Mọi người xung quanh cùng cười to, mặt Tích Hạ chuyển từ đỏ sang trắng
lại từ trắng sang xanh, trừng mắt nhìn Thứ Nhi. Thứ Nhi thấy thành công
chọc tức được hắn thì đắc ý mà nâng cằm, ném cho hắn một ánh mắt khinh
bỉ.
Hôm nay nếu hắn không thu thập được con nha đầu này thì về sau hắn làm sao có thể bảo được người khác?
Tích Hạ cười lạnh nói: "Đừng quan tâm, chạy nhanh vào, ai ngăn cản thì đẩy
ra cho ta!" Nói xong hắn lui ra phía sau một bước, hai gã sai vặt cao
lớn vạm vỡ đi phía trước đẩy người.
Thứ Nhi ngửi mủi mồ hôi trên
người bọn họ lại thấy bọn họ thật sự xông tới thì không khỏi có chút
hoảng hốt, nàng xoay người nắm then cửa vừa dài vừa thô đứng trước cửa
giả vờ mạnh miệng nói: "Ai dám?"
Đúng lúc này, dưới hành lang
truyền đến một âm thanh lười biếng:"Tích Hạ đúng không? Ngươi mang theo
một đám người mà không xin phép trước đã xông vào viện của ta, không sợ
quấy nhiễu ta, còn muốn bán nha đầu của ta? Ta không nghe lầm đi?"
Thanh âm này vừa mềm mại lại nhu mì, đặc biệt dễ nghe, rõ ràng là đang chất
vấn, nhưng nghe vào tai lại giống như chị đang nhàn thoại việc nhà. Mọi
người đều mở to mắt nhìn về hướng hành lang, chỉ thấy một nữ tử cao gầy
thon thả đứng dưới hành lang, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, váy
thạch lựu đỏ hết sức loá mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám
sai vặt đứng ở phía sau Tích Hạ nhìn đến ngây người. Vị thiếu phu nhân
này bị bệnh lâu ngày không ra khỏi cửa viện thì ra có bộ dáng như vậy.
Vì sao lúc trước mọi người đều truyền nàng là một bà thím già bệnh tật
không thể gặp người?
Tích hạ đi theo bên người công tử gia đã
lâu, nên thật ra đã gặp qua thiếu phu nhân vài lần. Từ mùa thu năm trước thiếu phu nhân bị bệnh nặng đã không quản lí các việc trong gia đình.
Hắn còn nhớ rõ, có một lần Bích Ngô di nương ỷ vào sinh thứ trưởng tử
được công tử sủng ái, mượn rượu giả điên, nháo đến trước mặt thiếu phu
nhân, nàng cũng chỉ sai người đóng cửa phòng, không để ý tới, công tử
gia thu Tiêm Tố cô nương là thanh quan đang nổi ở Phương Vận Trai, Tiêm
Tố cô nương cố ý không cẩn thận đổ trà lên trên váy hoa bạch ngọc, còn
khen váy của nàng xinh đẹp. Nàng cũng không tức giận sau đó còn đem tặng váy cho Tiêm Tố. Sau khi xảy ra chuyện này làm phu nhân từ trước không
thích nàng cũng có phần thương xót, sau lưng còn nói công tử gia vài
lần, nói là đích thứ tôn trưởng không thể hỗn loạn.
Sau một thời
gian yên tĩnh hôm nay nàng lại muốn ra uy sao? Chính mình không thể so
được với các di nương được sủng ái. Nếu không theo ý nàng, chuyện đến
tai phu nhân thì người bị phạt sẽ là bản thân mình.
Tích hạ nghĩ
đến đây thì tiến lên hành lễ nhận lỗi nói: "Tích Hạ gặp qua thiếu phu
nhân. Thỉnh thiếu phu nhân thứ tội, tiểu nhân là nghe theo công tử gia
phân phó, đến nâng hoa đi bố trí, Mới nãy là Thứ Nhi hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là không biết ăn nói. Chỉ là lời nói đùa thôi chứ cho tiểu nhân
mười cái lá gan, tiểu nhân cũng không dám cả gan làm loạn như thế."
Mẫu Đơn không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: "Công tử gia không nói với ngươi muốn nâng những bồn nào à?"
Tích Hạ bẩm báo chi tiết: "Ngụy tử, Diêu hoàng, ngọc lâu điểm thúy, tử bào kim đái, dao đài ngọc lộ."
Mẫu Đơn gật gật đầu, nói: "Thứ Nhi, em chỉ cho Tích Hạ là những bồn nào. Cẩn thận một chút đừng làm hỏng cành lá."
Chỉ như vậy đã buông tha cho tên ác nô vô lễ lớn mật này sao? Trong lòng
Thứ Nhi không vui một vạn lần, bĩu môi không tình nguyện mà cho Tích Hạ
đi vào lại ngăn chặn đám sai vặt đã sớm không dám lên tiếng ở bên ngoài
viện: "Nâng từng chậu từng chậu một, không được cùng vào một lúc, cẩn
thận động chạm vào thiếu phu nhân."
Mọi người hiện giờ cũng không ai lại dám nói năng bừa bãi như lúc trước, đều yên lặng, nhìn lén Mẫu
Đơn. Mẫu Đơn thờ ơ, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt lụa màu trắng của mình, híp lại mắt dặn dò: "Quan trọng nhất chính là bồn Ngụy tử, để ý đừng
chạm vào."
Trong lòng Tích Hạ cũng hiểu rõ, vai chính ngày mai
chính là bồn Ngụy tử và cây Ngọc Bản Bạch mà thiếu gia đã rất vất vả mới có được. Ngụy tử này tất nhiên là quan trọng nhất không thể sơ suất dù
chỉ là một chút. Bởi vậy trước hết hắn xem bồn Ngụy tử trước, nghe nói
tuổi của nó đã ba mươi năm, cây cao gần ba thước, đường kính là bốn
thước, vô cùng hiếm có, trân quý. Gốc mẫu đơn nhiều tuổi như vậy thường
trực tiếp trồng trên mặt đất, duy độc một gốc cây này, lúc trước vì dễ
dàng làm của hồi môn mà trước mấy năm Hà gia đã đặt làm hẳn một chiếc
chậu hoa to rồi dùng giá cao mời thợ trồng hoa tới tỉ mỉ bảo dưỡng, mới
có cảnh sắc như ngày hôm nay.
Tích Hạ đếm đếm, năm nay Ngụy tử
đang nở rộ cực đẹp, tổng cộng có mười hai bông, mỗi bông to bằng miệng
bát, ngoài ra còn có ba bốn nụ hoa, cánh hoa, cành lá đều sắp xếp chỉnh
tề. Thứ Nhi ở một bên nhìn, khinh bỉ nói: "Hoa đẹp như thế nhưng ở trong mắt một số người cũng chỉ giống như một xâu tiền, chỉ biết đếm số hoa
chứ đâu biết thưởng thức."
Tích Hạ lườm nàng một cái rồi đi về
phía cây Diêu hoàng. Diêu hoàng là hoa vương, Ngụy tử là Hoa Nữ Vương,
nếu luận xếp hạng, Diêu hoàng còn ở Phía trước Ngụy tử. Đáng tiếc chậu
Diêu Hoàng này tuổi không lớn lắm, lại là chậu cây, tuy có năm sáu bông
hoa nở rộ, chói mắt, nhưng vẫn không thể sánh bằng cây đại thụ cao tới
sáu thước kia.
Lại xem Ngọc lâu điểm thúy, những cánh hoa màu
trắng ngọc xếp tầng tầng lớp lớp giống như lầu các, nhị hoa ở giữa vài
miếng cánh hoa xanh biếc, nhìn trông rất tươi mát, nhã nhặn. Dao đài
ngọc lộ, cả cánh hoa và nhị hoa đều màu trắng. Tử bào kim đái, cánh hoa
giống như một loại tơ lụa thượng đẳng màu tím, dưới ánh mặt trời chiết
xạ ra một thứ ánh sáng nhu nhuận, nhụy hoa màu hoàng kim, diễm lệ nhiều
vẻ. Vài loại mẫu đơn tranh nhau nở rộ, tranh kỳ khoe sắc, không có đoá
nào mà không phải là trân quý hiếm có.
Tích Hạ kiểm kê xong, trộm ngó thiếu phu nhân đang đứng ở hành lang, thầm nghĩ, mấy loại hoa này
tùy ý lấy một loại cũng có giá hơn năm trăm lượng bạc, thiếu phu nhân
lại tùy ý để nó tự sinh tự diệt, chỉ để một mình nàng ngắm thật sự là
lãng phí, thật là đáng tiếc.
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe Mẫu
Đơn nói: "Tích Hạ, ta nghe nói một bồn hoa Nguỵ tử mùa thu năm trước bán được một nghìn lượng bạc? Không biết là thật hay là giả?"
Đúng
là đang nghĩ tới cái gì thì cái đó tới, Thích Hạ bị dọa cho hoảng sợ,
vội khom lưng đáp lại: " Đúng là như vậy, thưa thiếu phu nhân."
Lại nghe Mẫu Đơn nói: "Ta nghe nói Tào gia ở thành Bắc có một khu vườn mẫu
đơn, mỗi người vào ngắm chỉ cần bỏ ra năm mươi lượng? Mỗi ngày ít nhất
có thể tới hơn trăm người? Nếu vào dịp nào đó có thể lên đến năm sáu
trăm người?"
"Đúng là như vậy."
Mẫu Đơn phe phẩy cây quạt chậm rãi đi về phía Tích Hạ: "Ngươi đã từng đi qua chưa?"
Thân hình Mẫu Đơn không đẫy đà giống như mĩ nhân đông đảo thời bấy giờ,
nhưng nàng cũng có nét đẹp phong lưu riêng, chân dài eo nhỏ, bộ ngực đầy đặn, mỗi bước chân lớn nhỏ đều nhau, ưỡn ngực ngẩng đầu, tạo nên một vẻ đẹp không nói lên lời, đặc biệt là hai đóa hoa mẫu đơn thêu ở vạt áo
trước, kiều mị lập loè, làm người đã nhìn một lần lại muốn nhìn tiếp.
Tích Hạ không dám xem tiếp, đỏ mặt nói: "Tiểu nhân chưa từng đi qua. Công tử không cho phép người trong nhà chúng ta đi xem"
"Thì ra là vậy." Mẫu Đơn rất là tiếc nuối, đứng yên bên cạnh hắn, chậm rãi
nói: "Cũng không biết có ai từng đi qua chưa? Cảnh sắc bên trong sẽ như
thế nào chứ?"
Mùi hương trên người thiếu phu nhân không nùng diễm giống với những di nương khác, lại là hương mẫu đơn vô cùng hiếm có,
thoang thoảng cuốn hút giống như lơ đãng đi vào xoang mũi. Cũng không
biết điều chế hương này hết bao nhiêu tiền? Tích Hạ giống như bị ma quỷ
ám ảnh, lễ phép nói: "Muội muội tiểu nhân đã từng đi qua, nàng nói mẫu
đơn của Tào gia đều trồng ở bên một cái hồ lớn, xung quanh là đình đài,
giữa hồ cũng có cả những khối núi giả, sau khi du khách tiến vào thì đi
thuyền quanh hồ một vòng là có thể thu hết các cảnh sắc đẹp vào đáy
mắt."
Nói đến đây, Tích Hạ nịnh nọt nói: "Chẳng qua chúng đều là
những chủng loại bình thường nhưng có nhiều chủng loại hơn mà thôi. Nếu
bàn về chủng loại mẫu đơn hiếm lạ trân quý thì không thể so sánh được
với những loại mẫu đơn này của thiếu phu nhân. Nếu là thiếu phu nhân
cũng cũng xây dựng một cái vườn như vậy thì kể cả trả một trăm lượng sẽ
có rất nhiều người tới."
Mẫu Đơn cười duyên dáng, dùng quạt lụa
chỉ vào hắn nói: "Nói bậy. Nếu công tử gia biết ngươi đưa ra ý kiến như
vậy cho ta thì ngươi hãy chờ kết cục bị loạn côn đánh chết đi!"
Mặt Tích Hạ trong nháy mắt không còn giọt máu.
Mẫu Đơn cũng không nói khoa trương, Lưu Sướng là người thừa kế duy nhất ba
đời của gia đình trâm anh, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, không biết tiền
tài là vật gì, chỉ biết hưởng thụ tiêu khiển. Mùa đông thổi sáo trong
vườn mai, dùng nước tuyết pha trà, mùa thu thả diều hâu đuổi chó, phi
ngựa săn thú, mùa hè du thuyền trên hồ xem mĩ nhân ca vũ, ngày xuân đánh cầu cưỡi ngựa, ngắm hoa đãi khách. Cuộc sống phong lưu khoái hoạt, vô
cùng thích ý.
Cho đến đến mấy năm trước, Lưu lão gia bỗng nhiên
hồ đồ, tham ô một số tiền rất lớn, suýt nữa bị tra ra, cần phải đền bù
ngay lập tức. Hà gia đã sớm coi trọng bát tự của Lưu Sướng liền nhân cơ
hội này thay hắn đền bù tiền tham ô, cũng thay con gái đổi được một lần
cơ hội xung hỉ. Từ đây về sau, Lưu Sướng yêu tiền, lại cũng hận tiền.
Sau khi hắn nhận chức quan lục phẩm tán quan phụng nghị lang nhờ gia tộc,
chẳng những ham thích kết giao quyền quý, càng ham thích kiếm tiền.
Trong nhà mấy chục quản sự từ lớn đến nhỏ, mỗi người đều suy nghĩ biện
pháp kiếm tiền, mỗi năm thay Lưu phủ kiếm về rất nhiều tiền. Hắn cũng
không nói đến tiền, càng không thích có người nói đến tiền ở trước mặt
hắn, chỉ thích học đòi văn vẻ. Nếu hắn mà biết có người như vậy, gã sai
vặt bên người hắn thế nhưng lại khuyến khích người vợ xuất thân thương
nhân của hắn xây dựng một khu vườn như vậy, công khai kiếm tiền bằng hoa mẫu đơn, hắn chắc chắn sẽ không tha cho Tích Hạ.
Mẫu Đơn đứng ở
một bên, nhìn chóp mũi của Tích Hạ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, hoảng
sợ không biết làm sao. Sau đó nàng cười nhẹ, không chút để ý nói: "Nhìn
ngươi đứa nhỏ này, chỉ một câu nói đùa như vậy mà đã bị doạ thành như
thế, thật đáng thương. Công tử sẽ không biết, ngươi cứ yên tâm làm việc
đi, nếu muội muội của ngươi thích mẫu đơn, mùa thu năm nay ta sẽ đưa cho nàng ấy mấy gốc để chơi chơi."
"Đa tạ thiếu phu nhân." Tích Hạ
thở phào nhẹ nhõm, không dám lại nói nhiều, cúi đầu yên lặng chỉ huy
những người khác nâng hoa, không còn bộ dáng vừa bừa bãi như vừa rồi.
"Cẩn thận một chút." Mẫu Đơn cười vừa lòng, đi thẳng về phía dưới hành lang, trong lòng âm thầm tính toán, nếu là thật sự có thể xây một khu vườn
như vậy, mỗi năm chỉ cần bán một vài gốc cây và tổ chức du lãm vào mỗi
mùa hoa, thì cũng đủ để nàng sống tốt. Nếu lại trồng thêm được vài chủng loại hiếm lạ thì càng có thể kê cao gối mà ngủ.
Thứ Nhi tận chức tận trách giám sát mấy gã sai vặt, chỉ cần kẻ nào tay chân hơi chậm một chút cũng bị ăn vài câu mắng chửi của nàng, thỉnh thoảng còn chỉ cây
dâu mắng cây hòe mà trào phúng Tích Hạ vài câu. Tích Hạ sửa lại tính bừa bãi lúc nãy, dường như không thấy thái độ hạch sách của nàng, chỉ
chuyên tâm làm việc. Khó khăn lắm mọi người mới thật cẩn thận hợp lực
nâng mấy bồn hoa theo thứ tự đi ra ngoài, Thứ Nhi lập tức chạy tới đóng
cửa.
Cửa đang muốn khép lại, một cái tay mập mạp gắt gao ngăn trở lại cửa, khuôn mặt béo phì trát đầy son phấn, đôi môi đỏ tươi cười
khẩy: "Thứ Nhi, đừng đóng cửa, Vũ Đồng cô nương tới thỉnh an thiếu phu
nhân."