Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Chương 60: Trở lại không gian


trướctiếp

Lúc đôi phu phụ đó về cũng là lúc năm đứa nhóc trong sân ùa đến náo loạn một phen, nào là phải tắm rửa, thay đồ, chọn phòng.... Ơ thật là mệt mỏi, ai có cùng quan điểm thì cho xin nhẹ cánh tay đi, chờ đến lúc sắp xếp yên ổn hết cho tụi nhỏ thì thân thể nàng đã cạn hết một phần sinh lực, phải lê tấm thân từng bước chậm rãi đi về phía cửa phòng mẫu thân.

Hồi tưởng lại lúc nảy, khi phụ thân và tướng công nàng nghe được tin mẫu thân cùng nàng tối đêm nay một mực kiên quyết phải ngủ chung phòng, thế là hai người nam nhân hướng ánh mắt về phía nàng xong lại chỉa về phía mẫu thân, rồi hai người lại tự nhìn nhau bất động vài giây, rồi mới bất lực xoay người trở về căn phòng khác, không quê để lại ánh mắt tiếc nuối ai oán không làm được gì cho hai mẫu tử, làm nàng không nhịn được mà chỉ biết cười thầm một trận lớn trong bụng.

"A Mạn, đừng nhìn nữa nhanh nhanh vào đây" tiếng của nương cùng một lực đạo không mấy nhẹ nắm lấy tay kéo mạnh nàng ngồi vào chiếc giường bên trong, làm nàng trở tay không kịp, giật mình một phen, khi đã đặt mông xuống tấm chăn nàng liền làm bộ mặt ủy khuất nhìn về phía nương than giản.

"Nương người có thương nhi nữ của người hong dạ? Con vừa xử lý xong tụi nhóc, người cho con nghỉ xíu được không? Người kéo con muốn ngã sấp mặt luôn đây này hic hic".

nữ một cái nói

"Cái con bé này, ngươi coi không phải cũng là tại nương suy nghĩ cho con sau, phải nhanh để không bị phát hiện hiểu chưa? "Tích thị nhẹ nhàng kí tay lên đầu nhi

"Ui da, người nhẹ tay thôi con đau" nàng giả vờ ôm đầu ngã xuống nêm than đau.

Tích thị nhìn màn kịch trước mắt cười tít mắt đưa tay xoa đầu nhi nữ, thời gian trôi qua thật mau đứa nhỏ của bà nhanh vậy đã làm nương tử, mẫu thân nhà người ta, mấy năm trước còn gầy gò, bệnh tật, nằm trong lòng bà, làm bà đau xót như mất mấy năm tuổi thọ mà giờ nhìn xem, khác đi nhiều rồi, lớn hơn, trưởng thành hơn và quan trọng là khỏe mạnh hơn còn béo ra nữa thì phải haha.

Nàng thấy mẫu thân cười vui cũng không giỡn nữa mà nghe theo lời người ngôi dây cầm tay bà xoa xoa.

Trước lúc vào không gian, nàng phải kêu mẫu thân chờ một xíu xiu để đi lấy mấy thứ rồi mới nhanh nhẹn từ hình xăm hoa đào cùng nương xuyên qua khoảng thời không đi vào mảnh vườn trong khônng gian của mình cùng nương.

Trong nháy mắt toàn bộ khu vườn đã xuất hiện trong tầm mắt hai người, mảnh vườn sau một thời gian vắng bàn tay chăm sóc của nàng vẫn sinh trưởng vượt bậc, rau củ, cây trái, nông dược phát triển đủ đầy một cách thần kì....

"A Mạn con xem, đây đúng là thế giới thần tiên, mặc dù không có bàn tay người chăm bón thì chúng vẫn sống tốt. "

"Đúng vậy ạ, mọi thứ ở đây đều là một thứ kì diệu với chúng ta, được xem như một phần mai mắn mà ông trời ban cho con nhưng chắc tới lúc phải trao cho người kém mai mắn hơn rồi ạ, vì hiện tại cuộc sống con đã quá đủ đẩy rồi nương ha ".

Sau khi đặt chân đến đầu mảnh vườn, nàng cùng mẫu thân chia nhau ra mỗi người sẽ thu ba mẫu đất.



Khi thu hoạch thì cần phải có bao, sọt, liềm... nên là nàng và nương lại cùng nhau đi về phía ngôi nhà để tìm kiếm một vài dụng cụ cần thiết.

Sau một hồi loay hoay trong nhà thì đã lấy hết những vật cần dùng, liền xoay người trở ra ngoài, trên đường đi nàng nói với nương :" Nương con nghĩ khi chúng ta thu hoạch mấy loại rau củ quả thì nên phân loại chúng ra, cái nào dùng trước, cái nào để lâu dùng sau được hay dược liệu và rau củ quả mình sẽ phần riêng biệt vậy khi đem ra sẽ không lẫn lộn hay khó khăn, nương người thấy vậy được không ạ".

Nghe nhi nữ nói, Tích thị ngẫm nghĩ gật đầu khen:"A Mạn, sao con nghĩ được hay vậy, ta thấy như vậy khẳng định có thể được, chúng ta cứ làm như vậy đi. Sau này cái nào cần dùng trước sau cũng tiện một phần.

"Được, vậy hai người chúng ta liền chia nhau ra cùng thu hoạch ạ".

Trong lúc hai nhi nương nhà nàng xắn tay áo, đổ mổ hôi thu hoạch, hoàn toàn đặt tận tâm thu hoạch cũng chọn lựa kỉ càng chứ không phải cái gì cũng hái hết toàn bộ.

Thu hoạch rõ một lúc lâu, trên trán đã lắm tắm mổ hôi, hai mẫu nhi nàng dù gì cũng là phận thân nữ, sức sánh không bằng những người nam nhân, thu hoạch hay vận chuyển đều cần rất nhiều sức, nàng muốn kiên trì làm nốt hết mẫu đất thứ hai nhưng ất là quá sức lực rốt cuộc không kiên trì nồi, đứng thở hồn hển cả lên, đứng nghỉ tầm chút lát mới tiếp tục công việc.

Nhìn về phía Tích mẫu cũng không tốt hơn là bao, làm được mấy bước là phải ngẫng đầu lau ít mổ hôi trên trán, mặc dù khí hậu ở đây ôn hòa, mát mẻ nhưng đành chịu thua sự kiệt sức và mệt mỏi, hết lau mồ hôi lại đấm đấm cái lưng già ê ẩm, nhức mỏi, nhưng phải cố sức mà làm cho xong thì khỏe.

Trở về phía nàng, đang mải mê làm, một ý nghỉ lóe sáng lên trong đầu nàng, thế là phải tạm ngừng việc thu hoạch sang một bên, đem dẹp dụng cụ qua một bên gọn gàng, xoay người cất bước đi.

Trước lúc vào không gian, nàng có kêu mẫu thân chờ nàng đi lấy ít đổ, bây giờ đến lúc cần dùng rồi.

Thể là nàng tranh thủ trở lại ngôi nhà trước, bày biện ra đồ ăn mình mang theo, tranh thủ lúc nghỉ ngơi lấp đầy chiếc bụng đói để có thêm càng nhiều năng lượng mà làm

Xong xuôi hết mới cao giọng kêu nương vào:" Nương, làm lâu rồi, người mau nghỉ tay vào ăn chút đồ".

Tích mẫu đang thu hoạch ở ngoài vườn vươn tay lau mồ hôi trên trán, ngầng đầu nghe tiếng nhi nữ kêu lại thấy nhi nữ cậm cụi dọn mấy món đồ ăn ra bàn, liền để đồ vật trong tay sang một bên, rồi nhanh chóng đi qua đó.

Chờ người đi lại ngồi xuống, nàng đem mấy cái bánh bột ngô và nước trong rổ đưa cho nương, nói: "Nương con có đem ít đổ theo ăn, sợ người làm mệt đói, nên con mang theo phòng, mau ngồi chúng ta cùng ăn".

"Được, ta làm lâu, bụng kêu ục ục nảy giờ, A Mạn thật chu đáo, nào hai mẩu tử chúng ta cùng ăn "Tích mẫu cầm miếng bánh để lên miệng ăn ngon lành, mặt thỏa mãn cười hiển hòa.

trướctiếp