Nhiều ngày qua phóng viên vẫn tập trung trước cổng bệnh viện Quốc Tế.
Mục đích của họ chỉ muốn xác minh thông tin về Mặc Kính Đình nghiêm
trọng đến mức nào.
Bên trong phòng bệnh, Mặc Kính Đình vẫn thư
thả làm việc trên máy tính. Tuy tin tức về vụ tai nạn làm cổ phiếu Mặc
thị sụt giảm nghiêm trọng, nhưng nó vẫn nằm trong vòng kiểm soát của
anh. Tất cả những cổ phiếu Mặc thị được bán ra, Mặc Kính Đình đều dùng
tài khoản tên Eric mua lại.
Tống Từ Liêm mở cửa phòng bước vào,
nhìn thấy Kính Đình vẫn đang tập trung làm việc. Hắn chậm rãi bước đến
sofa ngồi vắc chéo chân nhìn Mặc Kính Đình đầy chăm chọc nói.
“Người ta ngoài kia lo sống lo chết, cậu ở đây thư thả thật đấy!”
“Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải đang giờ làm việc sao?”
“Thì chẳng phải tôi cũng đang diễn với cậu sao? Tôi là bạn thân của cậu, đột nhiên đến thế này người ta lại nghĩ cậu đang nguy kịch đến nơi ấy chứ.”
“Chứ không phải dùng tôi làm là chắn để tìm mấy cô em chân dài của cậu sao?”
“Làm gì có. Chẳng phải tôi đang ở đây với cậu sao?”
Vừa nói, Tống Từ Liêm vừa lấy điện thoại ra xem. Không biết giờ này cô ấy
đang làm gì nhỉ? Trong lòng thắc mắc thì tay liền ấn nhắn tin cho cô, có được số điện thoại của cô cũng không khó. Hắn chỉ việc đến nhà kể lễ
vài câu thế là bà mẹ vợ tương lai đã ngay lập tức đưa số điện thoại cho
hắn.
Dòng tin nhắn được gửi đi khá lâu vẫn chẳng thấy phản
hồi.Tống Từ Liêm liền ấn số gọi cho cô, đầu dây bên kia chẳng những
không bắt máy còn chặn luôn số của hắn. Tức mình hắn cào nhào.
“Chặn số mình??? Cô gái này trái tim làm bằng gỗ đá sao?”
Mặc Kính Đình nghe hắn cào nhào thì liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhếch môi cười Mặc Kính Đình bắt đầu nói lời trêu chọc.
“Thế nào, vướng vào lưới tình của cô gái nào rồi sao?”
“Cậu hỏi như thế là đang sĩ nhục tôi đấy! Tống Từ Liêm tôi là ai chứ! Dễ dàng mắc lưới tình như thế sao?”
“Ồ… Vậy chẳng hay Tống thiếu gia đang thang phiền về cô gái nào thế?”
“Tôi…”
Nhận thấy ánh mắt đượm ý cười của Mặc Kính Đình đang nhìn về mình, Tống Từ Liêm cố gắng tìm lý lẽ để chống chế.
“Tôi chỉ vui miệng nói thế thôi, làm gì có cô gái nào có khả năng đó chứ!”
“Ừm, tôi tin lời cậu.”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Vũ Ninh từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Tống Từ Liêm hắn nhẹ người cúi chào rồi đến cạnh bên Mặc Kính Đình khẽ nói.
“Chủ tịch, bên cảnh sát đã có thông tin về người lái xe kia. Đúng là hắn đã được một người bảo lãnh tại ngoại.”
“Là ai?”
“Lạc Hướng Quang.”
Đúng như những gì Mặc Kính Đình dự đoán, Lạc Hướng Quang đã đứng sau vụ tai
nạn lần này. Trước đây sau khi vụ tai nạn xảy ra, Lạc Hướng Quang đã lên tiếng giúp đỡ và nói sẽ đưa hắn ta vào tù. Giờ đây cũng chính ông ta
đưa hắn tại ngoại, chẳng lẽ nào vụ tai nạn trước đây của hắn cũng là do
ông ta sao?
Tống Từ Liêm nhìn sắc mặt phức tạp của Kính Đình khẽ hỏi.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ, có khi nào vụ tai nạn ba năm trước cũng là Lạc Hướng Quang
đứng sau không? Nhưng nếu đó là sự thật thì mục đích của ông ta là gì?”
“Mục đích sao? Điều này tôi cũng thấy có chút khó nghĩ. Lúc đó cậu và Lạc
Dao sắp đính hôn, nếu hai người kết hôn chẳng phải ông ta cũng thành ba
vợ của chủ tịch sao? Hại cậu như thế thì ông ta được gì đây?”
Mặc Kính Đình lại rơi vào trầm tư. Lạc gia và Mặc gia xưa nay tình cảm rất
tốt, từ sau khi ba của Kính Đình mất đi ông ta vẫn luôn hỗ trợ hắn và mẹ giải quyết việc trong công ty một cách ổn thỏa. Nhưng từ sau khi hắn
gặp tai nạn không lâu, ông ta bắt đầu bộc phát lòng tham của mình.
Ngoài việc ăn chặn tiền của công ty, ông ta còn thu mua lại cổ phần của các
cổ đông nhỏ với mưu đồ chiếm lấy Mặc thị. Điều hắn chưa rõ là ý định
chiếm đoạt Mặc thị của ông là có trước hay sau khi hắn gặp tai nạn đây!
Nếu trước khi hắn gặp tai nạn, chẳng lẽ những tình cảm tốt đẹp giữa hai
nhà trước đây chỉ là sự giả tạo hay sao?
“Vũ Ninh, cậu cho người
điều tra xem người vừa gây tai nạn cho tôi bây giờ ở đâu? Bằng mọi cách
đưa hắn ta về đây. Chỉ cần bắt được hắn thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
“Vâng, chủ tịch.”
Vũ Ninh rời khỏi phòng, Mặc Kính Đình trầm tư giây lát rồi lại quay sang
Tống Từ Liêm. Thấy hắn chóc chóc lại cầm điện thoại lên xem thì ngã
người ra giường hỏi.
“Cậu bận việc gì sao?”
“Không có, tôi đâu có bận gì!”
“Vậy sao cậu cứ nhìn điện thoại mãi thế?”
“Thì… Nghịch điện thoại cũng là một thú vui mà.” Không chấp nhận được lời
giải thích không có sức thuyết phục của Tống Từ Liêm, Mặc Kính Đình
khoanh tay trước nguct nhìn hắn nói.
“Hiện tại sức khỏe tôi rất ổn định, cậu không cần canh tôi đâu. Muốn đi đâu thì đi đi, còn giả vờ làm gì.”
“Tôi… làm gì có đi đâu. Nếu cậu không thích tôi ở đây thì tôi đi!”
Nói dứt lời, Tống Từ Liêm liền đứng lên rời khỏi phòng. Mặc Kính Đình nhìn theo hắn thầm thắc mắc.
“Ai có bản lĩnh đến mức làm cậu ta mất tập trung được nhỉ?”
…****************…
Tống Từ Liêm rời khỏi bệnh viện liền lái xe đến tìm Phó Thư Kỳ. Trên đường
đi hắn không ngừng gọi cho cô, nhưng cô đã chặn cuộc gọi của hắn nên có
gọi cách mấy cũng không gọi được.
“Tôi gọi em em chặn số, thì tôi đến tận nơi xem em trốn kiểu gì.”