Nếu Như Rừng Sâu Có Cổ Tích
02
Ngoài trời mưa to gió lớn, cửa sổ mờ mịt, những cành
ngân hạnh đem theo nước mưa nhỏ giọt, quật mạnh như muốn lọt qua cửa sổ. Trong không gian có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng mưa, cùng tiếng
thở và tiếng tim đập của tôi.
Tôi không dám ngước lên nhìn cậu ấy.
Tuy rằng tôi không biết cậu ta là ai, nhưng cậu đã xuất hiện trước mộ của
Cung Húc thì nhất định là có quen biết với Cung Húc! Nhưng, bây giờ, cậu ấy đang làm gì ở đây?
Tôi cũng không biết cậu ấy có phải học
sinh trường này không, vì trong suốt ba năm học ở đây, tôi chưa từng gặp cậu ấy. Nếu một chàng trai như cậu học ở đây, lẽ ra tôi phải biết hay
ít nhất nghe ai đó nhắc đến cậu chứ.
Cậu ấy là ai?
Tại sao lại ở đây?
"Cậu... cậu vẫn ổn chứ?" Cậu ấy ngập ngừng hỏi, "Cậu sẽ không khóc đấy chứ?"
Tôi ngước lên nhìn, vẻ mặt của cậu dường như đã dịu lại.
Cậu ấy nhìn kỹ mặt tôi rồi thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không khóc sao, tôi còn tưởng cậu đang khóc đấy."
"Sao tôi lại phải khóc chứ?" Tôi tự cười, "Tôi sẽ không khóc."
Tôi rõ ràng đã nói rằng mình sẽ không khóc, nhưng lại có thứ gì đó lăn ra
khỏi khóe mắt tôi. Tôi đưa tay chạm vào, là nước mắt nóng hổi đang chảy
ra.
"À, đúng thật." Tôi cười, "Trời mưa thế này thật khó chịu."
Dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng những thanh âm vẫn lọt vào rồi làm ướt khóe mắt tôi.
"Này." Cậu khẽ cau mày, "Đừng cười nữa."
"Sao tôi lại không được cười? Cậu cho rằng tôi không đủ tư cách để cười
sao?" Tôi cười ngày càng tươi hơn: "Cậu nói tôi không được khóc phải
không? Không được khóc thì tôi chỉ có thể cười thôi!"
Cái nhíu mày của cậu ấy càng sâu hơn. Cậu rút điện thoại ra khỏi túi.
Vẫn nụ cười trên môi, tôi nhìn cậu ấy. Cậu chĩa camera điện thoại vào mặt
tôi, rồi ấn chụp, sau đó cậu quay màn hình điện thoại ra trước mặt tôi.
Vì quần áo của cậu ấy bị ướt nên màn hình điện thoại cũng ướt theo, nhưng
nó không làm ảnh hưởng đến sự rõ ràng của bức ảnh trên màn hình.
Trong ảnh, trên mặt tôi có nước mắt nhưng lại cười tươi rói, dường như còn có phần quá rạng rỡ.
"Cậu nhìn thấy chưa? Nụ cười của cậu phải nói là gớm ghiếc." Vẻ mặt cậu trở
nên nghiêm túc, "Nếu Cung Húc đứng trước mặt cậu, chắc chắn cậu ấy không thích nổi nụ cười của cậu đâu."
Lời nói của cậu ấy dường như đã
dẫm phải một công tắc nào đó, tôi cảm thấy máu trong người như trào
dâng, một cơn tức giận dữ dội bất ngờ ập đến. Một tiếng đổ "rầm" lớn
vang lên, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt chàng thanh niên đối
diện.
Cậu ấy quay đầu nhìn, tôi cũng hướng mắt nhìn theo cậu, đó là một dãy bàn ghế đổ nát.
Đây chính là kiệt tác của tôi, tôi không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì,
tôi chỉ cảm thấy rất tức giận, nhưng không có nơi nào để trút giận, vậy
nên đành dùng sức đẩy cái bàn trước mặt: "Cậu thì biết cái gì chứ!".
Tôi hoảng hốt, lo lắng, "Tại sao cậu lại đến đây rồi thay cậu ấy chỉ trích
tôi! Cho dù cả thế giới có đổ lỗi cho tôi, tôi biết cậu ấy sẽ không
trách tôi, cậu ấy sẽ không! Cậu là ai cơ chứ? Tại sao cậu lại ở đây? Cút đi, chỗ này là của tôi và Cung Húc, cậu cút đi!"
Tôi nói rồi đưa tay định đẩy cậu ấy nhưng cậu ấy đã tóm chặt lấy tay tôi giữa không trung.
Tôi khó khăn vùng vẫy: "Sao cậu vẫn không chịu đi? Tránh xa tôi ra, đồ khó hiểu!"
"Cậu đang hoảng sợ." Tâm trạng của cậu ấy cũng không tốt, "Lý do gì mà cậu
lại tức giận như vậy? Tôi đã nói gì quá đáng rồi phải không? Cậu không
tự mình nhìn bức ảnh kia sao? Tôi chỉ yêu cầu cậu đừng tỏ ra vẻ mặt như
vậy mà thôi."
"Biểu tình của tôi có liên quan gì đến cậu? Cậu
đúng là tên khốn tọc mạch, cậu đừng để ý đến tôi nữa. Tôi khóc hay cười
thì liên quan gì đến cậu? Cút đi!" Tôi nói càng lúc càng nhanh, như có
một ngọn lửa rừng rực đang thiêu đốt trong lòng tôi, đầu óc tôi lúc này
minh mẫn hơn bao giờ hết, phản ứng của tôi nhanh chưa từng có, thậm chí
mắt tôi còn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thay đổi biểu cảm trên khuôn
mặt cậu.
"Tôi và Cung Húc là bạn tốt, đương nhiên không phải việc của tôi." Tâm tình chàng thiếu niên cực kỳ không tốt, "Nhưng vì cậu mà
bạn thân của tôi chết, tôi không đủ tư cách can thiệp sao?"
Tôi đột nhiên cứng đờ người.
Câu nói của cậu cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi: "Vì cậu mà bạn thân của tôi chết.".
Vì cậu.
Vì cậu.
Vì cậu.
Đúng vậy, vì tôi.
Cung Húc mới chết.
Nỗi buồn mênh mang lại vồ vập ập đến như những những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, tất cả sức lực ít ỏi của tôi đều bị tiêu hao hết trong giây
phút này.
"Tại sao... tại sao..." Tại sao cậu ấy lại nhắc với tôi chuyện này? Rõ ràng là tôi đã chật vật khiến bản thân không nghĩ về nó
nữa.
"Này." Giọng điệu của cậu dịu đi một chút, "Tôi không có ý đó, tôi chỉ... Dù sao, tôi xin lỗi vì đã nói những điều như vậy."
"Cậu nói đúng, là lỗi của tôi. Tôi đã giết cậu ấy. Tôi là kẻ sát nhân. Là
lỗi của tôi. Tất cả là lỗi của tôi." Tôi hiểu, hiểu rõ hơn ai hết.
Những mảng bong bóng lớn như bọt tràn vào lồng ngực tôi, cảm giác tội lỗi lấn át những cảm xúc khác và trực tiếp nhấn chìm tôi.
"Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi..." Tôi lặp đi lặp lại câu
nói này, con quái vật đang ngủ yên trong lòng tôi đã bị đánh thức. Nó
đang hoành hành, từng giọt máu và nội tạng của tôi đều bị nó đảo lộn.
Tôi muốn về nhà, tôi muốn rời khỏi đây, tôi không muốn ở đây nữa.
"Cậu làm sao vậy? Này, Hạ Thập Vũ, cậu có nghe tôi nói không?" Giọng nói của chàng thiếu niên trở nên lo lắng, "Cậu thấy không khỏe à? Trông cậu tệ
lắm."
Giọng nói của cậu ấy khó chịu đến mức tôi chộp lấy chiếc
máy ảnh rồi quay người chạy ra ngoài. Bàn ghế trước mặt bị tôi đẩy ra,
nên vừa chạy tôi đã vấp phải một chiếc ghế đẩu, trực tiếp ngã xuống, đập vào góc bàn.
Đầu tôi đau nhói, có thứ gì đó đang chảy, trượt qua khóe mắt tôi.
"Hạ Thập Vũ!" Chàng thanh niên đi tới, đưa tay ra với tôi.
Tôi hốt hoảng né tránh bàn tay của cậu, rồi từ mình đứng dậy.
Bàn ghế ngổn ngang chắn đường, tay chân thì vụng về không theo ý muốn của
tôi, trong một đoạn ngắn mà tôi ngã lên ngã xuống vài lần. Tên con trai
đang bám sát theo tôi kia càng khiến tôi bực mình hơn.
Tôi muốn rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa.
"Hạ Thập Vũ, cậu bị thương rồi, tôi đưa cậu đến phòng y tế băng bó!" Cuối
cùng cậu ấy đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi. Lần này cậu ấy nắm rất
chặt, tôi cố gắng vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát ra được.
"Buông tôi ra!" Tôi cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cảm xúc gần như sụp đổ, "Buông
tôi ra, tôi không muốn thấy cậu! Cậu là ai chứ? Tại sao cậu lại giữ tôi
lại? Cậu thật sự rất phiền phức!"
"Mộc Tư Nam, tên tôi là Mộc Tư
Nam!" Cậu ấy lớn tiếng trả lời tôi, "Tôi là bạn thân của Cung Húc. Tuy
tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu nhưng tôi không thể để cậu
một mình được. Cậu bây giờ không ổn chút nào."
"Đó là chuyện của
tôi, cậu đừng để ý!" Tôi sốt ruột, cúi đầu dùng hết sức cắn mạnh vào
cánh tay cậu. Lòng tôi như lửa đốt, ngày càng lo lắng, hoảng sợ.
"Này." Mộc Tư Nam hét lên, cánh tay cậu ấy đang chảy máu, là vết cắn của tôi.
Cậu ấy hơi nới lỏng nắm tay, tôi đẩy mạnh cậu ra rồi lao nhanh ra khỏi lớp. Cơ thể tôi dường như đã linh hoạt trở lại, dường như sức lực vừa bị hút đi đã quay trở lại, một dòng điện như chạy dọc cơ thể tôi, khiến tôi
phấn khích như vừa có điều hạnh phúc tuyệt vời gì đó đã xảy ra.
"Hạ Thập Vũ! Đừng chạy nữa!" Mộc Tư Nam nhanh chóng đuổi theo.
Tôi lao vào cơn mưa tầm tã, chạy càng lúc càng nhanh, bước chân cực kỳ
nhanh nhẹn, tôi chưa bao giờ biết mình có thể chạy nhanh đến thế.
"Hạ Thập Vũ!" Giọng nói của Mộc Tư Nam rất lo lắng, "Đừng chạy, tôi không
đuổi theo cậu nữa. Đừng chạy nữa. Trời mưa to quá, nếu bị ướt như thế,
cậu sẽ ốm mất. Đầu cậu chảy máu rồi, cậu vừa bị tôi đập vỡ đầu đấy!"
"Hahaha." Tôi không hiểu tại sao mình lại cười lớn nữa. Quay lại nhìn cậu. Cậu ấy vẫn đang chạy theo tôi, vết máu đỏ tươi trên cánh tay thấm lên áo sơ mi trắng, tôi biết đó là vết cắn vừa rồi của tôi.
Nhưng, tất cả là lỗi của cậu ấy, là lỗi của cậu ấy, không phải lỗi của tôi, tôi không biết gì cả.
Tôi cắn răng chạy nhanh hơn về phía trước. Ở bến xe buýt bên ngoài cổng
trường, có một chiếc xe vừa cập bến. Tôi chạy tới, rồi trèo lên xe.
Cánh cửa xe từ từ đóng lại, tôi đứng bên cửa sổ nhìn Mộc Tư Nam đang lao tới nhưng cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn chiếc xe buýt rời đi. Trông cậu ấy
rất khó chịu, điều đó khiến tôi hài lòng cười khúc khích.
——oOo——