà có lễ.
Cô cũng ít nhiều biết được chuyện giữa hai người. Nhà của Giang Yên Nhiên
rất có tiền, tập đoàn Nhập Giang là tập đoàn duy nhất có tài lực và địa
vị sánh ngang với tập đoàn Mai thị, cô ấy vốn dĩ không cần gia nhập giới giải trí, nhưng vì muốn chiếu cố Đạm Cẩm vẫn tiến vào. Mà nhà của Đạm
Cẩm lại rất nghèo, không chỉ nghèo, cha của cô ấy còn trọng nam khinh
nữ, thiếu nợ rất nhiều, cả gia dình dựa vào một mình Đạm Cẩm, trả nợ
nuôi em trai. Giang Yên Nhiên vẫn luôn trộm giúp Đạm Cẩm thêm tài
nguyên, C vị hiện nay của Đạm Cẩm có thể nói là một tay Giang Yên Nhiên
nâng đỡ lên, nếu không phải Giang Yên Nhiên trong tối giúp đỡ cô ấy, cô
ấy muốn đạt được danh khí như hiện giờ không biết là phải ngủ với bao
nhiêu đạo diễn mới có được.
Chúc Khinh Hoan cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao hai người đến hiện tại còn chưa ở bên nhau? Có rất
nhiều Fanfic về hai người trong nhóm fan hâm mộ A.N.T, thậm chí cô cũng
đã từng đọc một bản Fanfic có lối hành văn xuất chúng vô cùng.
"Vừa rồi chị đang tìm người sao?" Đạm Cẩm chủ động hỏi chuyện.
"Ừm, tìm...." Chúc Khinh Hoan đem hai chữ kia lẩm bẩm trong miệng một hồi,
nhưng cuối cùng vẫn hồng nửa tai căng da đầu nói ra, "Tìm vợ tôi. Chị ấy tên là Nam Ương."
"Tin tức nói chị ấy đã 35 tuổi?" Đạm Cẩm như là hồi ức lại gương mặt kia, "Nhưng mà, thoạt nhìn như chỉ mới hơn hai mươi."
"Người có tiền bảo dưỡng tốt đi." Chúc Khinh Hoan ngoài miệng là nói vậy, kỳ thật trong lòng có chút nghi hoặc.
"Rất kỳ quái, chị ấy nhìn qua trông rất trẻ, nhưng đôi mắt kia...."
Đạm Cẩm thích đọc sách, người đọc sách nhiều thường xuyên để ý người khác,
một người đến tột cùng là nông cạn hay là đen tối, cô ấy liếc mắt một
cái là có thể dễ dàng nhìn ra được. Nhưng cô ấy nhìn Nam Ương lại không
hiểu, cô ấy thậm chí còn có loại cảm giác, phân đạm bạc kia trong mắt
Nam Ương không phải trăm năm là không thể gột rửa được.
Có lẽ chỉ là ảo giác của cô ấy thôi.
Đạm Cẩm không lựa chọn đem những chuyện đó nói ra, cô ấy không phải người
thích lo chuyện bao đồng, chỉ là chỉ hướng cho Chúc Khinh Hoan: "Vừa rồi tôi mới thấy chị ấy ở WC, hiện tại chắc là đã trở về tìm chị."
"Cảm ơn cô," Chúc Khinh Hoan rất có lễ phép gật đầu với cô ấy, "Tôi đi trước."
Giang Yên Nhiên ôn nhuận cười đáp ứng: "Chị đi đi, một lát nữa lúc tụ họp
chụp ảnh chung nhớ đứng chung một chỗ với A.N.T chúng tôi a, để chúng
tôi cọ cọ ngài."
"Có thể a." Chúc Khinh Hoan vui vẻ đáp ứng.
Cô đi về hướng chỗ ngồi của mình bên kia. Sau khi đi qua, quả nhiên thấy Nam Ương đã trở về.
Chúc Khinh Hoan ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thuận miệng hỏi: "Đi lâu như vậy a."
Nam Ương lại giống như là đang thất thần, không hề nhúc nhích.
"Làm sao vậy?" Chúc Khinh Hoan thử gọi cô ấy, "Ngẩn người làm gì thế?"
Nam Ương phục hồi tinh thần, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chúc Khinh Hoan.
Chúc Khinh Hoan thấy đôi mắt thiển nâu như nước trà của cô ấy đỏ lên, vành mắt cũng có chút sưng đỏ.