Ánh bình mình le lói sau những tàng cây, sáng sớm mùi nhang đèn bao trọn một khoảng không gian. Người ra kẻ vào lục đục có mặt, người nấu nước,
người pha trà, một thoáng vị đầu thu ghé qua.
Một tà y áo phất phơ trong cơn gió, từng nghi lễ tiễn người đi cứ vậy được hoàn thành.
Màu quân phục xen lẫn vạt áo đen, trong những người đưa tiễn Minh Huy, đồng đội anh cũng ở đây.
Một nấm mồ, một di ảnh, một mỏm đất non trẻ mọc giữa khoảng đất mấp mô, một bài vị mới được đặt trên bàn thờ nhỏ.
Bữa cơm đầu tiên tại nhà sau hơn một ngày thức trắng chẳng ai ngờ lại thiếu đi một người quan trọng. Kim Yến theo bố trở về nhà, Hà Diệp cùng bố mẹ về sắp xếp lại bàn thờ mới. Người trong ảnh vẫn cười tươi với cô như
hôm nào, nụ cười ấy sau này chỉ còn trong kí ức.
Bữa cơm vắng tiếng nói, chẳng ai buồn động đũa, ăn cho cố rồi liền dọn dẹp.
Hà Diệp rửa bát xong liền đi lên phòng. Trong vô thức lại nhìn cánh cửa
phòng đối diện hồi lâu, chân rẽ bước, khẽ đẩy cửa. Mẹ cô thiếp đi trong
phòng anh trai, tay ôm chặt bức ảnh gia đình. Lông mày nhíu chặt, khóe
mắt còn giọt lệ chưa khô. Người mẹ dịu hiền của cô, tóc mai cứ vậy mà
bạc. Hà Diệp cẩn thận đắp chăn rồi rời giường.
Cô yên lặng nhìn
phòng mình, cửa sổ đóng kín, khe sáng vậy mà chẳng thể làm phiền thế
giới này. Đi trong bóng tối, theo thói quen đi dần tới bàn học. Nằm
nhoài người lên bàn học, tay lặng yên sờ lá hương thảo, cô im lặng không hiểu được dòng chảy suy nghĩ của chính mình. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, tiếp sau dòng chữ "Chờ anh" kia đã không còn thêm tin
nhắn mới.
Hà Diệp bật điện bàn học, ánh sáng cam bao phủ căn
phòng màu hồng ấm áp. Rõ ràng chỉ cần kéo tấm rèm kia ra, mọi thứ ánh
sáng sẽ tràn vào căn phòng, nhưng như vậy thì chói mắt quá, Hà Diệp sợ
mình chẳng tiếp nhận nổi nguồn sáng chói mắt ấy. Lục tìm từ túi áo
khoác, Hà Diệp tìm thấy móc khóa bị rách, cô loay hoay một hồi cố tìm
cách sửa lại. Sửa tới bật khóc.
Gạt hết nước mắt, cô lại lôi từng cuộn len, móc thành chiếc móc khóa mới. Ngồi tới trời tối mịt, một
chiếc móc khóa hoàn chỉnh hoàn thành. Đặt cạnh chiếc móc khóa cháy xém,
bông bung ra ngoài, vẫn có chút thiếu sót không thể thả bằng lời.
Quăng đống len đi, hai mắt thâm quầng, Hà Diệp lọ mọ cầm điện thoại bật lên rồi lại tắt.
"Em đi ngủ, trong mơ anh tìm em nhé"
Cô nhắn tin ấy rồi gửi, đầu bên kia chẳng có hồi đáp.
Trong phòng lại tối đen, cô ôm con Doremon to bự, đầu gối lên chân, vùi mặt
vào sâu trong lòng con Doremon ấy. Trong đầu từng kỉ niệm cứ như chạy
loạn. Khi cô bắt đầu biết đi, mặc chiếc váy vàng tươi, chân lon ton chạy theo anh trai, vừa đi vừa như sắp khóc cố gọi lớn.
"Anh Bờm ơi, anh Bờm ơi"
Chàng trai chạy tít phía trước, quay đầu lại, khua món đồ chơi trong tay, tít mắt cười gọi với theo:
- Quỷ nhỏ chân ngắn, đuổi kịp anh anh dẫn em đi chơi cùng.
Cô bé mặt đỏ bừng, hai bím tóc nhỏ lên xuống theo nhịp chạy. Vừa đuổi theo vừa gọi lớn tên anh, cố chạy để anh dẫn đi chơi cùng.
Rồi lớn dần theo những lần rượt đó, trước mắt cô là gáy tóc của một chàng
trai. Cổ trắng, vành tai cong lượn theo mép tóc. Cô nhận ra mình chưa
từng chạy vượt qua được anh, cứ chỉ mãi nhìn bóng lưng anh trai chạy từ
nhỏ tới lớn. Bóng lưng ấy mãi to lớn, đôi chân ấy mãi vững vàng, bàn
tay, bước chân nhỏ bé của Hà Diệp lại không thể chạy theo, nắm không
kịp. Từ chàng trai nhỏ mũm mĩm, tới cậu thanh niên đầu cua, vai gầy, rồi cậu trai tóc vuốt, cố tỏ ra mình thật ngầu.
Bàn tay Hà Diệp siết chặt, tóc tán loạn vương trên khuôn mặt, khóe miệng hết mỉm cười lại
mếu mó, lông mày giãn ra rồi lại nhíu chặt. Trong cơn mê man cô thấy có
bóng người nhìn mình thật lâu, dém lại mép chăn. Ngón tay thon dài gạt
lại tóc tai, nhẹ nhàng chạm vào lông mày cô, rồi lại nhấc nhẹ chân rời
khỏi phòng. Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt vương lại trong cơn mơ. Ba
người trong giấc mơ cười ròn rã, đầu vương đầy những cánh hoa nhài. Cô
bé đầu đội vương miện hoa, hai anh xách đôi tay nhỏ giúp cô bay lượn
giữa sân nhà đầy nắng, ánh tà dương chiếu qua đối mắt trong veo, đậu
trên gò má ửng hồng. Cô bé chạm đôi chân nhỏ xuống mặt đất, đôi đũa phép quơ vòng tròn, trên cổ tay mập mạp có vòng hoa xỏ từ hoa lekima, nho
nhỏ như những chùm sao trời hợp lại. Tiếng cười ấy vang vào từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây cũng hân hoan cùng niềm vui non trẻ.