Khoảng thời gian đen tối và bế tắc đã trôi qua, bây giờ chỉ còn lại
khoảnh khắc ngọt ngào của Lục Nam Trấn và Tống Dao mà thôi. Quả nhiên
thì anh rất biết giữ lời hứa với người lớn, mỗi ngày đến công ty thì
Tống Dao đều đi cùng anh, nhưng hiển nhiên là anh không bao giờ để cô
phải mệt mỏi hay buồn chán.
Ví dụ như ngày hôm qua, mới sáng ra
thì cô cảm thấy không thoải mái nên đã không đến công ty cùng anh, đến
cuối cùng thì Lục Nam Trấn cũng không thèm đến công ty luôn, anh thì ở
nhà ôm vợ ngủ ngon lành, còn cuộc họp thì lại đẩy cho Lục Nam Kỳ. Nếu
như không phải Lục Nam Kỳ thương cho đứa cháu chưa chào đời thì chắc cậu ta đã trực tiếp xin từ chức rồi, đối với Lục Nam Trấn thì cậu ấy còn
nhiều cái chưa muốn nói lắm!
Hay kể đâu xa, mới vào buổi sáng hôm nay, lúc Tống Dao đang ngồi ăn hoa quả trong nhàm chán thì lại có cô
Hoa, cô Liễu gì đó không biết xấu hổ mà đi thẳng đến bàn làm việc của
anh, ở trước mặt nóc nhà của anh quyến rũ anh. Nhưng một giây sau đó thì Tống Dao liền đứng dậy và đi ra ngoài, còn chưa đợi đám người kia nói
gì thì Lục Nam Trấn đã lò dò đi theo vợ mình, không chỉ vậy mà còn rất
tự giác đi phía sau lưng cô.
Lúc đầu thì những nhân viên ở đây
nhìn không quen lắm, nhưng một ngày, hai ngày, năm ngày, rồi một tháng…
Cuối cùng họ cũng quen rồi.
Hơn nữa khi mối quan hệ này được công khai trên báo chí thì còn có nhiều người cho rằng Tống Dao trèo cao,
đến nhóm bạn thân thiết của An Tương cũng đã nhắc nhở bà ấy nên cẩn
trọng, kẻo mất cả gia tài. Nhưng lúc này An Tương đã hoàn toàn sợ rồi,
bây giờ nếu như Tống Dao ham mê tiền tài và danh vọng thì còn dễ nói
chuyện, chứ nếu không có gì níu kéo được thì Lục gia đúng là lớn chuyện
rồi.
Một Lục gia nói thì cả nước không ai tin, nhưng bây giờ Tống Hoành ở nhà đã tức đến mức mất nổ đom đóm rồi, con gái vàng, con gái bạc, cục kim
cương của Tống gia mà bọn họ nói không xứng với Lục gia á? Ngay sau đó
thì trên một số diễn đàn lớn thì Tống Hoành đã trực tiếp gắn tên của cô
vào gia phả của nhà họ Tống, không chỉ vậy mà còn dằn mặt đám người mù
mắt bằng một câu nói.
[Nhà ngoại còn sống]
Đến đây thì tất cả những kẻ trước kia từng chê bai Tống Dao không xứng với Lục Nam Trấn liền nhanh chóng quay xe, bây giờ Lục gia thật sự là một gia đình quá
quyền lực rồi, không chỉ kết bạn với Lý gia mà bây giờ còn làm sui với
cả Tống gia. Cả hai gia tộc lớn bậc nhất Nam Thành đều là người nhà rồi
thì họ còn nói gì nữa đây?
Còn Tống Dao thấy cha mình đột nhiên
chơi lớn như vậy cũng khá bất ngờ, nhưng tối hôm đó thì Diêu Tích Hân lo lắng con gái sẽ nghĩ nhiều mà không tốt thai nhi nên cũng gọi điện đến
để hỏi thăm sức khỏe. Quả nhiên là nói được câu trước, câu sau Tống
Hoành lại nói:
- [Dao Dao, để cha đón con về Tống gia nhé, nói sao thì bây giờ trên mạng mắng con nhiều như vậy cha không vui]
- Cha mẹ, con không sao mà. Hơn nữa bây giờ Lục gia đối xử với con rất tốt, hai người đừng lo lắng.
Mặc dù Tống Hoành còn muốn nói gì đó nhưng đã sớm bị Diêu Tích Hân ngăn
lại, bây giờ con gái đã lớn rồi, họ cũng đâu thể nào quản thúc cô mãi
được. Với lại chuyện của Tống Dao luôn là vấn đề nhức nhối giữa ông ấy
và Lục Nam Trấn, hiển nhiên họ hiểu Tống Hoành thương con, nhưng con gái đã có gia đình riêng rồi, cũng không nên ép buộc vợ chồng người ta xa
cách chứ.
Sau khi tắt máy của mẹ thì Tống Dao mới nhàn nhã ngồi ở ban công để hóng mát, thời tiết ở Tây Thành đúng là mát mẻ hơn Nam
Thành rất nhiều, hơn nữa cô cũng khá thích với cái không khí dịu nhẹ này của mùa xuân. Đột nhiên lúc này thì Lục Nam Trấn đã từ nhà tắm bước ra, anh dịu dàng ôm lấy Tống Dao từ phía sau, rồi nhỏ giọng, nói:
- Vừa rồi anh nghe tiếng của cha? Cha nói gì sao?
- Vâng, cha nói em về Nam Thành ở với cha đi, ở đây em bị gièm pha nhiều
quá. Nhưng anh đừng lo, em đã nói với cha rồi, em rất ổn.
Hiển
nhiên Lục Nam Trấn biết Tống Dao rất ổn rồi, hơn nữa người cha vợ Tống
Hoành này cũng kiên trì thật đấy, tính ra bọn họ đã về Tây Thành gần hai tháng rồi nhưng ngày nào ông ấy cũng gọi điện cho Tống Dao, trước khi
kết thúc cuộc trò chuyện cũng không quên mách cô hãy về Nam Thành. Nhưng cũng may là Tống Dao chưa đồng ý.
- Dao Dao, cũng lâu rồi chúng ta không âu yếm nhau nhỉ?
Trải qua một số chuyện thì Tống Dao cũng đã khôn ra rất nhiều, và cô cũng
hiểu được ẩn ý của Lục Nam Trấn nói gì. Nhưng hình như cũng đúng, kể từ
khi cô mang thai cho đến hiện tại, đứa bé đã sắp được năm tháng rồi
nhưng cô và anh chưa từng thân mật thêm lần nào.
Khi đi khám thì
bác dĩ dặn dò nên cẩn thận ở ba tháng đầu, nhưng sau đó cũng xảy ra
nhiều việc nên cả hai cũng không nghĩ nhiều. Đột nhiên hôm nay Lục Nam
Trấn lại ngỏ ý thì cũng khiến cho Tống Dao phải ngượng ngùng.
Nhưng anh không quá
để ý đến dáng vẻ hiện tại của cô, còn nhẹ nhàng đưa cô lên giường, vì để tránh bụng của cô sẽ bị ép nên Lục Nam Trấn đành phải nhượng bộ cho nằm trên, trước khi lâm trận anh còn cười nói: