"Toàn thân hoa này đúng là bảo vật!" Hà Chí Trung tán thưởng một tiếng,
vẻ mặt thành thật vô hại, chỉ hỏi Tưởng Trường Dương: "Xin hỏi Tưởng
công tử, bằng hữu này của ngài còn ở kinh thành không? Nếu thuận tiện,
tôi tưởng ra giá cao nhờ hắn giúp đỡ mang một gốc cây mẫu đơn loại này
hoặc là hỗ trợ mua chút hạt giống."
Cha đây là đang nỗ lực tìm
cách kiếm hoa cho nàng đúng không? Mẫu Đan sửng sốt, mặt nóng bừng, lặng lẽ kéo Hạ Chí Trung, cha nàng cái gì cũng tốt nhưng cứ chuyện gì liên
quan đến con cái thì da mặt luôn rất dày. Hà Chí Trung lật tay trái nắm
lấy tay nàng, trên mặt đầy vẻ mong đợi nhìn Giang Trường Dương một cách
chân thành.
Động tác nhỏ của hai cha con Hà gia cha rơi vào
trong mắt Tưởng Trường Dương khiến chàng không khỏi buồn cười. Trên đời
này luôn tồn tại những kẻ si, có người yêu tài, có người yêu danh, có
người yêu quyền thế, có người yêu sắc đẹp, có người yêu vàng bạc đá quý, có người yêu danh tướng, hiện giờ chàng lại gặp một người yêu hoa thành si. Người Hà gia cũng coi như ân oán phân minh, có cốt khí, hiểu rõ lý
lẽ, sau này có thể thể kết giao. Tưởng Trường Dương nghĩ đến đây thì hơi mỉm cười: "Bằng hữu kia của tôi hiện giờ không ở trong kinh, nên không
thể nhờ hắn giúp được. Nếu ngài thích thì đợi đến mùa thu phân cây hoặc
chiết cây thành công, tôi sẽ sai người đưa đến trong phủ."
Đúng
là một người hào phóng. Mẫu Đơn buột miệng thốt ra: "Không cần phiền
toái như thế, chỉ cần cho tôi mấy viên hạt giống là được."
Lúc
này hầu hết mọi người không nhân giống mẫu đơn bằng hạt giống mà dùng
cách phân cây hoặc chiết cây để nhân giống. Trên phố còn lưu hành một
loại cách làm, chỉ cần là chủng loại tốt một chút, sau khi hoa tàn lập
tức cắt đi, đơn giản là mọi người nghĩ rằng nếu nó kết quả thì chủng
loại hoa sẽ bị thoái hóa. Nếu thợ trồng hoa của Tưởng gia là người thật
sự hiểu công việc, chỉ sợ tất cả số hoa này đã được dọn dẹp sạch sẽ,
chắc chắn sẽ không còn giữ lại hạt giống này.
Tưởng Trường Dương
nhìn lướt qua mẫu đơn tím đã kết quả, đáp ứng một cách không hề do dự:
"Nếu cô thích thì có thể hái hết cũng được."
Mẫu Đơn thấy chàng
hào phóng như vậy nhưng nàng cũng không muốn chàng chịu thiệt nên cười
nói: "Chỉ cần mấy hạt là đủ rồi, không cần dùng nhiều. Nhà tôi cũng có
vài chủng loại mà nhà công tử không có, đến lúc đó cũng sẽ mang lại đây
cùng Ngụy tử, ngọc lâu điểm thúy đã nói lần trước luôn."
Nói đến
đây, Mẫu Đơn nhìn thoáng qua thợ trồng hoa đang co đầu rụt cổ, nghĩ nếu
hắn không hiểu lại lấy cho nàng một bao hạt giống già đễn nỗi không mọc
ra mầm thì mới thật là lãng phí, nàng không nhịn được nhắc nhở: "Những
hạt giống mới này nếu được gieo xuống, sau này sẽ dùng cây con để ghép
cũng rất tốt, nhưng hạt mẫu đơn phải non thì sẽ dễ gieo giống hơn hạt
già nên nhất định phải hái đúng lúc, nếu hái muộn quá sẽ khó nảy mầm.
Hạt mẫu đơn rất mong manh và kỳ quái, nếu còn non thì có thể sẽ nảy mầm
trong một năm, nếu già hơn một chút thì mất hai năm và phải mất ba năm
để những hạt rất già nảy mầm và chúng phải được trồng cùng năm chúng
được thu hái, nếu không tỷ lệ nảy mầm sẽ rất rất thấp.
Thật sự
là quá phức tạp! Tưởng Trường Dương có chút choáng váng, bước lên nhìn
kĩ hạt giống, vẻ mặt buồn bã nói: "Vậy khi nào mới là thời điểm thích
hợp để hái?" Chàng tặng nàng mấy hạt giống, vỗn dĩ tưởng là chuyện vô
cùng đơn giản, không ngờ lại phức tạp đến thế? Chỉ là chàng đã hứa sẽ
đưa hạt giống cho người ta nên đương nhiên phải đưa một cách thật tốt,
chàng phải tìm hiểu thật kỹ mới được.
Mẫu Đơn cười nói: "Tưởng
công tử không cần phiền não, chờ đến lúc vỏ quả chuyển sang màu vàng như gạch cua thì nhớ rõ sai người hái xuống là được, sau đó giao cho tôi xử lý." Nàng cũng có tâm tư riêng, nàng muốn gieo trồng với quy mô lớn nên nàng sẽ không tự nhiên nói cho người khác kỹ thuật xử lý hạt giống hoa
mẫu đơn đâu.
Tưởng Trường Dương thấy nàng đã trả lời một cách rõ
ràng, nói khi nào vỏ quả chuyển sang màu vàng gạch cua thì có hái gái
xuống, còn lại chàng không cần quan tâm. Cũng không chối từ Mẫu Đơn nói
sẽ đưa hoa cho chàng, cười nói: "Vậy thì làm phiền cô rồi." Chàng nghiêm túc nhìn thợ trồng hoa nói: "Ngươi cẩn thận xem kỹ những hạt giống hoa
này cho ta, đợi đến khi vỏ ngoài chuyển sang màu vàng gạch cua thì lập
tức hái xuống."
Thợ trồng hoa vội vàng lau mồ hôi, thật cẩn thận
nhìn biểu tình của Tưởng Trường Dương, thấy Tưởng Trường Dương không có
biểu tình đặc biệt, hắn biết trước khi tìm thấy một người thật sự biết
chăm sóc mẫu đơn thì chàng sẽ không xử phạt mình, thì cũng bớt lo hơn,
vội vàng tỏ thái độ: "Công tử yên tâm, kể cả có mất cái mạng này thì hạ
phó cũng sẽ không để xảy ra chuyện."
Tưởng Trường Dương nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Nếu như thế thì cái mạng của ngươi cũng nên giao ra đây. Ngươi có mấy cái mạng?"
Thợ trồng hoa lập tức thay đổi sắc mặt, môi run rẩy không dám lại nói
nhiều, đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu trước Tưởng Trường
Dương: "Công tử nhân hậu, tiểu nhân về sau cũng không dám nữa."
Tưởng Trường Dương nhìn về phía Mẫu Đơn: "Trong khoảng thời gian ngắn cũng
không tìm thấy người thích hợp xử lý cây cỏ trong nhà, cô có thể dạy hắn cách quản lý hoa cỏ được không?"
Mẫu Đơn kêu thợ trồng hoa đứng
lên, cẩn thận giải thích cho hắn một số điều cần chú ý trong việc chăm
sóc mẫu đơn hàng ngày: "Tưới nước nhất định phải tưới ướt toàn bộ, không tưới thì thôi, đã tưới thì phải tưới đều, không thể để giọt nước đọng
lại. Mùa hè không được tưới vào giữa trưa, có thể tưới vào vào buổi sáng khi mặt trời chưa mọc hoặc sau khi mặt trời đã lặn, tốt nhất nên dùng
nước mưa hoặc nước sông, nếu không thì dùng nước giếng đã múc ra một đến hai ngày.".
Thợ trồng hoa mới bị dọa nên không dám sơ suất, cẩn thận nghe từng từ một.
Trước khi Mẫu Đơn cáo từ lại nhớ tới chuyện quận chúa Thanh Hoa muốn mời
Tưởng Trường Dương đi làm khách thì lo lắng nói: "Quận chúa Thanh Hoa có từng đến tìm ngài phiền toái không?"
Tưởng Trường Dương hơi mỉm
cười: "Tôi ở nhà chờ thiệp mời của ngài ấy." Thấy trên mặt mấy cha con
Hà gia lộ ra sự áy náy thì cười nói: "Không cần thay tôi lo lắng, Phan
thế tử trước nay quan hệ với tôi rất tốt, sẽ không gây khó dễ cho tôi
được. Lần này tôi đi là có thể giải quyết được."
Hà Chí Trung
nhìn tòa nhà này của Tưởng Trường Dương, nghĩ đến hành động của chàng,
lại xem dáng vẻ điềm tĩnh của chàng, theo bản năng đã tin tám phần vào
lời chàng nói. Rồi ông lại nghĩ dù sao nhà mình cũng không thể giúp gì
cho chàng nên chỉ có thể tiếp tục cảm ơn rồi đứng dậy cáo từ.
Ra
khỏi tòa nhà Tưởng gia, tâm trạng Hà Chí Trung thoải mái hơn, dẫn Mẫu
Đơn đi dạo một vòng bên Khúc Giang Trì, chỉ vào Tử Vân Lâu nói: "Lúc cử
hành Quan yến cho các tân khoa tiến sĩ, nhạc công ở giáo phường sẽ đến
biểu diễn, Thánh Thượng sẽ ở Tử Vân Lâu buông rèm để xem. Trước kia con
không có cơ hội ra cửa, mùa xuân tới vừa lúc gặp được, đến lúc đó có thể đến xem náo nhiệt. Nếu may mắn, có lẽ còn có thể thấy Thánh Thượng."
Mẫu Đơn muốn làm ông vui vẻ nên cố ý chọn một vài vấn đề râu ria hỏi đông
hỏi tây, lại đùa giỡn vài câu với Đại Lang khiến Hà Chí Trung thoải mái
bật cười không ngừng. Đột nhiên ông lại nhớ ra: "Quên mất, ta bảo Tứ
Lang mở tiệc chiêu đãi Trương Ngũ Lang, lúc này chắc cũng sắp đến giờ
rồi, nếu đến trễ chỉ sợ lại không lễ phép, chúng ta đi về nhanh thôi."
Nói xong ông quay người lại rồi thúc giục Mẫu Đơn cùng Đại Lang nhanh đi theo.
Đoàn người đi đến phụ cận phường Tu Chỉnh thì đột nhiên
thấy một người phụ nhân già nua đứng ở giữa đường cái kêu gào, tiếng nói lại mang theo từ ngữ địa phương nơi khác xin giúp đỡ từ những người
xung quanh: "Mong mọi người cứu tam nương tử nhà tôi." Người đi đường có người không để ý hoặc có người không đành lòng, đưa cho mấy đồng tiền,
bà lại không cần, chỉ che mặt khóc thảm thiết.
Mẫu Đơn ngẩng đầu
nhìn qua thấy trên người lão phụ nhân ăn mặc áo váy vải mịn, đầu cũng
được chải chuốt gọn gàng, tuy không hoa lệ, lại cũng sạch sẽ, ngăn nắp,
giống một người hầu của một gia đình trung lưu, không giống lưu manh vô
lại thì trong lòng xuất hiện sự tò mò, sau khi được Hà Chí Trung cho
phép thì bảo Vũ Hà tiến lên đi hỏi xem bà ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lão phụ nhân kêu khóc nửa ngày, lúc này thấy có người chịu kiên nhẫn nghe
mình nói chuyện, thì không còn quan tâm đến gì khác, sải bước tiến lên
nắm lấy cương ngựa của Mẫu Đơn, kêu khóc nói: "Tiểu nương tử xin thương
xót, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cứu tam nương tử nhà
tôi."
Hà Chí Trung nhíu mày nâng roi lên quát: "Buông ra! Có gì thì nói đi, không được động tay chân, cẩn thận cái roi trong tay ta!"
Lão phụ nhân buông tay ra, chỉ dưới bóng cây cách đó không xa: "Tam nương
tử nhà tôi không cẩn thận làm phu quân tức giận, phu quân nàng vứt cho
tờ hưu thư rồi đuổi ra khỏi nhà, nhà mẹ đẻ nàng lại không ở đây, ba
người chủ tớ chúng tôi không có chỗ để đi! Nàng bị bệnh rất nặng, đã
tiêu hết toàn bộ tiền trên người, mới vừa bị khách điếm đuổi ra, nàng
lại bị ngất đi, mong lang quân rủ lòng thương, cứu nàng đi!"
Một
con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Mẫu Đơn cảm thấy buồn bã, nhìn về phía Hà Chí Trung với vẻ mặt cầu xin. Hà Chí Trung thở dài, nói: "Qua đi nhìn xem."
Thấy dưới bóng cây bên đường, có một chiếc chiếu khá sạch sẽ trải trên mặt
đất, trên đó là một nữ tử mặc y phục nha hoàn tuổi chừng mười bảy, mười
tám đang ngồi quỳ, trong lòng ngực ôm một phụ nhân trẻ tuổi chừng hai
mươi tuổi, đang rơi lệ. Bên người chỉ có hai bọc tay nải vừa nhỏ vừa cũ, cả hai đều không có đồ trang sức có giá trị nào trên đầu hoặc trên
người.
Mẫu Đơn nhìn rõ tuy phụ nhân trẻ tuổi đang hôn mê bất tỉnh nhưng diện mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, là một mỹ nhân hiếm có.
Hà Chí Trung thấy thế cũng cảm thấy hiếm lạ: "Ngươi muốn chúng ta giúp
ngươi nhưng lại không muốn nó rõ các ngươi là ai, nhà chồng cũ của nàng ở đâu? Nàng là nữ nhi nhà ai, vì sao bị hưu? Chúng ta cũng không thể giúp mà không biết gì chứ?"
Lão phụ nhân lại khóc lóc kể lể, lúc này
Mẫu Đơn mới hiểu rõ rốt cuộc chuyện ra sao. Thì ra nhà mẹ đẻ của phụ
nhân họ Tần, vốn là người Dương Châu, cha mẹ đều đã chết, bị chú thím gả cho Nhan bát lang ở phường Thông Thiên, người đàn ông kia cực kỳ xấu
xí, Tần thị cũng chưa nói gì, hai vợ chồng sống với nhau hòa thuận.
Không ngờ nửa tháng trước, lúc Tần thị đang ngồi trang điểm, Nhan bát
lang tránh ở một bên nhìn lén, Tần thị đột nhiên thấy hắn trong gương,
sợ tới mức bất tỉnh. Nhan bát lang vô cùng tức giận, dù cho Tần thị có
van xin như thế nào, hắn cũng quyết ném cho nàng tờ hưu thư rồi đuổi ra
khỏi nhà. Đáng thương núi xa sông dài, có nhà không thể về, lưu lạc tới
tình trạng này.
Mỹ nữ và dã thú, không phải hài kịch mà là bi
kịch. Một sai lầm không tính là sai lầm lại bị trở thành lí do để hưu
thê. Tần thị lại cũng không đi báo quan, tùy ý bị bỏ, Mẫu Đơn không nhịn được hỏi: "Vì sao không đi cáo hắn?"
Lão phụ nhân sửng sốt, cười khổ nói: "Đã có hưu thư rồi thì có đi cáo cũng làm được gì chứ? Có lẽ
chỉ thêm được chút tài vật thôi. Tam nương tử nhà tôi có kém chỉ kém ở
không có phụ huynh, không phải người ở đây......"
Mẫu Đơn có chút choáng váng, tuy nàng cũng dùng mọi cách nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ
là ỷ vào phía sau có phụ huynh đắc lực thôi, nếu không cũng sẽ thê thảm
như vậy, nhiều nhất chính là ngọc nát đá tan, nàng có thể chạy đi đâu để đòi lại công đạo chứ? Nàng có chút sợ hãi rụt lại phía sau Hà Chí Trung phía sau rụt rụt, nắm chặt tay Hà Đại Lang.
Hà Chí Trung nhìn
thấy bộ dáng của nữ nhi, trầm giọng nói: "Nâng dậy đi, đưa người đến
khách điếm gần nhất, lập tức đi y quán mời đại phu, nếu là tưởng quay về Dương Châu, hai tháng sau có thể đi cùng thương đội của chúng ta."