Yến Vân Ly vốn muốn nhân ngày sinh nhật kia làm bẽ mặt Yến Tri An. Nào
ngờ trong bữa tiệc lần chạm mắt duy nhất của hai người họ là ở hành
lang, đã thế cậu ta còn bị người nọ ném cho một ánh mắt khiêu khích. Tâm trạng đã không tốt, Trịnh Thăng còn bóng gió khơi lại chuyện cũ, gã
không sợ sao? Chính gã mới là người đã xuống tay với Ninh Diêu Tuyết.
Mặc dù biết toàn bộ sự việc, nhưng bề ngoài cậu ta vẫn luôn tỏ ra ngây thơ
vô tội, còn đau lòng cho người con gái kia trong một tháng trời. Vốn còn muốn dò xét xem Trịnh Thăng có ý gì, nhưng cả buổi sáng Yến Vân Ly lại
chẳng thấy gã đâu cả. Một người bình thường dù không có tiết học vẫn đi
theo sau cậu ta như một cái đuôi, hôm nay lại chẳng thấy mặt ở đâu.
“Hôm nay, anh Thăng không đi học sao?” Cậu ta có chút hoài nghi, hỏi những người bạn bên cạnh mình.
Đám người đó ai cũng lắc đầu không biết. Thầm mắng một đám bình hoa vô dụng này trong lòng, cậu ta ra vẻ tủi thân.
“Chuyện hôm qua cậu đừng buồn quá! Chắc do cậu ta nhớ đến người cũ thôi, vì…”
Vốn muốn khuyên nhủ, còn chưa nói hết đã bị véo mạnh một cái vào eo.
Người này trừng mắt lên một cái, biết mình nói hớ cũng ngậm miệng lại.
“Thôi thôi, ăn nhanh nhanh một chút, Vân Ly đã hứa đàn cho chúng ta nghe một khúc mà.”
“Ừ.” Yến Vân Ly chậm chạp mà đáp lại.
Ở thư viện trường, trên tầng thứ tư, có một phòng nhạc cụ, trong đó bày
biện đủ nhạc cụ cổ đại đến hiện đại. Sinh viên có thể thoải mái sử dụng, nhưng không thể mang đi hay làm hỏng. Cả đám người ăn uống no nê kéo
nhau đến thư viện, chỉ là chưa kịp đến nơi thì cả đám Yến Vân Ly đã đụng phải Yến Tri An và Giang Cẩn Diên đang cắp sách đến trường.
Giang Cẩn Diên thầm mắng một câu xúi quẩy, một ánh mắt cũng lười ban phát cho đám người kia.
Bạn bè nịnh hót của Yến Vân Ly đa số đều bị cậu ta trong tối ngoài sáng
thao túng tâm lý, chỉ cần cậu ta ghét ai thì cả đám cũng ghét người đó.
Đương nhiêu họ chẳng dám động đến tiểu thiếu gia Giang gia nổi tiếng
tính tình cộc cằn này. Còn Yến Tri An không có bối cảnh liền trở thành
quả hồng mềm để người ta dùng những ánh mắt tiêu cực nhất mà lia tới.
Bên kia nhìn bên này đến xẹt ra tia lửa, còn hai người bên này lại chẳng
mảy may quan tâm. Yến Vân Ly nắm chặt nắm tay, con người này sao lại
đáng ghét thế, đi đến đâu cũng gặp, cậu ta chỉ hận không thể bóp chết
cậu ngay lập tức, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt cậu ta nữa mới tốt.
Nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười hư tình giả ý, “Tri An, Cẩn Diên.”
“Hôm qua trong bữa tiệc tôi không nhìn thấy đâu cả. Tiếc quá, vốn còn muốn để Tri An cùng cắt bánh kem với tôi.”
Yến Tri An và Giang Cẩn Diên nhìn nhau, cả giả ý cúng không muốn cùng người này nói chuyện. Nghe đi, nó ra hai câu, chẳng có câu nào là ý tốt cả.
Câu đầu tiên thì nói hai người gian gian díu díu mập mờ… Giang Cẩn Diên
cũng muốn được mập mờ lắm, mà bạn thân không muốn làm “công” nên tạm
hoãn. Câu thứ hai, ý tứ muốn nhắc mọi người nhớ Yến Tri An cũng có sinh
nhật vào ngày 25 tháng 9, cùng ngày với cậu ta, cậu ta mang ý tốt chia
sẻ bánh kem thật ra lại âm thầm hạ bệ Yến Tri An.
Cậu cười khẩy
trong lòng. Yến Vân Ly không muốn nhất hiện tai là để cậu gặp cha mẹ,
không muốn thứ hai là gặp cậu. Cậu vuốt cằm, suy nghĩ một chút thì có
thể biết được tiếp cận cậu chẳng phải chủ ý chủ quan của cậu ta đâu.
Nhưng mà, một con muỗi luôn vo ve bên tai đúng là khó chịu thật.
Cậu nghiêng đầu, không phản ứng lại câu nói đầy ẩn ý kia của cậu ta, cậu
nói: “Hôm nay Trịnh Thăng không đi học sao?” Giả như cậu có chuyện muốn
tìm người này, biết gã bạn của đám bọn họ nên mới hỏi.
Quả nhiên, Yến Vân Ly cứng đơ cả người.
Yến Tri An chọc người ta xong, vừa lòng kéo Giang Cẩn Diên rời đi trước ánh mắt căm hơn của đám người.
“Thật khinh thường người ta quá đáng!”
“Vân Ly chủ động như vậy rồi cậu ta còn có mặt mũi không để ý cậu ấy!”
“Vân Ly, cậu đừng qua lại với hai người đó, thật không biết thức thời.”
Yến Vân Ly lấy lại tinh thần. Cậu ta dùng ánh mắt không đồng tình nhìn đám
bạn của mình: “Các cậu đừng nói như thế, Cẩn Diên từ nhỏ đã không ưa gì
tôi, tôi cũng quen rồi. Tri An cậu ấy tốt lắm, chỉ là tính cách cậu ấy
có chút lạnh lùng thôi, chứ hai người họ tốt lắm.”
“Vân Ly à, sao cậu tốt bụng thế? Cậu như vậy mới bị Giang tiểu thiếu gia đè đầu cưỡi cổ đó.”
“Không nói nữa, cậu còn muốn đến thư viện không?”
Yến Vân Ly cũng chẳng muốn lật mặt với đám bạn plastics của mình, cậu ta gật đầu, mang theo bực bội tiếp tục đi vào thư viện.
Tâm tình hai người còn lại cũng không còn tốt như trước nữa. Giang Cẩn Diên thầm mắng Yến Vân Ly trong lòng mấy vạn lần, sau đó mới chậm chạp nhớ
ra vừa nãy Yến Tri An có hỏi bọn kia về Trịnh Thăng.
“Cậu tìm Trịnh Thăng làm gì?”
Yến Tri An không chút sơ hở nào nói: “Tìm anh ta có chút việc thôi, không có gì quan trọng cả.”
Đương nhiên lời thoái thác này không lọt vào tai Giang Cẩn Diên, nhưng hắn
cũng chẳng hỏi thêm nữa, xưa nay, cậu luôn không thích có người can
thiệp quá sâu vào chuyện của mình, nếu vượt giới hạn cuối cùng của cậu,
có lẽ khi đó hắn sẽ nhìn thấy một vẻ mặt nổi giận thực sự của Yến Tri
An.
Hắn nói: “Trịnh Thăng không phải tên tốt lành gì, chuyện xấu
của gã nói mười ngày cũng không hết. Cậu tránh xa gã một chút, không
tiếp xúc thì tốt hơn.”
“Ừ.” Biết bạn thân đang quan tâm mình, cậu cũng không phản bác lại. Đương nhiên, không thể không tiếp xúc, cậu còn muốn kéo gã xuống vũng bùn, vạn kiếp bất phục thì không cần, chỉ cần
dùng đúng pháp luật khiến gã trả giá một chút, tiện thể kéo Yến Vân Ly
một cái là ổn rồi.