Nếu chính hai vợ chồng
Lưu gia đánh Lưu Sướng thì sẽ không có cảm giác gì nhưng nhìn thấy người khác đánh tâm can bảo bối của mình thì lại là cảm nhận
khác.
Thích phu nhân nhào lên ôm lấy Lưu Sướng, vừa lấy khăn lau vết máu bên
khóe miệng hắn, vừa trợn mắt nhìn Lưu Thừa Khải: "Lão gia, ngài cứ để
tùy ý một tên đầu đường xó chợ thô bỉ bắt nạt người Lưu gia chúng ta
sao? Dân đánh quan là sẽ phải chịu ăn gậy!"
Hà Chí Trung mở miệng quát lớn Hà Đại Lang: "Có chuyện thì từ từ nói, ba mươi mấy tuổi đầu
rồi còn dễ dàng xúc động như thế à? Để người ta cười ngươi
thô bỉ, không biết lễ kia kìa."
Lưu Thừa Khải đau lòng vô cùng nhưng vẫn còn chút lí trí. Ông ta dậm chân
nói: "Hắn làm ra được chuyện hoang đường còn đánh thê tử thì nên nếm thử cảm giác bị người ta đánh! Để hắn ngã một lần khôn hơn một chút, xem về sau hắn còn dám làm xằng làm bậy không! Hai mươi mấy tuổi đầu còn không biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ! Bộ mặt của Lưu gia bị hắn ném đi
hết rồi!"
Hà Đại Lang nhéo ngón tay, nhìn Lưu Sướng đang dùng đôi mắt đỏ như máu hung tợn trừng mình thì cười lạnh: "Không phục? Không
phục thì đứng lên đánh một trận. Gặp quan thì gặp quan, sợ gì chứ? Dù có phải nhận mấy chục gậy thì ta cũng muốn trút nỗi hận này! Nếu lên công
đường, ta cũng muốn nói cho người khác nghe chuyện gièm pha của đôi gian phu dâm phụ các ngươi, còn dám tới cửa diễu võ dương oai, trên đời này
không ngờ lại có người không biết xấu hổ như vậy! Ngạch cửa Hà gia ta
còn phải chém đi đốt rồi thay đổi cái mới, để tránh làm ô uế phong thuỷ
nhà ta! Phi! Không biết là cái thứ gì nữa!"
Lưu Sướng còn không
biết Thanh Hoa quận chúa đến Hà gia nên nhìn về phía Thích phu nhân,
Thích phu nhân mắng: "Tự nhiên đi trêu chọc người kia làm gì? Hôm qua
sau khi từ nhà chúng ta rời đi còn đến Hà gia khoe khoang đấy."
Lưu Sướng đột nhiên đẩy Thích phu nhân ra, phun ra một ngụm nước bọt có lẫn máu, cổ cứng ngắc trừng mắt Hà Đại Lang: "Ta không sợ ngươi, chỉ
là......" Hắn hung hăng trừng mắt Mẫu Đơn, chỉ là hắn còn chưa muốn hòa
ly. Thấy Mẫu Đơn vô cảm nhìn hắn, hắn không nói rõ cảm giác trong lòng,
chỉ sợ nàng còn ước gì hắn ch.ết đi? Vết thương trên cánh tay lại đau âm ỉ, hắn lạnh lùng cười: "Đánh cũng đánh rồi, giận cũng đã trút xong, có
thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Hà Chí Trung liếc nhìn vợ
và con gái nhưng thấy vẻ mặt Sầm phu nhân kiên quyết, Mẫu Đơn thì đầy
mặt thờ ơ, tuy không biết tình hình chi tiết nhưng ông tin tưởng quyết
định của Sầm phu nhân không phải do xúc động nhất thời. Ông thở dài một
hơi, vẫy tay gọi Mẫu Đơn qua: "Đan Nương, chuyện đã tới nước này rồi,
con muốn làm như thế nào thì chính con chọn đi."
Mẫu Đơn nghe lời đi qua, trước khi nàng mở miệng, Lưu Thừa Khải nhỏ nhẹ dỗ nói: "Đan
Nương, con ngoan, lần này con chịu ủy khuất nhưng con yên tâm, về sau
chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Lại nhìn sang Thích phu
nhân, ý bảo bà ta cũng nói vài lời hay ý đẹp.
Lúc này Thích phu
nhân đã hận Mẫu Đơn thấu xương, mặt cứng đờ, không nói. Lưu Thừa Khải
bất đắc dĩ, lại mắng Lưu Sướng: "Nghịch chướng! Còn không mau xin lỗi vợ ngươi đi?"
Lưu Sướng cũng không nói lời nào, chỉ hung hăng trừng mắt Mẫu Đơn, nàng dám nói nàng muốn rời đi, nàng dám! Mẫu Đơn nhìn hắn
cười bình đạm, hướng về phía Lưu Thừa Khải hành lễ: "Đại nhân cần gì
phải làm khó người khác? Dưa hái xanh không ngọt, buông tha cho ta cũng
là buông tha cho hắn. Đan Nương không muốn làm kẻ ác cũng còn muốn giữ
lại mạng sống nhỏ bé này để hiếu kính cha mẹ."
Mẫu Đơn nói xong
thì nhìn Hà Chí Trung, nói rõ ràng: "Cha, sau này dù con gái có bị bệnh
ch.ế.t cũng không muốn làm con dâu Lưu gia! Ta cùng hắn, sống không cùng giường, ch.ế.t không cùng huyệt! Tốt nhất vĩnh viễn không gặp lại."
Hà Chí Trung thở dài, cầm đầu vai Mẫu Đơn: "Đã vậy thì đi thôi!"
"Hà Mẫu Đơn!" Lưu Sướng một bước lao tới, hắn định vươn tay ôm lấy Mẫu Đơn, hắn còn chưa hưu nàng, nàng lại dám không cần hắn trước mặt nhiều người như thế? Hắn không cho phép! Hắn không cho phép! Dù có chia tay cũng
phải là hắn không cần nàng mới đúng. Nhưng cuối cùng hắn còn chưa động
đến một góc áo của Mẫu Đơn đã bị Hà Đại Lang đẩy ra.
"Tên nhóc
con Lưu gia này còn muốn ăn đánh à?" Gì Đại Lang cười lạnh nói: "Trước
mặt chúng ta còn dám ngang tàng như vậy, sau lưng không biết còn tệ đến
mức nào!"
"Làm càn!" Hà Chí Trung giả bộ quát Hà Đại Lang sau đó nhìn Lưu Thừa Khải
gật đầu: "Ý của ta là hợp được thì cũng tan được, không biết ý của Lưu
đại nhân như thế nào?"
Hợp được thì cũng tan được? Không biết
điều kiện của hợp được tan được là cái gì? Giây lát, trong đầu Lưu Thừa
Khải lướt qua mấy chục suy nghĩ, rồi nhanh chóng quyết định. Nếu đã đến
nước này rồi thì đúng là dưa hái xanh không ngọt, vậy thì ông ta phải
tranh thủ thêm chút lợi ích cho Lưu gia mới được. Ông ta còn chưa kịp mở miệng thì Lưu Sướng nhìn Mẫu Đơn với ánh mắt khiêu khích, lớn tiếng
nói: "Nằm mơ! Nữ nhân của ta thì ta làm chủ! Ta không đồng ý! Ta sẽ
không viết thư hòa ly!"
Tính cách của hắn đúng là như vậy, chỉ có hắn bỏ rơi người khác như giày rách chứ tuyệt đối không để người khác
nói không cần hắn. Mẫu Đơn nhìn hắn cười mỉa mai: "Thì ra ngươi luyến
tiếc của hồi môn của ta và tiền của nhà ta."
Khuôn mặt Lưu Sướng
lập tức thay đổi màu sắc sặc sỡ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi......" Bây giờ hắn cũng không thiếu mấy đồng tiền dơ bẩn kia!
Mẫu Đơn nghiêm túc nói lời chân thành: "Không thì ngươi muốn như thế nào?
Hay là ngươi vẫn nhớ rõ sỉ nhục lúc trước nên mới nhất quyết giữ ta lại
để hành hạ, tra tấn ta đến ch.ế.t? Ngươi hận ta đoạt nhân duyên của
ngươi, ta dùng ba năm thanh xuân trả lại ngươi, chúng ta đã không còn nợ nần gì nhau. Nếu ngươi là một người nam nhân thì đừng có đau khổ, dây
dưa nữa, cũng giữ lại chút thể diện cho
nhà ngươi đi, đừng để
người khác coi khinh ngươi. Là nam nhân nên dành ít thời gian cho những
việc này thôi, lòng dạ rộng lượng hơn đi cũng sẽ làm người khác
tôn trọng."
Lời của Mẫu Đơn làm ngay đến Lưu Thừa Thải cũng nghe không nổi nữa, lạnh giọng quát: "Không cần nói nữa! Không được cản nàng!"
Sầm phu nhân mở miệng nói: "Mấy người chúng ta về nhà trước, lão gia cùng
Đại Lang ở lại để từ từ thương lượng với Lưu đại nhân." Lại đưa danh
sách của hồi môn cho Hà Đại Lang: "Ý của ta là đồ đạc cồng kềnh thì khó
cầm đi nhưng những thứ này thì phải mang về, cửa hàng nhà chúng ta cách
đây không xa, chỉ cần gọi mấy người đến mang những thứ vụn vặt về là
được."
Thật sự là khinh người quá đáng! Thích phu nhân đã sớm
quên lúc trước nhà bà ta cầu xin Hà gia như thế nào, tức giận nói: "Đây
là Lưu gia, không phải Hà gia, các ngươi muốn làm như thế nào thì làm à? Trong mắt các ngươi có còn vương pháp nữa không?"
Sầm phu nhân
cười như không cười nói: "Theo đúng luật thì nhà gái sẽ lấy lại của hồi
môn. Chẳng lẽ thực tế của hồi môn của Đan Nương bị thiếu? Nếu thật như
thế thì bà cũng đừng ngại, cứ nói ra đi, nhà chúng ta chịu thiệt thòi
một chút cũng được, không sao. Nhà của chúng ta cũng không thiếu mấy
đồng tiền đó, cũng hiểu đạo lý phải cho người khác đường lui."
Thích phu nhân tức giận đến run rẩy: "Ai hiếm lạ của hồi môn của nàng?"
Sầm phu nhân nói: "Vậy thì đúng rồi! Phu nhân cứ cản trở chúng ta như vậy,
chúng ta thì biết là bà luyến tiếc Đan Nương nhưng người khác lại không
biết, sẽ nghĩ như thế nào chứ." Hôm nay nếu bà không mang Mẫu Đơn và
những đồ đáng giá của Mẫu Đơn về nhà thì coi như chuyến đi này vô nghĩa. Về phần còn lại thì lại nói sau.
Huyệt thái dương của Lưu Thừa
Khải đập thình thịch, không kiên nhẫn nói: "Để bọn họ dọn đi đi." Cứ cãi nhau mãi như vậy cũng không giải quyết được gì, thôi thì cứ đi một bước tính một bước, phải giải quyết nguy cơ trước mắt mới là đúng đắn. Với
thân phận địa vị như bây giờ của ông ta thì không chấp nhận thêm một
chút lời đồn đại nào nữa.
Hà Chí Trung ôm quyền hướng về phía Lưu Thừa Khải, cũng không nói nhiều, ngồi xuống giữa sân viện, chờ người
trong nhà tới nâng đồ vật. Dù đã đến tình trạng này rồi, không đến đường cùng, ông cũng không muốn hoàn toàn xé rách mặt với Lưu Thừa Khải, rốt
cuộc đối phương là quan mà ông chỉ là dân thường.
Mẫu Đơn tiến lên cầm cái giá của Súy Súy, không yên tâm dặn dò Hà Đại Lang: "Ca ca, cẩn thận hoa của muội."
Hà Đại Lang gật đầu: "Ta biết rồi, muội cứ về nhà đi."
Súy Súy biết muốn ra cửa, hưng phấn quên hết tất cả, không nhịn được cười lên quái dị: "Ha, ha!"
Hai tay Lưu Sướng nắm thật chặt, trơ mắt nhìn Mẫu Đơn thoải mái bước đi,
không hề lưu luyến được người Hà gia vây xung quanh đi ra khỏi sân viện. Cảm giác xấu hổ, phẫn nộ, không cam lòng làm hắn gần như muốn phát
điên, vài lần muốn tiến lên kéo nàng nhưng lại cảm thấy thực sự mất mặt, đột nhiên hắn hét lên: "Đợi đã, ta có chuyện muốn nói với nàng!"
Mẫu Đơn nhìn đôi mắt hung ác đỏ như máu của hắn thì trong lòng vẫn có chút
sợ hãi nhưng nàng vẫn thẳng lưng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Lưu Sướng nhìn thấy nàng giả bộ mạnh mẽ thì cười lạnh: "Ngươi cứ về nhà
chơi một thời gian, mấy ngày sau ta sẽ đi dón ngươi." Mẫu Đơn chưa quay
đầu lại, hắn lại nói khẽ: "Ngươi có tin hay không, ta sẽ không buông tha cho ngươi."
Mẫu Đơn sửng sốt, nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt
cũng nói khẽ: "Để xem ai không buông tha cho ai." Nàng đợi được, hắn trì hoãn được nhưng Thanh Hoa quận chúa thì không chờ được. Hơn nữa, quan
trọng nhất là nàng đã rời khỏi Lưu gia, còn lại cũng không quan trọng.
Ra khỏi cửa chính Lưu gia, Mẫu Đơn nâng mắt nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu
trời, nàng cảm thấy bầu trời sao lại xanh, mây sao lại trắng, không khí
sao lại tươi mát như vậy, ngay cả âm thanh ồn ào, nhốn nháo trên đường,
đám người đi tới đi lui cũng làm nàng cảm thấy đáng yêu một cách lạ
thường.
Hà gia đi ra ngoài, bất kể là nam hay nữ cũng đều cưỡi
ngựa, chỉ có Sầm phu nhân lớn tuổi lại sợ trong xe ngựa oi bức nên ngồi
trên kiệu. Tiết thị đội chiếc mũ có rèm lên đầu Mẫu Đơn, cười nói: "Nếu
sớm biết thế này thì chúng ta nên ngồi xe ngựa tới. Đan Nương còn bị
bệnh, chỉ sợ cũng không cưỡi ngựa được. Hay là chờ một lát, ta sai người đi thuê xe ngựa đã."
Sầm phu nhân nhìn Mẫu Đơn, nói: "Nàng gầy
yếu như thế, hay là ngồi cùng kiệu với ta đi, đi chậm một chút cũng
không sao." Nói xong thì cùng Mẫu Đơn ngồi lên chiếc kiệu màu trắng, hai mẹ con dựa sát vào nhau, mỗi người miên man suy nghĩ bước lên đường về
nhà.
Tiết thị thầm thở dài một hơi, đội lên mũ có rèm, thuần thục xoay người lên ngựa, dẫn đầu một đám người chậm rãi đi theo cỗ kiệu,
tâm tình không đến nỗi nặng nề nhưng cũng không tránh khỏi có chút phiền muộn, nàng ta phải sắp xếp chỗ ở cho Mẫu Đơn như thế nào đây?
Cỗ kiệu mà Sầm phu nhân ngồi này không giống cỗ kiệu bình thường, nóc kiệu có một lớp vải lụa dày che nắng, bốn phía xung quanh treo lụa mỏng, vừa mát mẻ lại có thể ngắm nhìn cảnh vật bên đường.
Vì Mẫu Đơn ít
được ra ngoài nên nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Hồ cơ xinh đẹp bán
rượu bên đường, các nam nhân cưỡi ngựa đeo kiếm dài bên hông, phong lưu
thích ý, các nữ nhân hoặc là mặc nam trang hoặc là mặc hồ phục (trang
phục người Hồ), hoặc là mặc váy dài màu sắc sặc sỡ, đội mũ có rèm lộ mặt đi với nhau tốp năm tốp ba hoặc cưỡi ngựa hoặc đi bộ, vừa nói vừa cười, vô cùng nhộn nhịp.
Đây mới là cuộc sống mà nàng muốn. Mẫu Đơn
quay đầu lại nhìn lần cuối cánh cổng tượng trưng cho thân phận địa vị
nhà họ Lưu, nàng kiên quyết quay đầu đi, dựa vào trên vai Sầm phu nhân,
nhẹ nhàng nói: "Nương, cuối cùng con gái vẫn gây phiền toái cho hai
người."
Sầm phu nhân từ ái vuốt ve tay nàng: "Con nói cái này làm gì? Chúng ta là người một nhà."
Mẫu Đơn thở dài: "Chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho con. Còn có số tiền kia......"
Sầm phu nhân kiên quyết nói: "Sợ cái gì? Con cứ thanh thản mà sống, muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi, chuyện khác cứ để cha và các ca ca
của con lo." Nói như thế nhưng trong lòng hai mẹ con đều biết giải quyết chuyện này không đơn giản như vậy.
Sở dĩ bọn họ có thể thẳng
lưng ở Lưu gia như vậy là bởi vì trong tay họ có nhược điểm của Lưu gia
nhưng đồng thời Lưu gia vì nhược điểm này cũng sẽ không dễ dàng buông
tha Mẫu Đơn. Hôm nay cũng chỉ là một trận thắng nho nhỏ mà thôi.