“Tôi?” Yến Tri An muốn cười. Chuyện cười gì thế không biết. Cậu thuê người đánh và đe dọa Yến Vân Ly.
Yến Tri An suy nghĩ, nếu như cậu thật sự đe dọa cậu ta, không biết cậu ta
có dám đi ra khỏi cửa không. Vốn dĩ không phải người hiền lành gì, Yến
Tri An ngoan ngoãn trước người nhà họ Yến đã chế ở vụ tai nạn xe vào
kiếp trước rồi.
Yến Tri An bước lên phía trước vài bước. Cậu đứng đối diện Yến Vân Ly. Đôi mắt lạnh lẽo khiến người nhìn vào phải rùng
mình một cái, cậu như bước ra từ kỷ băng hà, không có hơi ấm, không có
tình cảm nhìn thẳng vào cậu ta.
“Yến Vân Ly à Yến Vân Ly. Cậu vẫn không biết sử dụng thủ đoạn như trước. Chuyện cậu bịa ra thì chỉ có đám chó của cậu mới tin thôi.”
Yến Vân Ly nhìn chòng chọc cậu, ánh
mắt cậu ta vừa hận vừa sợ, nhìn xấu xí đến cực điểm. Yến Tri An rất hài
lòng với phản ứng này. Cậu vỗ lên má cậu ta hai cái, như vuốt ve một chú mèo vậy.
Thanh niên vừa nói Yến Tri An thuê người đe doạ bị gọi
là chó thì tức giận. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt Yến Vân Ly thì nói không
nên lời.
Yến Tri An bước lại gần Giang Cẩn Diên. “Đi thôi.”
Cả quãng đường đi, Giang Cẩn Diên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng
Yến Tri An. Cậu thấp hơn hắn một chút, dáng người cân đối, mỗi bước đi
đều tỏa ra hơi thở của tri thức, vừa dịu dàng vừa xa cách.
Ánh
mắt khi nãy Yến Tri An nhìn Yến Vân Ly, là ánh mắt mà hắn chưa bao giờ
nghĩ sẽ xuất hiện trên người Yến Tri An. Bao năm nay quen biết nhau,
Giang Cẩn Diên cảm thấy hắn đủ hiểu bạn thân của mình rồi, nhìn bên
ngoài cậu thì sẽ có cảm giác khá đơn điệu, nhưng nội tâm Yến Tri An rất
phong phú.
Cậu sẽ dùng khuôn mặt lạnh lùng này nói lời tự luyến,
cũng sẽ mắng chửi người, đánh nhau hay bật lại giáo viên khi học cấp
hai, cấp ba, Yến Tri An từng trải nghiệm qua rồi. Dù vậy, cậu lại là
người ưa thích yên tĩnh, suy nghĩ cũng rất tích cực.
Nhưng, Yến
Tri An hôm nay lại mang cho hắn cảm giác khác. Vẫn dịu dàng, vẫn xa
cách. Và nhiều hơn nữa là cậu còn có chán ghét và thù hận… Đúng vậy, là
thù hận.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Yến Tri An mặt đối mặt với Giang Cẩn Diên.
“Cậu.”
Yến Tri An khẽ khúc khích mấy tiếng, “Nhìn đẹp lắm phải không?”
“…”
“Cậu với chú xảy ra chuyện gì à?” Yến Tri An tiếp tục bước đi, tay cậu chắp về phía sau, ung dung như một ông cụ non.
“Không có chuyện gì!” Giang Cẩn Diên thay đổi thái độ ngay tắp lự.
Bình thường, có chuyện gì Giang Cẩn Diên đều sẽ nói ra không giữ lại một
chữ, nhưng hôm nay cậu hỏi lại dùng “không có chuyện gì” để trả lời.
Liên kết với việc trong hai tuần này, hắn chẳng hề gọi cho cậu dù chỉ
một lần. Yến Tri An gật gù, vậy là hai chú cháu này xích mích với nhau
lớn lắm, và còn liên quan đến cậu nữa.
Dù liên quan đến mình, nhưng lại là chuyện của hai chú cháu họ, Yến Tri An chẳng tiện xen vào.
Biết được điều cần biết, Yến Tri An nói cho Giang Cẩn Diên chuyện team
building thì rời đi. Chiều Giang Cẩn Diên có tiết, còn cậu thì không.
Nhờ sự giúp đỡ của Giang Tịnh Du mà dự án game của Yến Tri An đã gần hoàn
thành. Bây giờ chỉ cần nộp bản báo cáo chi tiết và sản phẩm thử lên nhà
trường, thì cậu có thể bắt tay vô ứng dụng thông minh của mình.
Yến Tri An ra đến cổng trường, cậu nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở ven đường. Vị trí quen thuộc, chiếc xe quen mắt.
Là Giang Tịnh Du.
Yến Tri An gõ cửa kính: “Chú? Sao chú lại ở đây?”
“Tri An.” Nghe giọng anh không khác gì với bình thường, ngược lại là đôi mắt, ánh lên một chút mỏi mệt.
Cậu ngồi lên ghế phụ. “Chú có muốn đi với tôi đến một nơi không?”
Mắt Yến Tri An cong cong, môi ngậm cười, khí chất trên người dịu dàng trong trẻo. Lời nói ra còn có chút giảo hoạt. Giang Tịnh Du nhìn đến thẫn
thờ, hồn bị câu đi đâu mất.
“Được.” Anh nói trong vô thức.
Ý cười trên mặt của Yến Tri An nồng đậm hơn. “Chú còn chưa biết tôi muốn đi đâu.”
“…”
Xe chạy đi theo chỉ dẫn của Yến Tri An, cậu nói rẽ trái, Giang Tịnh Du rẽ
trái, nói rẽ phải, anh rẽ phải. Khi dừng lại thì đang ở trước một công
viên vui chơi. Ánh sáng lộng lẫy, hoạ tiết rực rỡ loá mắt người nhìn,
chắc do không phải cuối tuần, công viên này cũng không đông lắm.
Yến Tri An nhìn vẻ kháng cự trên mặt Giang Tịnh Du thì phì cười. Anh năm nay đã 28, gần 30 đến nơi, đến khu vui chơi để làm gì.
“Trước khi lên đại học, tâm trạng không tốt tôi vẫn thường đến đây. Mặc dù
không có tiền để chơi, nhưng nhìn cảnh náo nhiệt này thôi, tôi cũng thấy vui vẻ.”
Ở đây, đa số là những đứa trẻ được ba mẹ nắm tay, hoặc
là anh chị, người nhà gì đó dẫn đến chơi. Nhìn những đứa trẻ đó cười
hạnh phúc với gia đình của mình, cậu như thấy được cảnh bản thân cũng
hạnh phúc như vậy.
À! Giờ thì hết rồi. Cậu nghĩ, có lẽ bản thân mãi mãi không biết được cảm giác hạnh phúc của những đứa trẻ đó đâu.
Giang Tịnh Du khẽ nhìn đứa nhỏ, cậu ung dung đi phía trước. Quả thật tâm
trạng của anh mấy ngày nay không mấy tốt đẹp. Khi cậu nói câu đó, anh
nghĩ Yến Tri An muốn kéo tâm trạng của anh lên. Nhưng nhìn vẻ mặt cậu
hiện tại có vẻ, trạng thái của cậu hiện tại cũng chẳng kém hơn anh là
bao.
Tâm trạng Yến Tri An không tốt. Anh nghĩ đến chuyện xảy ra
mấy ngày này của nhà họ Yến. Ánh mắt nhìn bé con trước mắt dịu dàng hơn
hẳn, theo đó là một chút đau lòng.
“Đi thôi, em muốn chơi cái gì?” Anh tiến lên một bước, đi ngang với Yến Tri An, nắm lấy tay cậu kéo nhẹ về phía trước.
Giọng nói dịu dàng như mật rót thẳng vào tai cậu, Yến Tri An nhìn anh, mặc anh kéo đi.