Đúng là phải gặp Mẫu Đơn
trước thì mới có thể tính toán bước tiếp theo được, Sầm phu nhân không
nói gì chỉ cười nhạt nhưng cũng chưa từng cự tuyệt cái tay duỗi lại đây
của Thích phu nhân, hai người kéo tay nhau tựa như cực thân mật mà đi về phía sân viện của Mẫu Đơn.
Đi đến cửa viện, từ xa đã thấy hai
tiểu nha đầu Khoan Nhi cùng Thứ Nhi, một người xách thùng gỗ to, một
người xách một hộp đồ ăn to vừa đi vừa thở hồng hộc. Cả hai thấy mọi
người thì lập tức buông đồ vật trong tay xuống, mặt đầy vui mừng hành lễ chào hỏi.
Sầm phu nhân vô cùng bất mãn, Khoan Nhi cùng Thứ Nhi
cũng không phải nha đầu thô sử (người hầu chuyên làm việc nặng), dung
mạo đều nổi bật nhưng không ngờ lại bị phái đi làm việc nặng như vậy,
Lưu gia thật sự là bắt nạt người khác quá đáng! Nhìn kĩ thì vành mắt Thứ Nhi còn đỏ, vẻ mặt ủy khuất, Khoan Nhi lén kéo vạt áo nàng, sau đó hai
người khoanh tay đứng thẳng, không dám nói nhiều một câu. Sầm phu nhân
nhìn qua vừa lúc nhìn nhìn thấy bồi phòng của Thích phu nhân, bà vú của
Lưu Sướng, Chu ma ma đang nghiêm khắc trừng hai người với vẻ mặt cảnh
cáo.
Trong nháy mắt kia, trong lòng Sầm phu nhân có một cảm giác
quái dị, hai nha đầu này rõ ràng là có chuyện muốn nói với bà, lại không dám mở miệng, nhìn bộ dạng im như ve sầu mùa đông này, chỉ sợ ngày
thường cũng sống không tốt? Bà không khỏi nhớ tới lần trước thấy Mẫu
Đơn, bộ dáng ủy khuất của Mẫu Đơn khi nhắc tới muốn hòa li, còn có bộ
dáng tức giận đến cùng cực ngày hôm qua của Lý Hạnh, có lẽ, tình trạng
còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bà?
Tiết
thị nhìn thấy vẻ mặt của bà bà (mẹ chồng) thì bảo với đại nha hoàn Linh
Nhi bên người: "Đi giúp các nàng cầm hộp đồ ăn, nhìn xem hai đứa nhỏ mệt đến mức không nói ra lời kìa. Cứ cậy mạnh mà không tự lượng sức mình."
Chu ma ma lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, lão nô vừa thấy đã bị dọa cho nhảy
dựng! Thân thể nhỏ bé như vậy, nếu không tự yêu quý lấy thì sau này phải làm sao?" Vừa nói vừa ngăn cản Linh Nhi, quay sang bảo Niệm Nô và Niệm
Kiều: "Sao có thể không biết xấu hổ mà để khách mời động tay chứ, còn
không nhanh lên giúp đỡ đi?" Cũng không biết bên trong hộp đồ ăn kia là
cái gì, nếu thức ăn không ra gì mà để người Hà gia thấy được thì lại
càng thêm phiền toái.
Niệm Nô và Niệm Kiều lập tức đi lên hỗ trợ, Khoan Nhi và Thứ Nhi vội xua tay từ chối: "Rất nặng, không thể làm
phiền hai tỷ tỷ được? Chúng ta có thể tự cầm được!"
Chu ma ma
lạnh lùng nhìn qua, Khoan Nhi và Thứ Nhi lập tức buông lỏng tay, để Niệm Nô và Niệm Kiều tiến lên cầm lấy. Chu ma ma lập tức đưa mắt ra hiệu cho Niệm Kiều, Niệm Kiều chớp mắt tỏ vẻ hiểu ý, chuẩn bị đợi có cơ hội sẽ
xem xét thức ăn trong hộp đồ ăn có thích hợp không.
Trong viện
của Mẫu Đơn im ắng, không thấy nửa bóng người. Trên mặt Sầm phu nhân
càng khó coi, Thích phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Chu ma ma, Chu ma ma
quát: "Người đều đi đâu rồi?"
Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà lập tức chạy
ra tiếp đón, Lý mụ mụ cùng Lan Chi lại một lúc sau mới chậm rãi đi ra từ căn phòng bên phải, cạp váy còn chưa buộc chặt, nhìn giống như lười
nhác vừa mới rời giường. Thì ra hai người này nghe nói người Hà gia tới
thì không dám gây chuyện càng không dám để người khác biết các nàng cãi
nhau với Vũ Hà nên vội vàng trở về phòng đi thay váy, ai ngờ còn chưa
thay xong thì người đã đến rồi, giống như bị bắt tại trận.
Sầm phu nhân đánh giá hai người một lúc, cười nói: "Nhìn có chút lạ mắt."
Lâm mụ mụ vội đáp: "Đây là phu nhân thấy trong phòng thiếu phu nhân thiếu
người hầu hạ, săn sóc nên thưởng cho thiếu phu nhân, các nàng hôm qua
mới đến, đương nhiên phu nhân không quen biết."
Lời Lâm mụ mụ nói rất đáng suy nghĩ sâu xa, Lưu gia biết rõ trong phòng Mẫu Đơn vẫn luôn
ít người hầu hạ nhưng đến tận hôm qua mới thưởng người, hơn nữa vẫn là
những người như vậy. Sầm phu nhân "ừ" một tiếng rõ dài, cười nói: "Nhìn
qua thấy có vẻ thông minh, chăm chỉ."
Thích phu nhân lập tức đen
mặt, trợn mắt nhìn Lý mụ mụ và Lan Chi, quát: "Nô tài lười biếng này!
Mặt trời đã lên cao còn không rời giường, ta mà không tới thì có phải
các ngươi vẫn còn ngủ phải không? Tự đi chịu phạt ba mươi roi cho ta!"
Hai người không ngừng kêu khổ trong lòng, miệng liên tục kêu oan lại bảo Vũ Hà làm chứng cho mình. Vũ Hà cười ngây ngô nói: "Xin phu nhân tha cho
các nàng, đúng là các nàng thức dậy sớm, sáng sớm nay Lan Chi tỷ tỷ còn
tới dạy Súy Súy nói chuyện."
Tiết thị cảm thấy hứng thú cười nói: "Dạy cái gì vậy? Lâu rồi ta chưa thấy Súy Súy, nó còn thông minh, học
nhanh như trước không?"
Súy Súy quặp chân vào nhánh cây đi dạo
hai bước, mổ mổ lông chim trên người, kéo dài cổ cố gắng khoe khoang từ
ngữ mới mà nó vừa học được: "Súc sinh! Súc sinh!" Sau đó nhìn thấy Vũ Hà làm động tác quen thuộc thì lập tức hưng phấn lên, thanh âm kêu lên cao vút: "Ma ốm! Đoản mệnh!"
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Thích phu nhân nghiến răng nghiến lợi, hung dữ chỉ Lan Chi nói: "Người đâu!
Trói con nô tỳ khốn kiếp này vào, đánh thật mạnh cho ta!"
Toàn
thân Lan Chi lạnh buốt, mở to mắt sợ hãi nói: "Nô tỳ không dạy!" Ngay
sau đó toàn thân run rẩy trừng mắt nhìn Vũ Hà, nói không thành câu:
"Ngươi hãm hại ta! Ngươi hãm hại ta! Ta và ngươi có thù oán gì mà ngươi
lại hại ta như thế!"
Trong mắt Vũ Hà ngập nước mắt, sợ hãi nhìn
sang Thích phu nhân rồi lại quay sang nhìn Sầm phu nhân, quỳ xuống dập
đầu nói: "Phu nhân xem xét cho, là Súy Súy không hiểu chuyện, nói bậy,
Lan Chi tỷ tỷ chưa từng nói lời này. Lý mụ mụ, ngươi mau làm chứng cho
Lan Chi tỷ tỷ đi." Trong lòng nàng yên lặng nói, xin lỗi, Lan Chi, tuy
ta không gặp ngươi nói như vậy, nhưng ở Lưu gia thì không thiếu người
nói, hôm nay khó có cơ hội này, ta nhất định phải để phu nhân biết.
Lý mụ mụ ngập ngừng muốn giải thích cho Lan Chi lại sợ liên lụy bản thân,
không giải thích thì lại sợ chủ nhân trách nàng không thông minh, mất
mặt trước mặt Hà gia. Nội tâm đấu tranh một lát, mới nói: "Nô tỳ làm
chứng, đúng là Lan Chi chưa từng nói lời này."
Sự chần chờ của bà ta ở trong lòng của Sầm phu nhân chính là ngụy biện, bà cố nén sự phẫn
nộ, lãnh đạm nói: "Thông gia, thôi đi, không cần phải như thế. Chắc là
con súc sinh này quá thông minh, người ta chỉ nói nhỏ mà không chú ý đã
bị nó học được, không thể coi là thật. Chúng ta vẫn đi nhìn Đan Nương
trước rồi nói sau." Ngay sau đó thay đổi thành gương mặt tươi cười, cao
giọng hô: "Đan Nương, sao lại không ra đón chúng ta, đứa bé này lại lười biếng rồi? Cũng may bà bà ngươi không so đo!"
Lâm mụ mụ vội vàng tiến lên đỡ bà, nhỏ giọng nói: "Thân mình Đan Nương không khỏe nên còn chưa rời giường."
Thích phu nhân bị câu nói "người ta chỉ nói nhỏ mà không chú ý đã bị nó học
được" của Sầm phu nhân làm cho nghẹn lời, muốn giải thích nhưng cũng
không nói nên lời, chỉ đành phải tươi cười tiếp đón mẹ chồng nàng dâu
Sầm phu nhân vào phòng.
Thích phu nhân mới vào phòng thì nhìn
thấy Mẫu Đơn chỉ mặc áo trong, đầu tóc rối tung, chân trần lê giày, đáng thương vô cùng dựa vào bên cạnh mành thủy tinh, chỉ nhìn chằm chằm Sầm
phu nhân cùng Tiết thị, tim không khỏi đập sai một nhịp, chỉ sợ Mẫu Đơn
không quan tâm gì nói ra chuyện tối qua, bà ta vội giành trước một bước
đỡ Mẫu Đơn, ngữ khí thân thiết mà oán trách: "Con đứng lên làm gì? Không thoải mái thì không cần đứng lên. Dù sao đều là người nhà mình, không
có ai sẽ trách con thất lễ đâu?" Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Trên mặt Mẫu Đơn cũng không cố tỏ ra ủy khuất, nàng chỉ cười nhạt, yếu ớt
nói: "Các trưởng bối yêu thương Đan Nương, tất nhiên sẽ không trách Đan
Nương thất lễ. Nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua, Đan Nương không
dám ỷ vào sự yêu thương của trưởng bối mà tùy hứng." Nàng có vẻ rất mệt
mỏi nhưng lại không dám dựa vào người Thích phu nhân mà cố gắng chống
đỡ.
Sầm phu nhân đau lòng vô cùng, đây là tâm can bảo bối mà bà
chăm sóc tỉ mỉ, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã, khi còn ở trong nhà, bị bệnh thì nàng là quan trọng nhất, vậy mà bây giờ lại phải kéo thân thể yếu ớt lên để tiếp đón bà bà...... Bà nhanh chóng bước lên đỡ lấy Mẫu Đơn, nói: "Sao lại bị ốm rồi? Con không thoải mái ở đâu?"
Mẫu Đơn cười cười: "Đêm qua con bị cảm. Đến nửa đêm thì bị đau đầu, bây giờ thì đau nhức cả người."
Thích phu nhân thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Con dâu đừng lo lắng, Tử Thư đã
đi đón Chúc thái y rồi. Chỉ cần uống chén thuốc là sẽ đỡ ngay thôi." Nói xong thì ân cần cùng Sầm phu nhân đỡ Mẫu Đơn lên giường rồi lại nhẹ
nhàng đỡ nàng nằm xuống.
Mẫu Đơn sợ hãi, cứng người nhưng vẫn làm theo. Sầm phu nhân phát hiện phản ứng của con gái thì trong lòng càng
bi thường. Bà muốn hỏi Mẫu Đơn chuyện ngày hôm qua nhưng nàng chỉ cụp
mắt, cắn răng mà sắc mặt tái nhợt, tuy giọng nói nghẹn ngào nhưng chưa
hề nói đến sự ủy khuất của bản thân.
Quay sang thấy mắt của Lâm
mụ mụ đã ướt nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, tim Sầm phu nhân lập tức đau
như bị đao cắt, đây là không dám nói! Đã đến tình trạng này rồi còn
không dám nói! Cũng không biết cọp mẹ Lưu gia này ngày thường đối xử như thế nào với Đan Nương. Đồng thời bà cũng trách con gái, đã như thế rồi
mà vẫn còn im lặng, thật là không có tiền đồ! Bà muốn nói nhỏ vài câu
với Mẫu Đơn nhưng Thích phu nhân lại không có ý muốn tránh đi.
Tiết thị cũng tưởng tìm Khoan Nhi, Thứ Nhi hoặc Lâm mụ mụ, Vũ Hà nói chuyện, nhưng cũng bị nha hoàn của Thích phu nhân nhìn chằm chằm, không có cơ
hội nào. Tiết thị thấy tạm thời cũng chưa hỏi được gì thì nói: "Vừa rồi
ta thấy Thứ Nhi cầm theo hộp đồ ăn, vậy có lẽ muội muội còn chưa ăn cơm
sáng? Muội đang bị bệnh, không thể bị đói bụng được? Hay là cứ ăn cơm
trước đi rồi nói sau."
Lúc này mọi người mới vội vàng thu xếp cơm canh, xoay người lại không thấy hộp đồ ăn, hỏi tới, mới thấy Niệm Kiều
bất đắc dĩ cùng đại nha hoàn Linh Nhi bên người Tiết thị cùng nhau tiến
vào, cười nói: "Nơi này cách phòng bếp quá xa, hai tiểu nha hoàn đi lại
chậm nên đồ ăn đã lạnh rồi. Nô tỳ đã sai người đi lấy hộp khác rồi, mong thiếu phu nhân chờ một chút."
Thích phu nhân nhíu mày nói: "Làm ăn kiểu gì vậy? Còn bắt chủ tử phải chờ à?"
Niệm Kiều không ngừng nhận lỗi. Mẫu Đơn vội vàng nói: "Không cần phiền toái
như vậy, ta cũng không đói bụng." Nàng vừa nói vừa khó chịu xoa nhẹ cánh tay.
Thích phu nhân không chú ý tới động tác nhỏ của Mẫu Đơn,
chỉ lo che giấu vấn đề cơm canh: "Không đói bụng thì không ăn sao? Khó
trách sức khỏe của con lại yếu như vậy. Nhanh bảo phòng bếp làm nhanh
lên!"
Sầm phu nhân lại chú ý tới động tác nhỏ của Mẫu Đơn, vội
nói: "Có phải người con đau lắm không? Đau ở đâu? Để nương nhìn xem, chỉ cần cạo gió một lúc là sẽ đỡ hơn."
Mẫu Đơn vội nói: "Không cần đâu ạ."
Sầm phu nhân cười nói: "Con sợ cái gì? Lúc con còn nhỏ cũng toàn nương cạo
gió cho con đấy. Người đâu lấy sừng tê giác lên đây!" Vừa nói vừa kéo
quần áo của Mẫu Đơn, Mẫu Đơn lập tức kéo chặt quần áo lại: "Thật sự
không cần đâu."
Nàng càng không cho xem, Sầm phu nhân càng muốn
xem, trầm mặt nói: "Con che cái gì? Sáng sớm nương đến xem con, con nhìn con làm thế này có được không?"
Mẫu Đơn cúi đầu không nói, buông lỏng tay ra, để Sầm phu nhân kéo áo của nàng.