Trời đêm vừa hạ xuống, cảnh vật xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe được vài
tiếng côn trùng kêu. Lúc này bên trong xe ngựa Từ Khải Tuyên đã làm một
giấc cực kì ngon lành. Hắn cực kì tự nhiên mà nằm lên đùi nàng, Tiêu Ân
cũng hơi chút khó xử quay mặt sang một bên tự trấn định bản thân “Không
được, Không được Tiêu Ân ơi tỉnh táo lại hắn mới mười bốn tuổi còn nàng
là một hồn ma gần ba mươi rồi chưa kể thêm mười mấy năm ở thời đại này
nữa, thời nào cũng vậy ấu dâm là tội khó tha”
Từ Khải Tuyên động
mình ngồi dậy hắn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn nàng, thấy phản ứng của
Tiêu Ân, trong lòng hắn cũng hơi cười gian. Nữ tử bình thường hung dữ
như thế mà lại có một mặt thẹn thùng như này cũng có phần thú vị.
- Ngươi sao vậy? Ngươi bị sốt à, sao đỏ quá vậy?
Khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Khải Tuyên đột nhiên phóng lớn trước mặt nàng, Tiêu
Ân có phần không thích nghi được nhanh chóng xoay mặt sang một bên né
tránh. Tay nàng theo phản xạ mà đẩy hắn ra.
- Ta, ta không sao, ngài nghỉ ngơi đi, Ta có việc ra ngoài một lát.
Tiêu Ân không đợi hắn trả lời đã vội vàng chạy ra khỏi xe ngựa. Từ Khải
Tuyên nhìn theo bóng dáng nhỏ con chạy vội của nàng cũng khẽ cười. Đợi
lúc nàng ra ngoài hóng mát được một đoạn, Từ Khải Tuyên trầm giọng mà
gọi Vô Ảnh. Vô Ảnh vừa nghe chủ tử gội cũng nhanh chóng có mặt trong xe
ngựa của Từ Khải Tuyên. Hắn đầy nghi ngờ nhìn Từ Khải Tuyên
- Vương gia, ngài…
- Bổn vương không sao. Hôm đấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao trong kinh thành lại xuất hiện lời đồn về Tiêu Ân?
- Khởi bẩm vương gia, sau khi ngài rơi xuống vực, Tiêu tiểu thư như biến
thành một người khác. Trước mặt Cấm vệ quân và đoàn người của huyện Ô
Nhai cô ấy không ngừng chém giết đám sát thủ. Từng chiêu tung ra đều là
đoạt mạng, không giống với cô ấy bình thường. Trên đại điện trước mặt
văn võ bá quan, thứ sử muốn tự sát đền tội, cô ấy giữ mạng hắn lại để
đợi đến khi ngài trở về mới cho hắn chết yên ổn. Từ lúc ngài mất tích
không ngày nào phòng ngục của Lục Phiến Môn không có tiếng la hét của
thứ sử, nhiều lúc hắn muốn tự sát nhưng đều bị Tiêu cô nương lôi về từ
quỷ môn quan. Tiêu cô nương còn…
- Còn sao nữa?
- Vì tìm kiếm ngài mà thức trắng mấy đêm liền không chợp mắt. Lời đồn cũng từ mấy việc đó mà ra.
Vô Ảnh vừa kể lại vừa nhìn sắc mặt hắn, Từ Khải Tuyên sau khi nghe Vô Ảnh
nói cũng hơi đứng hình hắn không ngờ đến bình thường nàng tỏ vẻ sợ sệt
hắn như vậy cứ tưởng hắn gặp nạn thì đáng lí ra nàng là người đầu tiên
vui mưng nhưng khi hắn gặp chuyện nàng lại hi sinh vì hắn nhiều như vậy
đến danh tiếng hay hình tượng vốn có của tiểu thư khuê các nàng cũng
không cần.
- Vương gia, Tiêu Cô nương sau khi tận mắt chứng kiến
nàng rơi vực đã khóc rất nhiều, ai khuyên cũng không được, nếu ngài giấu cô ấy e là khi cô ấy biết được thì…
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Phái người đi tìm hiểu về thái sư đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Vô Ảnh cũng nhanh chóng rời đi, trong xe ngựa lúc này chỉ còn mình Từ Khải Tuyên và hàng đống suy nghĩ phức tạp trong đầu hắn. Trong lúc hắn còn
đang do dự không biết phải làm sao cho mọi việc theo đúng kế hoạch thì
Tiêu Ân đã trở lại trên tay còn ôm theo một con mèo hoang nhỏ.
- Vương gia xem ta tìm thấy gì này, ta thấy nó đang lạc mẹ nên đã ẵm về đây đấy. Đoạn đường này cũng đỡ phải buồn chán.
Mèo ngỏ như nghe hiểu tiếng người nó " meo" lẻn một tiếng để đáp ứng.