Lâm mụ mụ thấy mặt trời đã xuống núi mà Mẫu Đơn vẫn chưa trở về, nên có
chút sốt ruột, bà kêu Khoan Nhi đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, xem có
phải Thích phu nhân giữ Mẫu Đơn lại dùng cơm không. Khoan Nhi đi ra
ngoài không lâu, lại vội vàng chạy về nói: "Mụ mụ, thiếu phu nhân đã trở lại."
Lâm mụ mụ lập tức phân phó Thứ Nhi dọn cơm đổ nước: "Nhanh lên không đồ ăn lạnh mất."
Đồ ăn mới vừa dọn xong, trên hành lang truyền đến âm thanh nịnh nọt của Suý Suý: "Mẫu Đơn đáng yêu nhất, Mẫu Đơn đáng yêu nhất."
Mẫu Đơn yếu ớt nói: " Suý Suý cũng đáng yêu nhất."
Mẫu Đơn vào phòng, lười nhác nằm lên giường, nói: " Lát nữa mụ mụ đi thu
dọn cho con một gian phòng, hôm nay thưởng cho con hai người, một là Lý
mụ mụ, một là Lan Chi."
Lâm mụ mụ dừng lại động tác trên tay,
kinh ngạc nói: "Tại sao bỗng nhiên phu nhân lại thưởng người lại đây?"
Mẫu Đơn từng bị bệnh nặng, Lưu gia chỉ biết tìm lí do đuổi người Hà gia
ra khỏi phủ. Lúc Vũ Đồng xảy ra chuyện, nơi này thiếu người cũng chưa
thấy có ý kiến gì. Hiện giờ lại đột nhiên tặng hai người kia, nhìn theo
hướng nào cũng không thấy có ý tốt.
Mẫu Đơn thở dài: "Nhưng cũng không có cách nào? Con cũng không thể cự tuyệt."
Mẫu Đơn thấy mình vừa nói xong thì trong phòng lập tức im ắng, mấy người
khổ sở nhìn nàng. Nghĩ thầm còn không phải là thêm hai người hầu hạ thôi sao, có thể gây ra chuyện gì chứ, các nàng cũng không thể ngồi lên đầu
mình, nhiều người nhìn nàng như vậy cũng không thể quá yếu thế. Nàng cố
gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy rửa tay cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn
cơm, cười nói: "Thân chính không sợ bóng tà, nhiều thêm hai người giúp
mọi người làm việc là chuyện tốt mà, đúng không?"
Lưng Lâm mụ mụ cong xuống, chỉ thở dài: "Tuy nói như vậy nhưng......"
Mẫu thấy trán của bà nhăn lại, nếp nhăn trên mặt càng dày, nhìn thực sự sầu khổ, trong lòng nàng cũng rất không đành lòng. Vì biết bà thích nhất
nghe cái gì, nàng nháy mắt với Vũ Hà: "Hôm nay cũng có chuyện tốt, Vũ Hà nói cho mụ mụ nghe một chút."
Vũ Hà tuân lệnh, vội cười nói: "Mụ mụ, hôm nay phu nhân nói, bắt đầu từ sáng ngày mai, hai vị di nương đều phải mang theo công tử, tiểu thư lại đây thỉnh an thiếu phu nhân của
chúng ta. Phu nhân còn nói, muốn mời thái y tới điều dưỡng thân mình cho thiếu phu nhân nữa đó."
"Vậy là tốt rồi, từ trước phu nhân chưa
từng đặt con ở trong lòng, hiện giờ coi trọng, tất nhiên là muốn thêm
người vào phòng con rồi, trong phủ này, có trong viện ai mà không có mấy người của phu nhân? Chuyện này cũng không có gì." Mắt Lâm mụ mụ sáng
ngời, vẻ buồn rầu trên mặt biến mất sạch sẽ, hưng phấn nói: "Thiếu phu
nhân, con muốn xoay người, ngài nhất định phải nắm chắc cơ hội này, sớm
sinh hạ con vợ cả."
Mẫu Đơn đang ngậm một ngụm cơm nghẹn họng,
lung tung chuyển đề tài: "Đột nhiên bà ta coi trọng con như vậy, lòng
con rất bất an, cũng không biết rốt cuộc là sao. Con cảm thấy là lạ."
Lâm mụ mụ cười to, không đem lo lắng của Mẫu Đơn để trong lòng: "Sao cũng
được, tóm lại chỉ cần chúng ta có lợi là được." Thấy Mẫu Đơn Đang ngồi
đếm hạt cơm, bà tiến lên gắp một đũa gan xào vào trong chén của nàng:
"Trời không còn sớm, thiếu phu nhân nhanh chóng dùng cơm, tắm gội rồi đi ngủ sớm một chút, phải ngủ ngon thì ngày mai mới có tinh thần."
Thân thể là tiền vốn của cách mạng, ta nhất định phải có một cơ thể cường
tráng khỏe mạnh! Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi mà Ăn sạch sẽ đồ ăn
trong chén, làm đám người Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà thật sự vui mừng.
Lại nói Thích phu nhân Ăn tối xong, Chu ma ma nhanh nhẹn chỉ huy bọn nha
hoàn hầu hạ bà rửa mặt chải đầu, rồi đỡ ngồi ở ngoài mành hóng mát. Nhân lúc Lưu Thừa Thải chưa trở về, Chu ma ma bưng rổ kim chỉ ngồi bên cạnh
Thích phu nhân nói chuyện phiếm.
Dưới sự dẫn đường của Chu ma ma, đề tài từ chuyện cũ mười mấy năm trước lại tới trên người Mẫu Đơn: "Lúc trước khi phu nhân nói muốn hai vị di nương cùng tiểu công tử, tiểu
tiểu thư đi thỉnh an thiếu phu nhân, nô tỳ nhìn thấy sau khi thiếu phu
nhân nghe xong thì ngơ ngác. Sau lại nghe nói muốn mời thái y lại đây,
nàng càng thêm cảm kích ngài."
Thích phu nhân liếc bà ta một cái, bình tĩnh nói: "Nhất định ngươi sẽ thấy lạ vì sao hôm nay ta lại phải
quản chuyện của nàng, chống lưng cho nàng, lại thưởng người cho nàng,
đúng không?"
Chu ma ma cười nói: "Lão nô đúng là không rõ, có lẽ thiếu phu nhân cũng không rõ."
Thích phu nhân nghiêm mặt nói: "Ta làm vậy vì muốn tốt cho nhà ta. Tuy nhà ta không may mắn, gặp phải loại chuyện này, nhưng ván đã đóng thuyền, nếu
lại thay đổi, mặc kệ Tử Thư và Thanh Hoa quận chúa ji tiếp tục làm xằng
bậy, bức tử nàng, đắc tội Hà gia, bọn họ tiết lộ chuyện đó ra ngoài,
chẳng những con đường làm quan của lão gia và tiền đồ của Tử Thư bị ảnh
hưởng, Lưu gia ta còn bị mang danh bạc tình quả nghĩa, vong ân phụ
nghĩa, sẽ vô cùng gian nan để đặt chân trong tầng lớp thượng tầng tại
trong kinh này. Tử Thư đã làm việc hoang đường rồi thì cũng nên tỉnh táo lại."
Chu ma ma cười nói: "Phu nhân luôn luôn nhìn xa trông
rộng. Nhưng theo nô tỳ thấy, nhìn thiếu phu nhân yếu đuối nhưng thực ra
lại rất dẻo dai, sẽ không dễ dàng nghĩ luẩn quẩn đâu?"
Thích phu
nhân đột nhiên đột nhiên đập bàn, cười lạnh nói: "Mùa thu năm ngoái nàng vì sao bị bệnh, các ngươi nghĩ ta thật sự không biết? Ngươi thật sự
không hiểu hay là giả vờ không hiểu?!"
Hình ảnh nghiêm nghị mà bà xây dựng vẫn rất có tác dụng, vừa như vậy làm Chu ma ma sợ hãi đến mức
luống cuống, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống: "Phu nhân bớt giận, lão nô biết sai rồi. Mong phu nhân suy xét, lão nô đi theo bên ngài từ năm bảy tuổi, hiện giờ đã gần đến bốn mươi năm, chưa từng có tâm tư khác."
Nói đến bốn mươi năm trải qua này, Thích phu nhân cũng có chút mềm lòng,
thở dài: "Ta biết ngươi là bà vú của Tử Thư, từ nhỏ đã thương hắn,
thường nuông chiều làm theo ý hắn. Nhưng việc này không giống trò đùa,
không thể để hắn làm bậy. Trong lòng hắn vẫn nhớ Thanh Hoa quận chúa,
Thanh Hoa quận chúa hiện giờ cũng đã là người tự do, trong lòng hai
người tồn tại suy nghĩ kia cũng không kì lạ. Nhưng hắn không nghĩ tới,
hai đời nhà chúng ta đều chỉ có một người nối dõi, cũng chỉ có một mình
hắn, ta cùng lão gia còn trông cậy vào hắn nối dõi tông đường, con cháu
đầy nhà nữa. Đan Nương thì không sao, dù mềm yếu nhưng cũng là lương
thiện, trong lòng có khổ sở cũng chỉ biết trốn đi khóc một trận rồi
thôi, chắc chắn sẽ không gây ra chuyện lớn gì, nhưng nếu là thay đổi
người nọ, chỉ sợ nhà này sẽ không được yên ổn. Thân phận nàng cao quý,
kể cả là ta nàng cũng chưa chắc để vào mắt, thì những người khác sẽ sống như thế nào? Nhà chúng ta không quản được nàng."
"Lão nô nhớ kỹ, về sau sẽ khuyên công tử gia." Chu ma ma lỏng thở phào nhẹ nhõm, cũng
may, phu nhân chỉ nghĩ bà ta thiên vị công tử, không có lòng nghi ngờ
đến những mặt khác. Xem ra chủ ý của phu nhân rất kiên định, về sau
không thể nhắc lại chuyện này. Ngày mai bà ta phải tìm cơ hội nói cho
Thanh Hoa quận chúa, để nàng nghĩ hiện pháp khác.
Thích phu nhân
xoa xoa cái trán: "Đúng là không làm người bớt lo, Lưu Thừa Khải thật
đáng chít, lo trước không lo sau, gây ra chuyện còn muốn vợ cùng con
trai chịu tội thay."
Chu ma ma không dám trả lời, chỉ cười cười.
Hôm sau, mới tờ mờ sáng, Mẫu Đơn đã bị đánh thức bởi một âm thanh ồn ào. Âm thanh Bích Ngô mắng tỳ nữ, âm thanh trẻ con khóc nháo, âm thanh Ngọc
Nhi khuyên giải.
Lúc này là canh giờ gì mà đã đến thỉnh an? Thỉnh an là ầm ĩ như thế này sao? Cố ý tới khiêu khích mới đúng! Đám nữ nhân
này thật phiền phức! Mẫu Đơn bực bội đấm gối đầu vài cái, cố gắng nhẫn
nhịn mấy lần, rốt cuộc không thể nhịn được, xoay người ngồi dậy lớn
tiếng nói: "Vũ Hà! Ai không có quy củ như vậy, sáng sớm tinh mơ đã ồn ào ở bên ngoài?"
Tiếng ồn ào bên ngoài lập tức dừng lại, giọng nói
ngọt ngào của Vũ Hà vang lên: "Bẩm thiếu phu nhân, hai vị di nương mang
theo đại công tử cùng đại tiểu thư theo sự phân phó của phu nhân tới
thỉnh an ngài. Ngài đã quên rồi sao?"
Mẫu Đơn xoay người xuống
giường, tùy tay lấy một chiếc áo choàng bằng tơ mỏng phủ thêm, tóc dài
rối tung, bước chậm đi đến gian ngoài, bình tĩnh quét mắt nhìn Bích Ngô
và Ngọc Nhi đã trang điểm kĩ càng, cùng đám nha hoàn bà tử các nàng mang theo, ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Ta sao dám quên lời nói của phu nhân, nhưng sợ là có người đã quên lời nói của phu nhân mới đúng."
Mặt Bích Ngô mặt trở nên cực kỳ khó coi, ngoài cười nhưng trong không cười
nói: "Thiếu phu nhân lúc này còn chưa rửa mặt chải đầu, chỉ sợ sau đó
còn muốn đi thỉnh an phu nhân thì đã muộn."
Ngọc Nhi cười hì hì
hành lễ nói: "Đều là tì thiếp không phải, lại để Giảo Nương đoạt hổ bông của Kỳ Nhi. Lúc này mới gây ra tiếng ồn, làm xáo trộn sự thanh tịnh của thiếu phụ nhân, cầu thiếu phu nhân thứ tội." Nàng ta thấy Khoan Nhi
dâng lên nước rửa mặt, liền chủ động tiến lên nhận chậu, tận tay hầu hạ
Mẫu Đơn rửa mặt.
Mẫu Đơn không quen với sự ân cần của cơ thiếp
Lưu Sướng như thế này, nhìn lại Ngọc Nhi, thấy nàng ta dịu ngoan cười
nhìn nàng, thì cũng không từ chối, cúi đầu rửa mặt: "Thôi, có đứa trẻ
con nào lại không nghịch ngợm. Ta còn phải một lúc nữa mới xong, nếu
Bích Ngô sốt ruột thì không cần chờ ta, đi trước viện của phu nhân hầu
hạ đi."
Bích Ngô do dự một lát, liền hành lễ rồi sai người mang
Kỳ Nhi đi ra ngoài: "Nếu như vậy thì tì thiếp đành đi trước. Thiếu phu
nhân cứ từ từ."
Trên mặt Ngọc Nhi hiện lên sự khinh thường, thấp
giọng nói: "Thiếu phu nhân, tính tình của nàng đã như vậy rồi, ngài đừng so đo với nàng."
Mẫu Đơn không tỏ ý kiến, nói với Vũ Hà: "Mau tới giúp ta chải đầu thay quần áo."
Búi tóc giống như cánh ve, bộ diêu bằng ngọc trâm bằng vàng, áo ngắn bằng
bông hồng phấn, váy hoa lụa màu tím khói. Sau khi trang điểm xong, ánh
sáng trên người Mẫu Đơn bắn ra bốn phía, trong mắt Ngọc Nhi hiện lên sự
hâm mộ, chua xót, ngay sau đó chuyển sang kinh ngạc và nịnh nọt: "Thiếu
phu nhân thật đẹp. Với dung mạo và phong tư như vậy, đừng nói ở trong
nhà chúng ta, ngay cả trong kinh thành này cũng là hiếm có."
Mẫu
Đơn thở dài, đây xem như là phúc lợi duy nhất khi làm Hà Mẫu Đơn. Nhìn
Giảo Nương đang ghé vào trong lòng bà vú buồn ngủ, nói: "Đứa trẻ còn bé
như vậy, cũng là làm khổ bé, ngày sau không cần đưa nàng tới."
Ngọc Nhi do dự một chút, nói: "Tì thiếp không dám vi phạm quy củ. Làm nàng học từ nhỏ, sau này cũng có thể hiểu được đại cục."
Mẫu cười nhạt, cũng không nói thêm gì, dẫn đầu đi ra ngoài.
Tới ngoài cửa phòng của Thích, bà ta đã dậy rồi, đang rửa mặt chải đầu, lại chưa thấy Bích Ngô và Kỳ Nhi đứng chờ ở hành lang.
Chu ma ma bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn nói: "Tiểu công tử đã được ôm vào trong,
Bích Ngô di nương đi phòng bếp lấy cơm sáng cho phu nhân."
Con
dâu chính quy còn không tới thỉnh an sớm bằng một tiểu thiếp, cũng không hầu hạ chu đáo bằng người ta, ở trong mắt người khác, kể cả Mẫu Đơn có
lí do cũng là không phải. Ngọc Nhi trộm nhìn Mẫu Đơn, nhưng lại thấy Mẫu Đơn hào hứng nhìn các bà tử gỡ từng chiếc từng chiếc đèn lồng trên hành lang xuống, từng cái tắt dần, tựa như là một chuyện rất thú vị, bộ dạng không chút để ý, không để lời nói của Chu ma ma vào tai.
Chu ma
ma thấy Mẫu Đơn thờ ơ, ngược lại tự tìm niềm vui thì âm thầm khinh
thường: Thật đúng là đầu gỗ, nói với nàng đúng là phí miệng.