Lý Mãn Nương nói: "Tính tình thì thật ra không giống, ít nhất ở trước mặt
ta rất dịu dàng, ngoan ngoãn, bộ dạng cũng không tồi. Bùi phu nhân cũng
rất khách khí, còn chủ động cùng ta nói đến chuyện lần trước Hành Chi bị hại, bọn nhỏ bị phạt đánh cũng tỏ vẻ xin lỗi. Ta xem hình như nhà hắn
có tâm tư khác."
Thôi phu nhân hơi mỉm cười, có tự hào cũng có
không đồng ý: "Cao gả thấp cưới, nhưng chúng ta chỉ là trường sử trong
vương phủ không thể so với Gián nghị đại phu nhà người ta. Hơn nữa nhà
ta xuất thân thương gia, cũng không thể so với xuất thân đại tộc quan
lại nhà hắn." Dù hiện tại nhi tử nhà mình chỉ làm buôn bán bên ngoài
nhưng cũng có người mắt sáng như đuốc nhìn ra sự ưu tú và tiềm lực của
hắn, đây thật sự một chuyện làm một người mẫu thân như bà cảm thấy tự
hào. Vì thế, bà mới càng muốn chọn lựa kỹ càng một cửa hôn nhân tốt cho
Lý Hạnh.
Lý Mãn Nương biết thật sự rõ ràng, Thôi phu nhân nói như vậy chẳng qua là coi thường phẩm tính của Thích phu nhân, lo lắng Thích Ngọc Châu cũng như thế nên mới cố ý nói như vậy thôi. Trong khoảng thời gian này, Thôi phu nhân tìm mấy nhà để kết thân cho Lý Hạnh cũng không
kém hơn nhà Thích Trường Lâm, hơn nữa phẩm hạnh là quan trọng nhất.
Nhưng Lý Mãn Nương cũng không tính toán thảo luận sâu hơn với em dâu về
chuyện này, dù sao bà đã nói lại cho Thôi phu nhân biết rồi, còn muốn
chọn con dâu như thế nào thì đó là chuyện của Thôi phu nhân và Lý
Nguyên.
Chỉ tiếc cho Mẫu Đơn, rõ ràng là một nữ tử hào phóng,
thiện lương lại là người Lý Hạnh thích nhưng Thôi phu nhân lại coi
thường......
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, nghe
nói Lý Hạnh về nhà thì mới ngừng lại. Từ trước vẫn luôn bộ dáng gió mát
trăng thanh như Lý Hạnh mà giờ phút này lại mồ hôi đầy đầu, nhìn qua
thấy một đống lễ vật trước mặt hai người thì nhíu mày, nói: "Mẫu thân
muốn đi phủ Ninh Vương tặng lễ sao? Đã sinh rồi ạ?"
Thôi phu nhân cười vui vẻ, cũng không kiêng kỵ Lý Hạnh là nam nhân không hiểu mấy
chuyện này, nói thẳng: "Sao lại nhanh như vậy được? Sáng nay mới bắt đầu đau, vương phi lại là thai đầu, thân mình cũng mảnh mai, đêm nay có thể sinh đã là nhanh rồi."
"Những quý nhân này, vốn dĩ chỉ coi cưỡi
ngựa, bắn tên là một sở thích, chỉ cần đẹp mắt là được nhưng sinh con
lại là một trở ngại lớn." Nói đến vấn đề này thì Lý Mãn Nương rất kiêu
ngạo, bà sinh nở thật sự rất giỏi. Bà khỏe mạnh, thích vận động nên việc sinh nở đối với bà thật sự rất dễ dàng. Phụ nữ ở vùng biên thành hầu
hết đều như vậy, có chuyện kể có một người phụ nữ một mình sinh con, sau khi sinh xong nhìn thấy những quả óc chó chín trên cây nên vô cùng
thèm, lập tức trèo lên cây hái ăn. Mặc dù phụ nữ ở kinh thành cũng thích cưỡi ngựa nhưng lại có mấy người trong số họ có thể làm được như vậy.
Thôi phu nhân nghe vậy thì lại nhớ đến một chuyện khác, nói bóng nói gió
nói: "Vậy nên cưới vợ thì thân thể khoẻ mạnh là quan trọng nhất."
Lý Hạnh im lặng không nói, tâm trạng càng không tốt. Lý Mãn Nương thấy
thế, vội nói: "Hành Chi, lần trước ta nhờ cháu giúp ta hỏi thăm chuyện
tòa nhà, cháu đã hỏi chưa?"
Lý Hạnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần
nói: "Cháu hỏi rồi nhưng gần đây không có chỗ nào phù hợp. Cháu đã sai
người nhìn chằm chằm rồi, một khi có thích hợp, cháu sẽ lập tức đi mua."
Thôi phu nhân cũng biết Lý Mãn Nương đang cố ý đánh gãy đề tài trước đó nên
nói theo: "Con phải tích cực để ý cho cô mẫu con đấy."
Nhưng Lý
Hạnh lại không trả lời, chỉ yên lặng gật đầu, hắn ngồi bên cạnh một lát, sau đó bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài: "Con không ăn cơm chiều."
Thôi phu nhân dỗi nói: "Con, đứa nhỏ này......" Không đợi bà ta nói xong,
bóng dáng Lý Hạnh đã biến mất ở ngoài cửa sổ. Bà bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Mãn Nương: "Muội thừa nhận đứa bé kia không tồi, từ đầu muội cũng
không chê xuất thân của nàng, rốt cuộc thì nhà chúng ta cũng từng lập
nghiệp bằng nghề làm buôn bán nhưng thân thể kia của nàng giống như chỉ
cần gió thổi qua là sẽ bay đi, hơn nữa bộ dáng kia, muội cứ cảm thấy
trăng tròn sẽ khuyết, quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt."
Lý
Mãn Nương không cùng bà ta thảo luận Mẫu Đơn như thế nào, chỉ nhàn nhạt
nói: "Cuộc sống này vẫn phải ngươi tình ta nguyện mới được."
Thôi phu nhân thở dài một tiếng: "A tỷ, tỷ không biết, tâm tư của hắn đối
với nàng không phải chuyện một ngày hai ngày. Trong lòng hắn vẫn luôn có nàng, nếu không phải đứa bé kia bị bệnh gần chết bắt buộc phải xung hỉ, hắn trở tay không kịp thì chỉ sợ đã sớm nói ra. Tỷ nghĩ hắn đi bên
ngoài mấy năm nay, cũng chỉ là vì mua hai con ngựa nhảy múa kia thôi
sao? Không phải. Khó khăn lắm mới khá một chút, giờ lại xảy ra chuyện
này. Nếu tương lai đứa bé kia có chuyện gì thì hắn cũng xong rồi!" Bà ta cắn chặt răng, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết: "Nếu như vậy thì không bằng từ lúc bắt đầu muội sẽ chặt đứt luôn niệm tưởng của hắn! Hắn muốn
giúp nàng thoát ra biển lửa, hắn muốn giúp nàng hết giận, đều có thể,
nhưng muội kiên quyết không chấp nhận để hắn cưới nàng!" Lý Mãn Nương
cũng không dám nói gì, chỉ lắc đầu rồi thở dài.
Lý Hạnh thay đổi
một bộ áo bào mặc ở nhà màu trắng, uể oải nằm ở phòng trà, ánh mắt ủ rũ
nhìn đình viện dần dần tối xuống. Tiếng dế kêu sau bụi cỏ thật dễ nghe,
quả dâu trước phòng trà đã sắp chín, mấy cây mẫu đơn dưới hành lang cách đó không xa đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm, trong không khí bay
tới hương trà thơm mà Bích Thuỷ đang pha, tất cả có vẻ tốt đẹp như vậy
nhưng trong lòng hắn lại cứ cô đơn vô tận.
Mẫu Đơn không biết, hắn vẫn luôn ở phía sau yên lặng nhìn nàng.
Hắn quen biết nàng từ rất nhỏ, từ nhỏ nàng đã xinh đẹp, đáng yêu, tính tình lại rộng lượng, lương thiện. Mỗi lần hắn đi Hà gia đều nhìn thấy nàng
yêu kiều, ngoan ngoãn dựa vào bên người Sầm phu nhân, chớp đôi mắt
phượng xinh đẹp nhìn hắn, nhẹ giọng gọi: "Biểu ca......" Nếu gặp lúc
nàng cao hứng, nàng cũng sẽ nghịch ngợm học đại nhân lớn tiếng kêu tên
tự của hắn: "Hành Chi......"
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đã
thích nàng, lúc ấy còn bé nên không hiểu gì. Chờ sau khi hắn lớn hơn một chút, khoảng mười một, mười hai tuổi, hắn đã là một thiếu niên ngây
ngô, hiểu chuyện. Hắn luôn nhân lúc mọi người không chú ý trộm nhìn lén
nàng.
Hắn biết đôi mắt che giấu dưới hàng mi rậm cong vút kia của nàng có bao nhiêu mỹ lệ, động lòng người, hắn biết giọng nói lúc nàng
làm nũng có bao nhiêu mềm mại, giống một con mèo con cọ vào cánh tay
người, sẽ làm trái tim người nọ từ từ mềm xuống, hóa thành một dòng
nước, hắn biết nàng không thích thêu thùa may vá, cũng không thích nấu
ăn, nàng chỉ thích đọc sách truyện du kí linh tinh, thích trồng hoa mẫu
đơn, hắn biết lúc nàng rơi lệ sẽ làm người khác đau lòng như thế nào,
hắn biết nàng có bao nhiêu nhạy cảm, luôn nghĩ mình liên lụy người nhà.
Một thiếu nữ mười bốn tuổi, thơm ngát tươi đẹp, tuy ốm yếu nhưng lại không
thể che giấu được sự xinh đẹp của nàng, hắn không muốn chỉ làm biểu ca
của nàng. Nhưng cuối cùng là có duyên không phận, vận mệnh dường như
trêu đùa hắn, bệnh của nàng đột nhiên nặng thêm, sau đó là lời tiên đoán không thể hiểu của thuật sĩ kia, nàng lại không thể hiểu được thành thê tử của Lưu Sướng. Nàng không biết hắn khổ sở biết bao khi không phải là người có thể xung hỉ cho nàng nhưng hắn vẫn mong nàng có thể vui vẻ mà
sống xót. Biết nàng vượt qua cửa sinh tử, biết nàng thích người kia, hắn nghĩ đã đến lúc hắn có thể quên rồi, mặc kệ như thế nào, ngày vẫn trôi
qua, trên đời này, hắn không phải chỉ có bản thân hắn mà còn cha mẹ, gia đình, sau lưng hắn đeo quá nhiều sứ mệnh, dù thế nào hắn cũng không thể bỏ xuống được.
Nhưng cuối cùng hắn có thể quên sao? Không thể.
Một khi hắn thấy được một tia sáng dù le lói, hắn sẽ không thể ngăn chặn được mà bốc cháy lên hy vọng.
Lý Hạnh nhìn chăm chú mười mấy cây mẫu đơn, những cây mẫu đơn này đều được chuẩn bị cho nàng nhưng nàng
lại chưa một lần nhìn thấy hoa nở, duy nhất một lần nàng tới nơi này lại là lúc hoa đã tàn. Nàng tất nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng
hắn, nàng nói với hắn như vậy nhưng hắn lại không thể trách nàng.
Bích Thuỷ ngồi ngay ngắn bên cạnh, đôi tay trắng nõn, xinh đẹp quen thuộc mà ưu nhã lấy bột trà, muỗng bạc, kẹp trúc,... nhưng tâm tư lại không đặt ở đây, nàng trộm nhìn Lý Hạnh, thấy mày hắn nhíu chặt, ánh mắt u ám thì
rất không đành lòng, nàng cố gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn nói:
"Công việc của công tử hôm nay có thuận lợi không?"
Từ trước đến
nay, Lý Hạnh luôn đối xử rất tốt với người hầu, ngay cả khi tâm trạng
không tốt cũng sẽ không trách móc nặng nề ai, tuy hắn đang thất thần
nhưng vẫn trả lời nàng: "Thuận lợi."
Bích Thuỷ còn tưởng hỏi hắn
gặp phải chuyện gì thì Lý Hạnh đã nói: "Nếu trà pha xong rồi thì bưng
lên đây, ngươi đi ăn cơm đi để ta một mình."
Bích Thuỷ ngẩn
người, không tiếng động đem bình trà đặt trên bàn trước mặt Lý Hạnh rồi
khẩy nhẹ hương muỗi, sau đó yên lặng hành lễ, lui ra ngoài. Mới đi đến
giữa sân đã thấy Trân Lung là đại nha hoàn bên người Thôi phu nhân đứng ở cửa viện vẫy tay về phía nàng.
Bích Thuỷ đoan trang đi qua, cười hành lễ: "Trân Lung tỷ tỷ."
Trân Lung cười nói: "Phu nhân tự mình làm hoành thánh cho công tử gia, sai ta mang lại đây, bây giờ ngài ấy ở đâu?"
Bích Thuỷ ưu sầu nói: "Đang nằm ở phòng trà uống trà, không cần chúng ta ở
bên cạnh hầu hạ, cứ ngồi một chỗ ngẩn ngơ. Tỷ có biết ngài ấy xảy ra
chuyện gì không?"
Trân Lung đem cái khay trong tay đưa cho nàng: "Được rồi, vậy ta sẽ đi bẩm báo với phu nhân, muội cẩn thận hầu hạ ngài ấy."
Bích Thuỷ nhận khay, đứng yên một lát rồi cắn môi quay lại phía phòng trà: "Công tử, phu nhân đưa thức ăn tới cho ngài."
Lý Hạnh thấp giọng nói: "Để đó đi."
Bích Thuỷ nghe vậy thì rất vui mừng, lập tức đặt chén hoành thánh nóng hôi
hổi kia trước mặt hắn: "Công tử, đây là phu nhân tự mình xuống bếp vì
ngài làm, mới ngửi thôi đã thấy rất thơm, ngài nhân lúc còn nóng ăn đi."
Lý Hạnh cũng không nhiều lời, cầm đôi đũa vùi đầu ăn, sau khi ăn xong thì
đặt đũa xuống, nói: "Thu dọn đi, nếu phủ Ninh Vương có tin tức truyền
đến thì lập tức tới nói cho ta."
Cửa phường sắp phải đóng rồi, có thể có tin tức gì truyền đến chứ? Bích Thuỷ xoa nắn ngón tay, vốn định
khuyên hắn hai câu nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, yên lặng lui
xuống.
Một chén hoành thánh hương vị tươi ngon, nóng hổi xuống
bụng làm Lý Hạnh cảm thấy dù là trên người hay trong lòng đều nhẹ nhàng
hơn chút, hắn bấm tay nhẹ nhàng gõ bàn trà, chậm rãi tính toán. Cha mẹ
không chấp nhận Mẫu Đơn, đơn giản bởi vì hy vọng con đường tương lai của hắn phải càng rộng lớn hơn. Vậy hắn sẽ chậm rãi tiến từng bước chứng
minh cho bọn họ, hắn không cần sự trợ giúp từ gia tộc của thê tử cũng có thể làm chuyện lớn. Chờ đến khi hắn công thành danh toại thì bọn họ
cũng không thể bắt bẻ được Mẫu Đơn nữa. Như vậy, Ninh Vương phi có thể
thuận lợi sinh sản hay sinh đích trưởng tử đều không quá quan trọng, hắn muốn từ từ mưu tính, lập được công lao lớn hơn nữa.
Đêm càng
ngày càng sâu, vài ngôi sao lập loè trên bầu trời đêm, gió đêm thổi
hương thơm của cây kim ngân lại đây làm tâm tình của hắn thoải mái hơn
nhiều, sau khi nghĩ thông suốt Lý Hạnh đứng dậy duỗi người, lớn tiếng
nói: "Bích Thuỷ, sai người đưa nước tắm tới đây cho ta."
Đêm dài
dần qua, trời còn chưa sáng, tiếng trống bắt đầu ngày mới còn chưa vang
lên, Lý Hạnh đã tỉnh dậy. Hắn cau mày khoác áo bước xuống giường, nhẹ
nhàng đẩy cửa sổ ra, thấy một dải ngân hà lộng lẫy vắt ngang qua không
trung, lộng lẫy đến không giống tầm thường. Hắn nhìn dải ngân hà kia,
cảm thấy là một dấu hiệu tốt, quyết định trước tiên cứ mang viên trân
châu kia qua đã.
Nếu đã quyết định đi gặp Ninh Vương thì phải ăn
mặc thật chỉnh tề, đợi sau khi hắn thu thập xong thì đi về phía sân viện của cha mẹ, lúc này đã là canh năm.
Viên trân châu màu vàng mượt mà lóe lên dưới ánh nến tựa như ánh sáng mộng ảo, Lý Nguyên liên tục
gật đầu: "Viên trân châu này nhất định sẽ nhận được sự yêu thích của
Vương phi." Nói xong, ông ta nghi ngờ nhìn Lý Hạnh: "Con đã chuẩn bị từ
sớm rồi đúng không? Vì sao bây giờ mới mang cho chúng ta xem? Lần này
con lại muốn làm gì?"
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm
Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460
còn lại đều là ăn cắp)
Thôi phu nhân nghe vậy thì lập tức gác đũa xuống, nhíu mày nhìn về phía Lý Hạnh, vẻ mặt không vui. Chỉ có Lý Mãn
Nương vẫn chuyên chú ăn cơm.
Lý Hạnh hơi mỉm cười: "Con không
nghĩ làm gì, con chỉ muốn lập thêm nhiều công lao hơn để điện hạ giao
cho con đi làm chuyện càng quan trọng hơn thôi."
Lý Nguyên suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Con có suy nghĩ tích cực như vậy thì cha và nương của con an tâm rồi."
Lý Hạnh trịnh trọng nói: "Nhi tử chắc chắn sẽ không làm cha mẹ thất vọng."
Hai cha con cùng nhau đi ra cửa, còn chưa bước xuống bậc cửa đã thấy một bà tử với sắc mặt tái nhợt chạy nhanh tiến vào: "Người của Vương phủ tới
báo, Vương phi hoăng(chết) rồi."
Lý Hạnh và Lý Nguyên nhìn nhau,
đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ. Trái tim Lý Hạnh đập
loạn lên, tuy hắn đã nghĩ kỹ sẽ không cầu Ninh Vương vào lúc này nhưng
việc Ninh Vương phi chết chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố lớn khác mà hắn không kiểm soát được. Nhưng có một việc có thể chắc chắn, ít nhất gần nhất
Ninh Vương sẽ không có tâm trạng đi quản việc hôn nhân của hắn.
Không nói Lý Nguyên cùng Lý Hạnh, ngay cả Thôi phu nhân và Lý Mãn Nương trong phòng đều kinh sợ đứng lên. Lý Nguyên và Lý Hạnh chạy nhanh đi ra
ngoài, Lý Nguyên là trường sử trong vương phủ nên việc ông phải làm
không ít, chỉ sợ mấy ngày kế tiếp đều không thể về nhà. Lý Hạnh lại phải đi chuẩn bị những đồ vật cần dùng cho tang lễ nên cũng vội đến chân
không chạm đất.
Thôi phu nhân gấp gáp đi đến cạnh cửa truy vấn: "Vào lúc nào? Còn đứa bé thì sao?"
Bà tử kia cũng phối hợp với tâm tình của chủ nhân, bộ dạng tỏ ra vô cùng
bi thương: "Tiểu thế tử ra đời vào một khắc giờ hợi nhưng Vương phi bị
rong huyết, cố gắng đến canh ba giờ dần thì hoăng."
Nước mắt Thôi phu nhân lập tức trào ra, Lý Mãn Nương xoa đầu vai bà, hỏi: "Vậy tình trạng của tiểu thế tử ra sao?"
Bà tử do dự một lát rồi dùng giọng nói gần như không nghe thấy nói: "Nghe
nói cũng không quá tốt, sau khi sinh ra phải một lúc sau mới cất tiếng
khóc, khó khăn lắm mới đút sữa cho được nhưng lại chớ ra, thân thể của
Vương phi thật sự quá mảnh mai."
Mẫu thân đã chết, tình trạng của đứa con lại không tốt, dù xảy ra trong một gia đình như thế nào thì đây đều là một chuyện bi kịch, hai nữ nhân lập tức trầm mặc. Thôi phu nhân
lau nước mắt, vào nhà gọi người thu thập đồ vật, chuẩn bị đi vương phủ
phúng viếng. Trong lòng bà càng có một suy nghĩ kiên định, nhất định
phải tìm một người con dâu có thân thể khỏe mạnh.
Ngày này, Mẫu
Đơn cũng dậy sớm, được Ngũ Lang đi cùng đến chùa tiếp đón hòa thượng
Phúc Duyên sau đó đi đến Phương Viên. Hòa thượng Phúc Duyên cũng không
sợ thời tiết nắng nóng, nhìn kĩ phía trước phía sau một lần, lại hỏi Mẫu Đơn rõ ràng muốn để chỗ nào làm chỗ gieo mầm, sau đó cười nói: "Nơi này của nữ thí chủ không thiếu nhất là nước. Có thể tạo thành các khúc hồ
uốn lượn, gộp tất cả các cảnh vật thành một, có những con đường quanh
hồ, những cây cầu bắc qua hồ, lại xây dựng các đình hóng gió, nhà thuỷ
tạ, cầu thang, đảo nhỏ quanh co, dùng các loại danh hoa của bốn mùa, cây trúc, các giống cây lạ, các loại đá với hình dạng lạ mắt điểm xuyết
trong đó. Đến lúc đó chỉ cần du thuyền lui tới là có thể thu hết cảnh
sắc của bốn mùa vào trong mắt."
Nói xong ông cũng không hỏi xem
Mẫu Đơn có tán đồng không mà đi thẳng vào phòng, chấm đầu bút lông vào
nghiên mực sau đó cây bút di chuyển như gió trên bức vẽ sơ đồ phác thảo
của Mẫu Đơn, nhanh chóng vẽ lên. Ông cũng học biện pháp của Mẫu Đơn, chỉ vẽ mơ hồ để đánh dấu, sau đó phác hoạ, viết một ít chữ nhỏ.
Mẫu
Đơn đứng bên cạnh yên lặng nhìn, thấy hòa thượng Phúc Duyên mặc một bộ
tăng y màu trăng non, biểu tình chuyên chú, trên khuôn mặt bình đạm của
ông toát ra một sức hấp dẫn không thể bỏ qua. Nàng thầm nghĩ, đây là sự
hấp dẫn đặc biệt thuộc về một nhà thông thái sao?
Lúc này A Đào
không giống ngày xưa, không cần người phân phó đã thành thật đi nấu trà, lại hái một ít quả mận chín sau cánh rừng mang vào, sau đó lịch sự lùi
ra đi theo Vũ Hà và Phong Đại Nương đi chuẩn bị thức ăn chay.
Ngũ Lang cười khẽ nói: "Nha đầu này không gian xảo như lúc trước mọi người nói."
Mẫu Đơn nói: "Nàng mới vừa vào cửa nhà ta, nếu ngay cả việc này cũng không
làm được thì muội cũng sẽ không cần thiết tiếp tục giữ nàng lại." Nàng
nhìn thấy hòa thượng Phúc Duyên vẽ cả vườn đào ở phía sau vào, sau đó vẽ cả đường sông dẫn. Như vậy, vào ngày xuân là lúc hoa đào nở rộ, chèo
thuyền du ngoạn trong rừng tựa như đi nhầm vào chốn tiên cảnh đào
nguyên, nàng thật sự thấy rất hợp ý của mình.
Gần đến hoàng hôn, hòa thượng Phúc Duyên mới ngừng bút, cười nói: "Nữ thí chủ có vừa lòng không?"
Mẫu Đơn lại hỏi mấy chỗ mà nàng chưa hiểu, sau khi được ông giải đáp rõ
ràng thì nàng cảm kích hành lễ về phía hòa thượng Phúc Duyên rồi nói lời cảm tạ. Hoà thượng Phúc Duyên đi theo Ngũ Lang đi ăn cơm chay, khi nhìn thấy Mẫu Đơn cầm bản vẽ lên, nhíu mày cẩn thận nghiên cứu, ông nói: "Nữ thí chủ không cần lo lắng, nếu bần tăng đã đồng ý cùng làm với ngài,
khi xây vườn nhất định ta sẽ còn tới đây xem vài lần nữa, nhất định phải tu sửa thật hoàn hảo." Vườn này ngày sau dù sao cũng bị gắn với danh
tiếng của ông, ông làm sao có thể chịu đựng để một kẻ gà mờ tu sửa ra
một cái vườn không ra gì làm hủy hoại thanh danh của ông chứ?
Mẫu Đơn vô cùng vui mừng, nàng tiếp tục cố gắng: "Không bằng lại làm phiền
sư phụ đề cử mấy thợ thủ công tu sửa vườn luôn được không ạ?" Để xây
dựng được vườn này cần một đội thi công thông minh và có năng lực là
quan trọng nhất. So với để tự nàng đi tìm, không bằng nhờ hòa thượng
Phúc Duyên, ông làm nghề này lâu rồi, chắc chắn sẽ quen biết thợ thủ
công có năng lực.
Hoà thượng Phúc Duyên nhìn thấy biểu tình
nghiêm túc của nàng, thì cũng hào phóng đồng ý: "Được rồi, ngày mai bần
tăng sai người đi hỏi bọn họ xem kỳ hạn công trình đang làm thế nào, sau đó sẽ bảo bọn họ tới đây để thương lượng về chuyện tiền công."
Ngũ Lang lại gọi người đưa rượu chay để cảm tạ một lần nữa.
Sau khi hai huynh muội đưa hòa thượng Phúc Duyên về chùa Pháp Thọ, trên
đường về nhà khi đi qua phường An Ấp thì nhìn thấy các loại ngựa xe dòng người không ngừng ùa vào phường An Ấp, vô cùng náo nhiệt. Ngũ Lang với
sự tò mò và nhạy cảm của một thương nhân đã mệnh tùy tùng đi nghe ngóng
xem có chuyện gì xảy ra. Một lát sau, tùy tùng trở về trả lời: "Là Ninh
Vương phi hoăng."
Trước mắt Mẫu Đơn lập tức hiện lên một nữ tử
với vẻ mặt dịu dàng, nhan sắc nở nang như ngọc trên đường về nhà, vội
nói: "Nguyên nhân là gì?" Dù nàng đoán có lẽ có liên quan đến việc sinh
sản nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng.
Hôm nay Vũ Hà nghe được cuộc đối thoại của Mẫu Đơn và Lý Hạnh nên nghĩ việc này có liên quan rất lớn với Mẫu Đơn, Lý Hạnh, cần phải cẩn thận hỏi
thăm rõ ràng nên chủ động nói: "Vậy để nô tỳ đi hỏi thăm." Sau khi được
Mẫu Đơn đồng ý thì nàng mới cưỡi ngựa đi vào phường An Ấp. Không lâu
sau, nàng trở về với vẻ mặt thổn thức: "Ngài ấy bị khó sinh, tiểu thế tử vẫn bình an nhưng cũng thật đáng thương." Thấy Mẫu Đơn im lặng thì nàng chợt nảy sinh mười hai phần đồng tình với Mẫu Đơn và Lý Hạnh.
Ngũ Lang không để chuyện này trong lòng, rốt cuộc những người này cách hắn
quá xa, hắn chỉ nhớ Lý Nguyên là trường sử phủ Ninh Vương, Ninh Vương đã từng mở miệng giúp Mẫu Đơn: "Lúc này cậu họ Lý gia chắc sẽ bận rộn một
thời gian. Lúc trước Ninh Vương đã từng mở miệng vì chuyện của muội, tuy cuối cùng chưa thành công nhưng dù sao ngài ấy cũng từng có ý giúp, xảy ra chuyện như vậy, chúng ta lại không thể đi phúng viếng, vậy thì cứ
chuẩn bị một phần lễ đưa qua là được."
Mẫu Đơn nghĩ thầm người
đưa lễ phúng viếng chỉ sợ có đến trăm nghìn người, nhà mình đưa lễ có lẽ cũng không ai nhận ra là ai, kể cả có nhờ Lý gia đưa qua thì cũng chỉ
sợ sẽ khiến người khác chê cười thân thích Lý gia nhân cơ hội leo lên
quyền quý, nàng nói: "Tóm lại chỉ cần có tâm là được, không bằng chúng
ta làm bố thí để góp chút công đức, phù hộ tiểu thế tử bình an trưởng
thành có lẽ sẽ tốt hơn."
Ngũ Lang nghe nàng nói vậy thì biết nàng không muốn người khác biết, hắn suy nghĩ cảm thấy vốn dĩ cũng chỉ là
biểu lộ tâm ý, cũng không phải làm cho ai xem, nói: "Cũng được, vậy cứ
theo ý muội đi."
Mẫu Đơn nói: "Đây là chuyện của muội, vậy cứ để muội bỏ tiền đi."
Ngũ Lang vốn định khuyên nàng, việc xây dựng, tu sửa vườn sẽ còn tốn rất
nhiều tiền nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng thì cũng không
khuyên nữa.
Hai người huynh muội về đến nhà, người gác cổng lại đây dẫn ngựa, cười nói: "Phu nhân Lý gia mới vừa đến."
Mẫu Đơn đoán có lẽ Lý Mãn Nương đi cùng Thôi phu nhân tới phúng viếng nhưng lại không tiện đi theo Thôi phu nhân ở lâu ở vương phủ nên nhân tiện
đến Hà gia nghỉ tạm. Bởi vì Lý Mãn Nương không phải người nặng quy củ
nên Mẫu Đơn cũng không quay về phòng thay quần áo, chỉ đem roi ngựa đưa
cho Vũ Hà, sau đó cùng Ngũ Lang đi vào bái kiến Lý Mãn Nương.
Lý
Mãn Nương đang cùng Sầm phu nhân kể chuyện ở biên thành, thấy Ngũ Lang
và Mẫu Đơn tới, sau khi chào hỏi thì cười kéo tay Mẫu Đơn qua, cầm tay
nàng nhìn kỹ: "Ta nhìn hình như đen hơn mấy hôm trước."
Sầm phu nhân dỗi nói: "Suốt ngày cứ cưỡi ngựa ra bên ngoài chạy, không đen mới là lạ."
Lý Mãn Nương nói: "Như vậy mới tốt, thân thể khỏe mạnh là quan trọng
nhất." Lại hỏi Mẫu Đơn về tiến độ xây dựng vườn, Mẫu Đơn ngoan ngoãn trả lời.
Ngũ Lang nghĩ thầm, tuy Mẫu Đơn chỉ muốn yên lặng làm
chuyện tốt nhưng Lý gia nhờ Ninh Vương hỗ trợ, việc này không cần phủ
Ninh Vương biết nhưng phải để người Lý gia biết mới được, để tránh sau
này Lý gia lại nghĩ nhà bọn họ vong ân phụ nghĩa. Hắn chuyển đề tài tới
tang sự của Ninh Vương phi, sau đó nói tính toán của Mẫu Đơn.
Lý
Mãn Nương thở dài: "Đan Nương đúng là vừa tận tâm lại chu đáo nhưng đứa
bé kia cũng là người không có phúc, ta mới vừa nói với mẫu thân cháu,
hài tử đáng thương kia cũng vừa đi rồi."