Sau giờ làm việc buổi sáng, Dư Trạch Nam đi đến khoa phẫu thuật tìm Diệp Lan Vy. Từ ngày cô đến đây làm việc, mỗi ngày hắn đều đến tìm cô. Cảm
giác mỗi ngày được nhìn thấy cô đối với hắn mà nói là một niềm vui vô
hạn.
Đứng trước phòng làm việc của Lan Vy, nhìn cô gái nhỏ trong
trang phục màu xanh đang chăm chú làm việc mà lòng hắn cảm thấy ấm áp
đến lạ. Nếu như mỗi ngày đều được nhìn thấy cô, ở cạnh bên cô thì tốt
quá.
Đứng nhìn cô khá lâu, Dư Trạch Nam đưa tay gõ cửa bước vào.
“Bác sĩ Diệp làm việc chăm chỉ quá, hết giờ rồi vẫn không hay.”
“Anh Trạch Nam, anh đến khi nào vậy?”
“Anh đến được một lúc rồi, thấy em tập trung quá nên không nỡ gọi. Em không
định làm việc trong giờ nghỉ trưa đấy chứ? Anh đói lắm rồi đây.”
“Trưởng khoa Dư đang muốn mời em dùng cơm sao?”
“Đúng thế, không biết bác sĩ Diệp đây có thể nhín chút thời gian dùng cơm với anh không?”
“Trưởng khoa Dư có lòng mời, sao em nỡ từ chối.”
Đang trên bàn ăn, Diệp Lan Vy ngước lên bắt gặp ánh mắt yêu chiều của Dư
Trạch Nam đang nhìn mình. Cô ngừng ăn nhìn anh cười hỏi.
“Mặt em dính gì sao?”
“Không có.”
“Vậy sao lại nhìn em như vậy?”
“Không có gì, anh chỉ nghĩ là không ngờ có ngày lại trở thành đồng nghiệp của em thế này.”
"Đúng thế, anh còn bị em ám dài dài đấy! "
“Anh còn mong ở bên em cả đời ấy chứ!”
“Gì mà cả đời! Không đến mức ấy đâu. Em chỉ ám anh đến khi anh tìm được chị dâu cho em thôi.”
“Chị dâu???”
“Đúng thế, anh là anh trai của em. Anh lấy vợ thì em sẽ có chị dâu không phải sao?”
Ánh mắt của Dư Trạch Nam có chút khó chịu khi nghe Diệp Lan Vy nói xem mình là anh trai. Trong lòng dâng lên một chút mất mác, vừa định nói với cô
thì điện thoại của cô trên bàn rung lên. Nhìn dòng chữ “ông chủ” hiển
thị trên màn hình, Diệp Lan Vy cười tươi vội bắt máy.
“Em nghe đây!”
“Đã ăn gì chưa?”
“Em đang ăn.”
“Một mình sao?”
“Cùng đồng nghiệp ạ.”
“Đồng nghiệp??? Là nam hay nữ vậy?”
“Anh hỏi nhiều thế làm gì? Điều tra em sao?”
“Kiểm tra xem có ai đang nhìn ngó bạn gái anh thôi mà.”
“Này, em vẫn chưa đồng ý đấy nhé!”
“Vậy anh lại phải chờ rồi. Không trêu em nữa, em ăn đi anh còn có cuộc họp. Chiều anh đến đón em sau.”
“Ừm.”
Nhìn biểu cảm vui vẻ hiện ra mặt của Lan Vy khi nghe điện thoại, Dư Trạch
Nam có chút tò mò. Người đàn ông đang nói chuyện với cô ấy là ai? Ông
chủ? Chẳng lẽ là Mặc Kính Đình sao? Chờ Lan Vy nghe xong điện thoại, Dư
Trạch Nam liền lên tiếng hỏi.
“Là ai vậy? Bạn trai em sao?”
“Có thể nói là như vậy ạ. Anh ấy… đang theo đuổi em.”
Bàn tay đang cầm chiếc muỗng khẽ xiếc chặt hơn. Cảm giác mất mát trong lòng Dư Trạch Nam dâng lên làm hắn vô cùng khó chịu. Đặt muỗng xuống, ánh
mắt nghiêm túc nhìn Lan Vy hỏi.
“Người đó… Là Mặc Kính Đình sao?”
Diệp Lan Vy không trả lời hắn mà chỉ khẽ mỉm cười gật đầu. Giây phút này Dư
Trạch Nam hiểu mình đã chậm một bước. Không ngờ hắn cùng cô bên nhau từ
nhỏ, cùng nhau lớn lên. Vậy mà lại chậm chân hơn một người chỉ vừa quen
biết mấy tháng. Không cam lòng vì mất cô về tay một người lạnh lùng như
Mặc Kính Đình, Dư Trạch Nam nhìn cô nhắc nhở.
“Em mới quen biết anh ta thời gian không lâu, em thật sự động lòng sao? Em không nghĩ đó chỉ là những rung động nhất thời sao?”
“Em không nghĩ như vậy, đối với anh ấy em có một cảm giác lạ lắm. Em không
biết đó có phải là yêu không? Nhưng ở bên cạnh anh ấy em cảm thấy rất
vui, rất an toàn. Cũng không biết từ lúc nào em đã cảm mến anh ấy đến
mức không muốn rời xa anh ấy. Anh Trạch Nam, anh đã yêu ai bao giờ chưa? Anh có thể nói cho em biết yêu một người có phải là như thế không?”
Câu hỏi của Diệp Lan Vy tuy đơn thuần, nhưng lại giống như những vết dao
đâm xuyên qua tim hắn vậy. Người mình thầm yêu mến bấy lâu đang ở trước
mặt mình nói về cảm giác rung động với người đàn ông khác, bảo hắn nên
làm sao đây!
“Vy Vy, anh nghĩ em cần thêm thời gian để xác định
lại cảm giác trong lòng mình, xem đó là yêu hay chỉ đơn giản là rung
động nhất thời vì sự quan tâm quá đột ngột thôi. Em hiểu ý anh không?”
“Ừm, em sẽ cân nhắc. Cảm ơn anh đã nhắc nhở em.”
“Anh chợt nhớ ra trong khoa còn chút chuyện anh chưa làm xong. Anh vào trước nhé!”
“Vâng, anh đi trước đi em vào sau.”
Dư Trạch Nam trong lòng bất ổn nên viện cớ rời đi. Được một đoạn hắn quay nhìn lại Diệp Lan Vy bằng ánh mắt đượm buồn.
“Em bảo anh nên cho em lời khuyên thế nào khi anh cũng có tình cảm với em đây!”
…****************…
Đã hai ngày trôi qua, Tống Từ Liêm không đến bệnh viện tìm Thư Kỳ thì lại
trở về nhà nằm lì trong phòng. Hắn giống như chán nản tất cả những thứ
trên đời vậy. Rốt cuộc cô gái kia bệnh tình thế nào sao hai ngày rồi còn chưa khỏi thế!
Tống phu nhân bước vào phòng thấy Tống Từ Liêm
vẫn một gương mặt ảo não đó, bà vô cùng thắc mắc không biết thần thánh
phương nào lại có thể làm thằng con đào hoa của bà ưu tư như thế. Nhìn
hắn thế này bà thật sự không quen chút nào. Bước đến cạnh giường bà gọi.
“Từ Liêm, con dậy đi với mẹ một chút.”
“Đi đâu ạ? Con hơi mệt mẹ đi một mình đi!”
“Không được, hôm nay mẹ cần con đi cùng có chút việc. Con dậy ngay cho mẹ đi!”
“Con không muốn đi mà.”
“Bây giờ mẹ hỏi lại lần nữa con có đi không? Nếu không đừng trách mẹ.”
Tống Từ Liêm khẽ thở dài mệt mỏi ngồi bật dậy, nhìn sang mẹ mình bằng ánh mắt bất lực nói.
“Được rồi, con đi cùng mẹ là được chứ gì. Lần này thôi đấy.”
“Ừm, lần này thôi.”
Vĩ Cầm nhìn dáng vẻ của Tống Từ Liêm mà cười thầm. Trong đầu bà thầm nghĩ, có khi còn phải cảm ơn mẹ vì chuyến đi hôm nay ấy chứ!
Tống Từ
Liêm lái xe đưa mẹ mình đến biệt thự Phó gia. Xe chầm chậm lái vào bên
trong rồi dừng lại. Tống Từ Liêm đưa mắt nhìn mẹ mình nói.
“Đến nơi rồi sao mẹ không xuống đi, con còn có việc phải đi một chút.”
“Không được, con phải vào trong với mẹ một chút. Đã đến rồi sao có thể không vào, như thế là không tôn trọng chủ nhà đấy!”
Phó phu nhân nghe khách đến thăm vội bước ra đón. Nhìn Thấy bà Vĩ Cầm vui
vẻ bước xuống xe, quay sang thấy Từ Liêm vẫn ngồi lì trong xe thì khẽ
nhíu mày nói.
“Còn ngồi đó làm gì, xuống xe đi chứ!”
Tống Từ Liêm gượng ép bước xuống xe chào hỏi Phó phu nhân. Mỹ Dung nhìn Tống Từ Liêm từ trên xuống dưới nở nụ cười tươi nói.
“Được rồi, vào nhà đi cháu.”
Vừa vào bên trong, Vĩ Cầm đã đưa mắt nhìn quanh. Không thấy Thư Kỳ đâu bà lên tiếng hỏi.
“Kỳ Kỳ hôm nay thế nào rồi, con bé đã khỏe nhiều chưa?”
“Khỏe nhiều rồi, con bé vừa mới xuống phòng bếp. Để tôi gọi nó. Kỳ Kỳ, con ra đây có bác Tống đến thăm con này.”
Thư Kỳ sắc mặt có chút nhợt nhạt từ phòng bếp bước ra. Nhìn thấy Tống phu
nhân cô nở nụ cười cúi đầu chào hỏi. Nhưng đến khi nhìn thấy người ngồi
bên cạnh nụ cười của cô chợt tắt.
“Sao anh ta lại ở đây?”
Trái với sắc mặt khó coi của Phó Thư Kỳ, Tống Từ Liêm lại bày ra vẻ mặt vô
cùng hớn hở. Hóa ra là cô ấy sao? Tống Từ Liêm không giấu được niềm vui
lộ rõ trên mặt, hắn đứng bật dậy nhìn Thư Kỳ nói.