Thuốc đã qua kiểm nghiệm rồi mà, được xác nhận đúng là hữu hiệu, lần này hắn
cảnh giác hơn nên chắc chắn không thể nào có chuyện làm giả kết quả từ
viện nghiên cứu.
Nhưng giờ đây tác dụng của lọ thuốc này đúng là có chút sai lệch.
Tinh thần thể dung hợp với hắn, sau đó chưa đến hai phút - lại tự tiện xuất hiện.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Odrosse nhìn tinh thần thể của
mình không quay đầu lại mà giật mình, nhấc chân nhanh chóng đuổi theo.
Con rồng bay lượn giữa những bụi hoa, tuy không xuất hiện nguyên vẹn, nhưng dù vậy cơ thể nó cũng vô cùng to lớn, lảo đảo giẫm lên những bông hoa
nó đi qua, đôi cánh thỉnh thoảng đụng vào thân hoa sẽ để lại một vết hằn sâu, chạm đến rung rinh thân cây khiến cây bị gãy ngang, thân cây thê
lương rũ xuống.
Quả là hiện trường thảm họa quy mô lớn.
Odrosse bước lên đống hỗn độn do tinh thần thể của mình gây ra, theo sát phía sau nó.
Hắn không rảnh phê bình tinh thần thể tùy ý phá hư cảnh vật, vì càng đi về
trước thì trái tim hắn càng đập nhanh, nhịp đập trái tim đập thình
thịch, mỗi một nhịp như trống đập mạnh khắp trái tim, đến cả tốc độ máu
chảy cũng nhanh lên theo.
Khiến hắn khẽ rùng mình.
Hắn cảm nhận được tinh thần thể hưng phấn vô cùng, sau khi dung hợp với tinh
thần thể một lần, sự đồng cảm giữa họ dường như ổn định và rõ ràng hơn
trước hẳn, cảm giác từng tấc máu trong cơ thể đang sôi sục truyền đến
trong hắn một cách rõ ràng, khiến hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp
hơn.
Hắn có một số dự cảm, điểm cuối lần này họ đến có lẽ chính là điều hắn đang tìm kiếm-
Nhưng... Sao có thể chứ?
Vết nứt vũ trụ chứa đầy các vùng năng lượng tàn bạo, dù là sức mạnh của hắn cũng không thể ở đó quá lâu chứ đừng nói đến nô lệ bé bỏng của hắn.
Hơn nữa vết nứt vũ trụ không ổn định, một số nghiên cứu đã chỉ ra rằng cứ 20 giờ chúng sẽ ngẫu nhiên nhảy đến vị trí mở ra.
Ngày mà hắn tỉnh lại trong phòng y tế, hắn đã cùng thân tín mình tin tưởng
nhất đi tìm lối vào vết nứt gần thiên hà MX. Song thời gian đã trôi qua
quá lâu, họ dùng máy dò tiên tiến nhất, không ngủ không nghỉ dò tìm khắp cả thiên hà, nhưng họ vẫn không hề tìm thấy bất kỳ dao động nào của vết nứt vũ trụ đáng nghi.
Vì vậy, sao em ấy lại ở đây được chứ...?
Giữa những kỳ vọng và nghi ngờ lặp đi lặp lại, cuối cùng con rồng cũng dừng lại trước một cánh đồng hoa rộng mở.
Nó cúi đầu thật sâu, vùi cái đầu to lớn vào cánh đồng hoa rồi nhìn trái
nhìn phải, đôi cánh của nó cũng áp xuống đất, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng đẩy những bụi hoa.
Vì đầu cúi quá thấp nên các khớp xương trên lưng đột nhiên nhô lên, có vẻ hơi gượng ép.
- Vì không có cách nào để giấu người trong cánh đồng hoa thấp như vậy.
Nhìn cánh đồng hoa trước mắt chỉ cao tới đầu gối, Odrosse không khỏi thất vọng.
Như thể khó khăn lắm mới có một tia hy vọng, ấy rồi lại biết tia hy vọng này chẳng qua chỉ là ảo tưởng của hắn.
Con rồng vẫn đang loay hoay tìm kiếm, nếu không tìm được ở nơi này thì nó
sẽ tìm sang nơi khác. Xương cánh của nó dính đầy phấn hoa và bùn đất,
như thể không tìm thấy thì sẽ không bỏ cuộc.
Odrosse hãy còn đứng đó một lúc, nhìn động tác hì hục của tinh thần thể mà bỗng mất kiểm
soát bước về trước, cúi người bắt đầu tìm với nó.
Hắn không biết
tại sao mình lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cũng không biết rõ ràng nó đang tìm kiếm điều gì, nhưng có một sự nóng vội đang âm thầm thúc giục
hắn.
- Nhất định phải tìm được.
Cứ tìm kiếm như vậy chừng
mười phút, khi Odrosse lại thả một chùm hoa ra, mu bàn tay nhẹ nhàng lau phấn hoa dính lên mặt thì bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gừ
gừ.
Sau đó là một số âm thanh ngắt quãng.
Đây là âm thanh rồng sẽ phát ra khi cực kỳ vui mừng, kèm theo đó là sự hài lòng và niềm vui không ngừng tuôn trào trong lòng.
Giống như cuối cùng cũng tìm thấy kho báu bị mất.
Hắn quay đầu nhìn.
Con rồng quay lưng về phía hắn đang cúi đầu, đầu khẽ cử động, cái đuôi dày
với những chiếc gai xương sắc nhọn kéo theo sau lưng đang hưng phấn vung vẩy khiến những cành hoa sau lưng bay bay, những cánh hoa nát rỉ ra
nước.
Odrosse chần chừ một chốc mới chậm rãi bước đến cạnh tinh thần thể của mình.
Nhưng vừa trông thấy lại khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Rồng của hắn cúi đầu nhiệt tình liếm láp tới lui một cái cây.
Thân thể của cái cây* tròn dẹp, vẻ ngoài đen nhám, trên đầu lại có hai chiếc lá mềm mại đang sợ hãi cuộn tròn.
*Cây nấm của ẻm í.
Cái cây này chắc vừa bị đào lên, xung quanh là đất ẩm, chỉ lộ ra một nửa thân rễ, phần còn lại vẫn vùi trong đất.
Rồng của hắn không hề chê dơ mà vươn lưỡi nhiệt tình và cẩn thận dùng nước
bọt của mình tắm vô số lần cho những phần lộ ra ngoài của cái cây đen
như mực, ngay cả chiếc lá nhỏ ngượng ngùng cuộn tròn lại cũng không tha, dùng đầu lưỡi liếm thẳng nó rồi lại tỉ mỉ liếm đi liếm lại bề mặt lá.
Đây chẳng phải là - Cái cây kỳ lạ mà hắn đã mơ thấy sao?
Sau khi nguyên soái bệ hạ bỏ chạy hợp tình hợp lý, người dân cả Thủ Đô Tinh hoang mang.
Theo trình tự bình thường thì lẽ ra phải ca ngợi trên Tinh Võng, đợi bầu
không khí sôi động lên đến đỉnh điểm rồi tổ chức hội nghị báo cáo chiến
sự. Tuy không trông mong gì vào nguyên soái trầm mặc ít lời có thể đảm
nhận trách nhiệm báo cáo, nhưng ít nhất cũng lộ mặt trong cuộc họp báo,
nói đôi ba câu đơn giản cũng được mà!
Có trời mới biết bao lâu rồi họ chưa được nghe giọng nguyên soái!
Sao bây giờ - Họ chưa làm gì mà nhân vật chính đã biến mất rồi?
Sau nhiều lần hỏi thăm của dư luận, cuối cùng quân đội thông báo trước đây
nguyên soái quá đỗi bận rộn với công việc, nghỉ phép chưa đầy nửa tháng
trong hơn mười mấy năm tại chức. Giờ đây chiến sự ở biên giới ổn định,
nguyên soái quyết định cởi bỏ trọng trách, tạm thời nghỉ phép một năm.
Song công chúng không ai mắc lừa với thông báo.
Lừa ai thế!
Cả đế quốc ai mà không biết nguyên soái là một người cuồng công việc! Làm
gì có cuộc sống riêng! Hắn nghỉ phép một năm để làm gì đây?
Nếu nghỉ phép nửa tháng hoặc một tháng thì có thể hiểu là tạm nghỉ ngơi.
Nhưng xin nghỉ tận một năm lận đấy! Chức vụ để trống một năm, lúc về biết đâu ngay cả thân tín của hắn cũng bị thay, vậy có khác gì bị cách chức đâu
chứ?
Hắn vừa lập công lao to lớn cho đế quốc, lại còn tiến hóa
tinh thần lực, trở thành nguyên soái duy nhất có tinh thần lực siêu S
hiện nay, nhưng lại bị làm khó một cách trắng trợn!
Vì thế trên
Tinh Võng đã xảy ra bạo loạn một thời gian, liên tục có những thuyết âm
mưu về sự thật đằng sau việc Odrosse xin nghỉ phép một năm, hòng tìm ra
thế lực hoặc người đã chèn ép nguyên soái.
Nhưng trên thực tế,
Odrosse là chỉ huy tối cao của quân đội và cũng là một trong hai thân
vương của đế quốc hiện nay, dẫu là địa vị hay quyền lực đều đứng đầu đế
quốc, theo góc độ phân tích hợp lý thì có lẽ cả đế quốc chỉ có một mình
hoàng đế là người có quyền gây khó dễ cho hắn thôi.
Vì thế, tin
đồn về mối bất hòa giữa hoàng đế và con trai cả lại bị nhắc lại, ngày
càng lan truyền dữ dội trên Tinh Võng, sau đó còn có nhiều người dám
bình luận chỉ trích hoàng đế.
Song, phía hoàng cung hệt như bị
điếc, chẳng hề ngăn chặn hay xóa bỏ những tin đồn thất thiệt đang lan
truyền rộng rãi, chỉ mặc chúng lên men.
Tình hình cứ diễn ra như
thế, đến uy tín của hoàng đế trong lòng người dân cũng bắt đầu suy giảm. Mãi đến nửa tháng sau, Odrosse đăng bài trên trang cá nhân đã hai năm
chưa sử dụng của mình thì mọi chuyện mới đột ngột kết thúc.
Odrosse: Ta đã tự duyệt đơn xin nghỉ phép, có lẽ sẽ xin nghỉ phép thêm nữa. Ta
đang ra ngoài du lịch, mọi thứ đều ổn nên đừng lo lắng. [Hình ảnh] x1.
Hình ảnh đi kèm là ô cửa sổ gỗ đơn giản, bên trong có một chiếc bàn, bên
ngoài là một biển hoa tuyệt đẹp nở rộ, từng cánh hoa mềm mại khiến người ta thấy ấm lòng. Nhưng bức ảnh đã bị làm mờ một cách chuyên nghiệp
khiến người ta không thể nhìn ra đây là đâu.
Hắn vừa đăng status, khu bình luận lập tức bùng nổ.
"Khoan, "có lẽ sẽ xin nghỉ phép thêm nữa" là sao? Nguyên soái ơi, ngài đừng
quên trong gia tộc vẫn còn ngai vàng cần kế vị đấy nhé!!!"
"Ta nể cái vụ tự phê giấy phép cho mình ghê... Cơ mà sao ta cảm thấy giữa
những dòng chữ của nguyên soái cứ lộ kiểu Phật hệ* ấy... Rốt cuộc ngài
ấy đã có chuyện gì thế..."
*Chỉ những người theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả.
"Các ngươi có để ý cái chậu hoa trên cửa sổ không? Ta vừa phóng to ra thì
phát hiện trong trỏng có thứ gì đó đen thui tròn xoe à, không khớp với
bất kỳ loại cây nào được biết hiện nay. Nó là gì vậy?"
"... Chả lẽ nguyên soái đổi nghề sang nghiên cứu phát triển loại cây mới hả?"
Odrosse vừa đăng status xong thì bị thằng em nhắn tin quấy rầy.
Arvid: Giờ anh hai đang làm gì thế? Đi đâu chơi ó? [Đáng thương.jpg]
Hắn đã sử dụng quyền hạn để chặn thông tin vị trí của mình, bởi vậy dẫu là
hoàng đế cũng không thể tìm thấy vị trí chính xác của hắn.
Odrosse: Đừng cả nghĩ, chẳng có gì cả, hiện tại ta đang sống rất tốt.
Arvid: Anh ơi anh văn vẻ quá làm em sợ QAQ nhưng mà trồng khoai tây là cái méo gì vậy... Tự trồng rau ăn hả?
Odrosse: Nghĩ vậy cũng được... Hiệu quả của thuốc rất tốt, ta đã nhớ lại hết rồi, mà cũng không có tác dụng phụ.
Arvid: Chà chà chà vậy hả? Ừm chắc là gen của anh bị đột biến nên khả năng tự
chữa tăng lên. Mà em cũng không chắc nữa, đợi anh về rồi em phân tích
gen lại... Cơ mà chừng nào anh về?
Arvid:... Em nhớ anh lắm, phụ thân cũng nhớ anh nữa.
Odrosse: Chắc sẽ không về trong thời gian dài, ngươi chuẩn bị kế vị đi.
Arvid:??? Không không không, cốt truyện không nên phát triển như thế này! Em thấy nghề nghiên cứu viên rất hợp với em, thật đấy!
Arvid: Anh ơi——!
Arvid: Anh... Bỏ... Rơi... Em...
Song dù anh có ồn ào cỡ nào thì Odrosse cũng không về với anh.
Arvid bàng hoàng bỏ thiết bị kết nối riêng xuống, trong lòng tràn đầy u buồn.
- Anh nên giải thích thế nào mới có thể khiến anh trai tin anh nói thật
rằng từ tận đáy lòng anh không muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế đây?
Tuy mục đích ban đầu vào viên nghiên cứu quả thực là để chữa bệnh cho anh
trai, nhưng sau một thời gian dài làm việc, anh đã quen và yêu thích
công việc này.
Anh không hề có hứng thú với chính trị!
Hoàng đế bên cạnh nhíu mày nhìn anh: "Anh ngươi... Vẫn không chịu về sao?"
Arvid gãi má: "Vâng, anh ấy nói lâu lắm mới về."
Đôi mắt hoàng đế nhất thời ảm đạm, khàn giọng nói: "Ta có lỗi với nó, nếu ngươi rảnh thì hãy trò chuyện với nó nhiều vào."
Đều là người nhà, con trai út của ông mở phòng thí nghiệm để giúp Odrosse
chữa bệnh, trong khi đó là trách nhiệm của một người cha như ông, nhưng
bao năm qua ông lại thờ ơ lạnh nhạt với hắn, giờ ông thật sự chẳng còn
mặt mũi nào để gặp Odrosse nữa.
"Dạ dạ... Thật ra con cảm thấy bây giờ anh hai rất ổn." Arvid nói lí nhí.
Lúc trò chuyện với anh, Odrosse đã nói nhiều hơn rồi, bằng sự quan sát và
hiểu anh hai của mình, anh cảm thấy bây giờ tâm trạng của anh trai rất
tốt.
Đắm chìm trong cảm xúc của mình nên hoàng đế không nghe rõ
tiếng lẩm bẩm của con trai út. Sau khi rũ mắt trầm tư một lúc, ông bỗng
do dự mở lời: "Arvid, ngươi và anh ngươi khá thân thiết, bây giờ ta có
thể làm gì để... Bù đắp không?"
Arvid nghĩ ngợi rồi đôi mắt từ từ sáng lên, anh kéo ra một tờ hóa đơn dài vô tận từ trong thiết bị kết
nối riêng, thận trọng đưa đến trước mặt hoàng đế: "Cha, đây là chi tiêu
của trong phòng thí nghiệm mấy năm nay của con, người có thể... Chi trả
một phần không ạ? Người xem, bỏ tiền ra cũng tương đương người có một
nửa công lao trong phòng thí nghiệm này."
Là một nhà nghiên cứu kiêm thân vương được trả lương cao, nhưng anh vẫn nghèo đến mức có lỗi với các bậc tổ tiên.
Hoàng đế: "..."
Trong ánh mắt đầy hy vọng của con út, ông nhủ thầm "trả hết" rồi kết nối thiết bị kết nối của mình.
"Bộp", Arvid phảng phất nghe thấy âm thanh êm dịu của tiền đập cho mình bất tỉnh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Odrosse nói là làm, nói không về thì thật sự không về Thủ Đô Tinh suốt mười năm.
Trong mười năm, hoàng đế cương quyết cải cách chế độ nô lệ, phớt lờ sự phản
kháng mãnh liệt của các quý tộc, thậm chí vận dụng quân đội nhiều lần.
Cuối cùng chấm dứt chế độ nô lệ dã man trong lịch sử đế quốc vào năm thứ mười.
Nhưng Odrosse vẫn không định quay về, thỉnh thoảng hắn mới đăng status trên trang cá nhân, và rồi lại đầy những bình luận mong hắn quay về Thủ Đô Tinh.
Nhưng rõ ràng hắn không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi ngôn luận bên ngoài, vẫn không nhanh không chậm trồng
khoai tây ở Riuigne.
So với tuổi thọ khoảng ba trăm tuổi của con người hiện nay thì mười năm không dài cũng không ngắn.
Trong mười năm qua Odrosse sống rất đơn giản, luyện cơ giáp đúng giờ, trồng khoai tây và đọc sách.
Hắn đã xây một ngôi nhà gỗ đơn giản nhưng chắc chắn ở đây, và hắn đã mang
về nhà trồng trong chậu hoa loài cây kỳ lạ trông giống củ khoai tây đen
thui, nhưng lại có lá bị tinh thần thể của hắn đào được từ cánh đồng hoa ngày đó.
Hắn đã tìm kiếm tất cả thông tin về thực vật trong đế
quốc, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về loại thực vật này, vì vậy hắn đành phải tự mày mò chăm sóc nó.
May mà sức sống của cây khoai tây đen này có vẻ ngoan cường lắm, hắn cẩn thận nên không dám bón bất kỳ phân bón nào cho nó, chỉ dám tưới nước nhưng nó vẫn sinh trưởng
mạnh mẽ.
Dù mười năm qua nó không lớn lên nhiều, nhưng ít ra lá
nhỏ vẫn có tinh thần lắm, nó thường run rẩy thẹn thùng khi đầu ngón tay
của hắn dụi dụi lá nhỏ.
Hắn đã mang cuốn "Thần khúc" ở nhà đến đây, để dành đọc thong thả lúc nhàn rỗi.
Nhưng dù có đọc chậm thì cũng đã qua mười năm, hắn đã đọc quyển sách này mười lần rồi.
Đây là lần thứ mười một hắn đọc quyển sách này.
Khi hắn đang ngồi trên bàn bắt đầu đọc sách, một con rồng nhỏ to bằng lòng
bàn tay lặng lẽ xuất hiện tự lúc nào bò vào theo mép chậu hoa, thân thể
thon dài bao bọc cả củ khoai tây đen, đôi mắt thú xanh băng híp lại,
ngẩng đầu dụi nhẹ vào cây, thỉnh thoảng duỗi cổ liếm chiếc lá nhỏ.
- Kể từ khi tinh thần thể của hắn học được cách thay đổi hình dạng, nó đã coi chậu hoa đó như ổ của mình, suốt ngày ôm cái cây trong đó ngủ.
Odrosse thỉnh thoảng giơ tay chạm vào củ khoai tây nhỏ bên cạnh, rồi im lặng
đọc sách suốt buổi chiều đến khi mặt trời lặn mới ra ngoài nấu ăn.
Trên chiếc bàn rộng, trên trang hắn mở ra viết rằng:
"Tôi đến từ nơi tôi muốn quay về. Tình yêu thúc đẩy tôi khiến tôi mở lời."
Odrosse dành mười lăm phút trong bếp để làm một món đơn giản gồm thịt thú Cô Lỗ xào với măng tây, cho vào hộp giữ ấm rồi đi về phía nhà gỗ
Hắn
mua một số nguyên liệu chủ yếu từ thực vật và hạt giống trong các cửa
hàng đi quanh khắp vũ trụ, khai hoang một mảnh đất rồi trồng chúng, rồi
kèm thêm một số động vật nhỏ trên hành tinh nên cũng có thể chế biến ra
rất nhiều món ngon.
Hắn đã học nấu ăn để khi người hắn chờ quay về thì sẽ nấu ăn cho em ấy.
Nhẹ nhàng mở cửa nhà gỗ ra, hộp giữ nhiệt trong tay Odrosse rơi xuống đất phát ra âm thanh "cốp" chói tai.
Nhưng hắn chẳng rảnh bận tâm-
Trên chiếc bàn nơi chỉ có một quyển sách và một chậu hoa cách đây mười lăm
phút, bỗng có một cơ thể mảnh khảnh ngồi trên đó tự lúc nào.
Em
ấy có mái tóc đen mềm mại và đôi mắt cũng màu đen, trần trụi cả người,
làn da thanh mảnh trắng ngần được ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ trở
thành màu vàng mềm mại, em đang ngơ ngác mở đầu gối ra và chống hai tay
ngồi trên bàn. Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi mắt tưởng chừng như được rửa sạch bởi nước sáng long lanh, nhưng thân thể lại ngượng ngùng cuộn
tròn lại.